Chương 11
Quán trọ Mộc Tinh
Giọng nói lào khào cùng ảo ảnh cứ chợt ẩn chợt hiện, hắn nổi điên xé toang quần áo lao xuống hồ. Mặc khí lạnh buốt tâm can, Nam nằm dưới đáy hồ cho nước thanh khiết tẩy sạch mọi nhơ bẩn.
Hắn nằm yên tựa cái xác không hồn đến thời điểm ánh nắng phủ mặt hồ, khóe mắt lóe tia sáng kỳ dị, hắn phóng vút lên trời cao như muốn đấng tạo hoá thiêu đốt cơ thể tan thành tro bụi.
Hồ nước chấn động, đoàn khách tham quan gần đó giật thót, mồm miệng há hốc nhìn dòng nước cuồn cuộn xoáy vòng không trung. Tất cả thấy mờ mờ vòng nước xoáy quấn khắp thân một người.
Nam lao tới khu rừng phía trước. Bọn họ chưa hoàn hồn, hắn vung tay giật mạnh, túi đồ dưới đất bị lực gió cuốn bay theo hắn nhanh hơn tên bắn.
Thoát khỏi đám đông khá xa, Nam đến nơi vắng người, kiểm tra tay nải, lục tìm mãi không thấy một xu, tiền công bê đồ bị thất lạc. Đống lương thực mất một nửa, nửa còn lại ướt sũng. Đống y phục ướt hết, chỉ còn một bộ nửa khô nửa ẩm.
Thiết Nam tặc lưỡi, lội xuống thác bắt cá. Hắn mặc quần áo ngồi nướng cá. Tránh đợi lâu lại nghĩ linh tinh, hắn vừa phơi đồ vừa đọc sách viết về Bắc Sơn:
"Lịch sử nơi đây bắt đầu từ hàng trăm năm trước, những kẻ khai phá vùng đất này là người đến từ phương xa. Tương truyền, dân tứ xứ ly biệt quê nhà quanh năm thiên tai để tìm miền đất hứa.
Lang thang khắp chốn, ăn gió nằm sương nhưng chưa chọn được nơi ưng ý, đoàn người tha hương ngậm ngùi lên vùng Đông Bắc.
Ở đó có núi đá trùng trùng điệp điệp như những vị thần khổng lồ án ngữ đường chân trời vạn dặm. Luẩn khuất sau bóng hình hùng vĩ là sương giăng mây phủ trắng xóa không gian.
Tất cả ngỡ ôm hận lần nữa, nào ngờ càng đến gần chốn hẻo lánh hoang vu, mọi ưu phiền mệt mỏi tan vào khí hậu trong lành.
Họ vui mừng khôn xiết cùng nhau khai phá những cánh rừng âm u vây phủ tứ bề sông núi điệp trùng.
Xẻ dọc thung lũng, san núi bạt đồi, đào sông đắp suối thành vành đai bao bọc xóm làng với những nhà sàn nép mình sau rặng tre ngà.
Đêm đốt lửa mở hội bù đắp năm tháng lận đận. Ngày dắt trâu ra đồng cày cấy thửa ruộng ngăn cách chẳng đều nhau trong các thung lũng rộng lớn, mỗi ô mỗi thửa phân chia vô số góc nhỏ hình vuông chữ điền.
Lúa ở Bắc Sơn trồng hai vụ mùa, các ruộng thu hoạch không cùng lúc, tạo màu sắc đan xen ruộng đồng vàng ươm với ruộng lúa xanh mơn mởn bên thửa ruộng lơ thơ gốc rạ.
Gắn bó ruộng đồng phì nhiêu là các thửa lúa chờ gặt hái và những khoảng đất nâu đợi cấy mạ. Hè về, đồng ruộng dưới chân núi đá xanh rợp bóng cây ngập trũng nước mưa.
Đâu đó khói đồng từ dãy nhà sàn mái lá quyện mùi rơm rạ lan toả một vùng đồi núi. Nét chấm phá ấy phác họa ruộng lúa Bắc Sơn thành bức tranh thiên nhiên sinh động hài hòa…"
Đọc xong đoạn cuối, Thiết Nam gập sách, mắt lướt ra xa chiêm ngưỡng rặng cây thanh thiên phủ xanh um triền núi.
Dọc sườn núi đá vôi, những hàng cây đung đưa trước gió rủ vô vàn tán lá rẻ quạt màu ngọc bích xuống hồ nước trong vắt.
Làn sương bạc bảng lảng trôi trên hồ, lượn quanh dòng thác trắng xóa tạo khung cảnh như mơ như thực.
