Chereads / Loạn Thế Hùng Ca / Chapter 10 - Cố nhân

Chapter 10 - Cố nhân

Chương 10

 

Cố nhân

 

Trải qua một ngày mệt mỏi rã rời, Nam say giấc tới chiều hôm sau mới tỉnh. Hắn đương ngái ngủ bị giật mình trước quái vật lơ lửng trên đầu. Hình thù kỳ dị giống con ma nanh vàng hù Nam thót tim.

 

Bình tĩnh dụi mắt xem kĩ, hắn nhận ra là hý hoạ trên giấy treo lủng lẳng nơi đầu thanh tre buộc vào ghế. Bức tranh đung đưa lật qua mặt kia vẽ hình nhóc Thiên cười toe toét.

 

Nam cười mếu trò đùa oái oăm. Hắn vỗ trán cho tỉnh ngủ hẳn đoạn gói ghém hành lý lên đường. Nam ra lều, các chủ quán niềm nở mời ở lại chơi vài ngày. Hắn từ chối khéo:

 

- Tôi có chuyện gấp cần làm ngay. Hẹn các bác dịp khác.

 

Họ mời mãi không được đành gửi tặng lương thực. Nam đa tạ gói hết vào hành lý, đi khỏi chợ phiên. Mười ngày sau sẽ khai mạc đại hội nên hắn chưa vội tới Mẫu Sơn ghi danh. Bây giờ tắm gội quan trọng nhất, hắn cần gột sạch mùi gia súc còn ám cơ thể.

 

Nam lục trí nhớ tìm ao hồ sông suối. Ký ức hỗn tạp lưu giữ truyền thuyết nơi này từng chịu hạn hán đày đoạ. Một ngày nọ mưa to gió lớn có con trâu thần trắng húc vách đá bên hồ, chui vào lòng núi mà tạo khe giếng Bó Loóng[1].

 

Giếng Bó Loóng chảy thành mạch ngầm quanh năm truyền nước cho vùng hồ mênh mông không bao giờ vơi cạn. Nguồn nước khe đặc biệt lạnh, lạnh đến nỗi giữa trưa hè một người khỏe mạnh cũng không thể ngâm mình trong nước chưa đến nửa khắc.

 

Hắn không chắc mọi thứ còn như xưa vẫn quyết định tìm về chốn cũ. Phiền thay đường sá chật kín du khách, hắn chen mãi mới tới chỗ vắng để tăng tốc. Gần đến nơi phát hiện người thân quen đằng xa, ngày xưa có khúc mắc, hắn không muốn gặp, bèn chạy vội lên đồi.

 

Nam đi thêm một quãng và nhìn xuống dưới. Cảnh vật vẹn nguyên giống thuở ban đầu. Lấp ló giữa những hàng cây cổ thụ già cỗi là giếng cổ Bó Loóng.

 

Dân gian từng đồn thổi dùng nước giếng nấu cá bắt ở hồ Pác Mỏ không bao giờ vơi cạn gần đó, món ăn ngon hơn bội phần nhờ nguồn nước trong xanh ấy.

 

Nam nhớ hồi đó lắm kẻ cả tin, cô gái hắn yêu thương trong quá khứ thử làm một lần. Kết quả cá vẫn là cá, canh cá vẫn hoàn canh cá, nấu món nào đi nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Đám tung tin đồn nhảm và người nhẹ dạ có lẽ không còn sống ở đây.

 

Vật đổi sao dời, giếng Bó Loóng xưa nay luôn lặng lẽ làm bạn với hồ Pác Mỏ[2]. Hồ không thay đổi, mặt nước trong vắt như gương, thi thoảng đàn cá dưới hồ muốn vượt vũ môn đón ánh nắng mặt trời, chúng nhảy lên hụp xuống khiến Pác Mỏ gợn sóng. Không