Gió từ đỉnh núi liên hồi thổi làn khí se lạnh. Gió vờn qua tán cây rì rào, ngắt lá vàng lả tả lìa cành, là đà rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng tạo vòng nước lăn tăn nối đuôi nhau lan thật xa.
Thấp thoáng trong không gian huyền ảo ấy, bầu trời hé nắng vàng dẫn đường cho chim muông sà xuống cánh đồng thơm mùi lúa chín.
Rỉa thóc vương vãi chán chê, lũ chim túm năm tụm ba trên lưng đàn trâu gặm cỏ bên những dòng kênh len lỏi qua các đồng lúa bát ngát.
Ngày thường, đám gia súc mặc kệ người bạn lâu năm dọn sạch đống chấy rận hút máu cơ thể. Xui cho lũ chim, hôm nay mấy "ông bạn" to xác bị cột chặt vào cần trục tre nên lồng lộn xua đuổi.
Cách đó không xa, sơn nữ cấy lúa trêu nhau bằng cách bắt chước lũ trâu cục súc. Tiếc là trời đã xế chiều, các nàng tranh thủ làm nốt đoạn cuối. Vài cô vén váy cho gọn bỗng nhảy loạn la bài hãi:
- Rắn, rắn độc dưới chân…
Tên bao đồng khẩn cấp lao xuống cứu người, các nàng cuống quýt lùi ra xa, ngón tay xoắn xít vào nhau thả sụp váy xuống chân.
- Mi muốn làm gì, không được vô…
Nam bực mình đạp đổ lễ giáo cổ hủ, tốc váy áo họ lên tìm bắt rắn:
- Chết đến nơi còn thẹn thùng cái gì…
Những đôi chân dài miên man dưới lớp váy áo tung bay lướt qua mắt Thiết Nam. Tên bao đồng ngớ người ngó con lươn luồn xuống lớp bùn dưới ruộng. Đàn sơn nữ giận dữ la hét:
- Tên khốn vô lễ háo sắc…
- Đồ đê tiện…
Gương mặt kinh hoảng điểm sắc đỏ dưới ráng chiều hoàng hôn, sơn nữ chết điếng nhìn sinh vật gớm ghiếc nghiến ngấu những cặp đùi trắng hồng.
Thiết Nam mắt tròn mắt dẹt ngó lũ đỉa say đắm hưởng thụ, con nào con nấy phễnh bụng khoái trá đánh chén bữa tiệc thượng hảo hạng, có con lần mò lên trên muốn đánh chiếm vùng cấm.
Ổ kiến lửa bị chọc đương nhiên hậu quả khôn lường. Hứng chịu cơn thịnh nộ lại là tên bao đồng muốn ngăn bọn khả ố xâm lược biên giới.
- Bà giết mày, tên khốn!
- Nó còn dám nhìn chòng chọc, móc mắt nó đi!
Thiết Nam lùi phía sau, xua tay phân bua:
- Các cô bình tĩnh… đừng hiểu lầm…
Những cái tát trời giáng vả bay lời Thiết Nam, trời còn sáng nhưng trăng sao đã xoay lòng vòng trước mắt. Đàn sơn nữ chưa chịu buông tha, lũ lượt lao vào cấu xé.
Chới với giằng co, hai tay hắn quờ quạng trúng chỗ không nên đụng nơi thân thể vài cô. Các nàng ức ứa nước mắt vùng vẫy cứu Hoả Diệm Sơn đang bị Con Khỉ đê tiện đào bới.
- Đồ khốn nạn!
Thiết Nam bị quây kín đến ná thở, tức mình gào lên:
- Các cô không biết xấu hổ à, tôi là đàn ông đấy! Các cô còn động vào tôi là ở giá cả đời!
Nhất thời nóng giận đụng chạm đàn ông, cô nào cô nấy xấu hổ luống cuống tránh thật xa. Nam cười mếu xoa hai má bị đóng dấu bởi vô số hoa văn rực lửa. Hắn nhăn nhíu ngó sơn nữ cúi đầu che khuôn trăng đỏ lựng, các nàng lúi húi nhặt hạt làm rơi mấy lần.
Cô gái trẻ nhất nhóm sụt sùi khóc rấm rứt, vừa nãy xô đẩy vô tình đôi môi hai người chạm nhẹ nhau, ngượng ngập vẽ đóa hồng lên gương mặt nàng.
Hắn còn đứng đó trêu ngươi, đêm nay con gái người ta sẽ mất ngủ vì… mất máu. Đúng lúc hắn định tránh mặt, cái bụng háu đói thúc giục mau gặm cá nướng. Nam giật mình chạy về liền ngửi mùi cá cháy khét. Ngó màu vàng đen nham nhở, hắn méo miệng tự giễu bản thân:
"Tay quờ bầu rượu ngát hương
Mải vui quên hết lời Lan dặn dò!"
Hắn thở dài lội thác bắt cá lần nữa. Đánh chén no say xong, Nam nhận ra lá cây mạy kham chuyển màu trắng bạc dưới màn sương màu xám.
Hắn giật mình nhớ đến hình ảnh nước giếng Bó Loóng trắng đục như nước vo gạo ban trưa. Năm xưa, hiện tượng này từng đổ mưa bão tàn phá cố hương. Hắn vỗ đầu tự trách bất cẩn, xách đuốc chạy xuống làng Quỳnh Sơn dưới thung lũng.
Trời nổi dông dữ dội, gai nhọn tua tủa lởm chởm chĩa như đao kiếm cản lối. Sỏi đá ngổn ngang trải dọc đường sâu hun hút khó đi. Cây cối um tùm dày đặc chen ngang bụi rậm, cặp đôi trời sinh nhảy múa loạn xạ cùng mưa táp gió giật.
Chật vật nửa canh giờ mới ra khỏi rừng cây đồi núi. Thiết Nam rảo bước tới những dãy nhà nằm san sát liền kề nhau bên những cánh đồng bát ngát. Mất hết tiền, kẻ xui xẻo thở phù gõ cửa nhà dân xin ngủ nhờ một đêm.
Đáp lời chỉ có tiếng gió va vào không gian, tiếng cây cối xào xạc chực gãy đổ cùng tiếng sét nổ vang trời. Hắn muối mặt gõ cửa quán trọ thứ bảy mới có tiếng nói vọng ra:
- Ai vậy?
Giọng con gái khiến Nam hơi do dự, phải tội mưa quá to, hắn cực chẳng đã lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi còn phòng trọ không?
Nghe tiếng đàn ông giữa đêm hôm khuya khoắt, cô gái ngần ngại. Bà chủ quán đang tính sổ sách liền bảo:
- Quân triều đình đóng đồn khắp Lạng Châu, hắn không dám làm bậy đâu. Nguyệt, cho hắn vào đi!
Cô gái tên Nguyệt e dè mở cửa. Lấp loáng giữa luồng sáng mờ tỏ, làn da bánh mật điểm trang khuôn mặt trái xoan như hoà quyện nước da ngăm đen lằn cơ xương trên bộ mặt góc cạnh. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, thiếu nữ lúng túng lùi ra xa giữ khoảng cách an toàn trước Nam.
Hắn chết trân trông cô gái. Dáng hình mảnh mai ấy, đôi mắt nhung huyền ấy, mái tóc mềm mại ấy, bờ môi hồng đào căng mọng cùng nét duyên ngầm trên gương mặt ngây thơ thuần khiết ấy... đều giống đúc từ một khuôn với người con gái hắn yêu thương nhất trong quá khứ.
Tình huống bất ngờ này diễn ra gần tương tự với ngày hắn gặp cố nhân. Hôm đó trời cũng đổ mưa rào, hắn tất tả quẩy hàng đến gõ cửa xin ở nhờ nhà người quen. Bên trong có tiếng đàn ông hỏi:
- Ai đó?
- Dạ thưa bác, cháu là Lâm Thanh, cháu bị mắc mưa, không về kịp. Trời lại đang mưa to, xin bác cho cháu ngủ nhờ một đêm!
Thời gian buôn bán ở đây, hắn đến nhà này giao hàng vài lần, nhiệt tình giúp chủ nhà nhiều chuyện, có lần cứu mạng ông ta khỏi thú dữ. Chủ nhà bèn bảo con gái:
- Loan, ra mở đi!
Cô gái tên Loan mở cửa, thấy hắn ướt sũng từ đầu đến chân, run rẩy hắt hơi liên tục vì lạnh, nàng lo lắng bảo đi thay đồ và pha trà gừng cho hắn. Sốt cao lại mắc mưa, hắn đổ bệnh nằm liệt giường cả tháng trời.
Vốn cảm tình với hắn, nàng không quản ngày đêm chăm sóc. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình yêu chiếm trọn trái tim Thanh - Loan, đôi uyên ương cùng thề nguyện mãi mãi bên nhau trong lễ cưới giản dị.
Ký ức bao trùm tâm lý Thiết Nam, hắn đứng yên như hoá đá trước thiếu nữ quán trọ. Nàng ngượng ngùng cúi đầu xoắn quyện tà áo. Bà chủ liền bảo Nguyệt đi dọn dẹp, nàng luống cuống chào khách, mất dạng rất nhanh sau dãy hành lang. Bà chủ tặc lưỡi đích thân đến tiếp khách:
- Con bé còn nhỏ tuổi nên hay ngượng. Quý khách thông cảm! Tôi tên Lưu Tinh chủ quán trọ này. Xin hỏi quý khách muốn thuê phòng loại nào?
Giọng nói trong như chuông ngân vang bên tai Thiết Nam, hắn giật mình quay sang bà chủ. Người đàn bà trước mắt mặc váy quây màu trắng, ngắn hơn so với trang phục bình thường.
Bà ta đứng sang một bên trong tư thế cúi người, nhường đường cho khách, thực tế kiếm cớ hợp lý để luồn tay giữ tà váy bay phất phơ khi gió lùa.
Thiết Nam tránh đôi chân dài nuột nà thấp thoáng ẩn hiện. Tầm nhìn hướng lên để né vỏ dưa, nhưng lập tức đụng phải vỏ dừa… khoảnh khắc… ánh mắt lướt qua phần thân trên còn nhức mắt hơn, áo nhung đen ngắn tay may viền lông cáo quấn quanh bờ vai thon thả.
Chỗ không cần giấu thì bị vùi lấp, nơi nhất định phải che là ngực áo tuy không hề cố ý phô da khoe thịt, nhưng vẫn căng phồng, nhấp nhô, lấp ló ẩn hiện chốn bồng lai đốt mắt người khác giới.
Trang phục thách thức cả thiên hạ tô điểm đôi mắt lúng liếng trên gương mặt đa tình. Làn môi hồng đậm vén cong nụ cười đắc ý, bà chủ che cái miệng xinh tươi ngó Thiết Nam lảng tránh thân hình gợi tình của mình. Hắn chuyển qua ngắm cảnh chung quanh.
Quán trọ này gồm ba tầng, hai tầng trên thế nào hắn chưa rõ, cấu trúc công tượng ở tầng trệt có vẻ tương đồng, có nét khác biệt với quán trọ thông thường.
Giống đầu tiên là bàn ghế đều bằng gỗ đàn hương, trái ngược cách sắp xếp rải rác đơn giản, ở đây kỳ công bố trí mỗi bộ bàn ghế theo hình thù kỳ lạ, năm ghế mỗi bộ có lưng tựa hình tam giác, xếp ghế theo năm góc quanh bàn.
Chiếc thứ nhất ở đầu bàn, chiếc thứ hai và ba ở hai bên bàn, hai chiếc còn lại đặt hai phía nơi cuối bàn. Bàn hình ngũ giác đặt chính giữa năm ghế.
Mọi bộ bàn ghế đều nằm các điểm vây quanh quầy tính tiền giữa đại sảnh, cách bài trí tương tự kiểu xếp bàn ghế trên.
Từ ngày mở tiệm, ai thấy bàn ghế mang hình thù kỳ dị, bày biện chẳng giống ở đâu đều thắc mắc. Lưu Tinh chỉ cười xòa cho xong chuyện, bà ta biết có nói thì họ cũng khó tin, có khi bị thiên hạ chê cười thích tỏ vẻ thần bí lòe người.
Thiết Nam gật gù quan sát khung cảnh có một không hai. Hắn im lặng ngắm, thích thú ngó bên này một chút, nghía bên kia một chút như từng thấy hình thù nguyên bản cách sắp xếp này. Lưu Tinh tò mò:
- Quý khách từng đến quán sao?
Thiết Nam ngạc nhiên:
- Lần đầu tôi tới đây, sao thế, bà chủ?
- À không có gì đâu. - Lưu Tinh cười giả lả - Tôi thấy quý khách hứng thú cách sắp xếp bàn ghế ở đây, nhưng không thắc mắc hình thù kỳ lạ như mọi người, tôi tò mò thôi.
- A ra thế. - Thiết Nam cười - Ngày xưa tôi từng sang nước Tống buôn bán, thường xuyên gặp thương nhân tóc vàng mắt xanh phương Tây. Đoàn thương nhân La Mã lấy hình thù này làm biểu tượng cho thương đoàn, họ nói đó là hình ngôi sao năm cánh.
Bà chủ à à ngồi xuống ghế chờ.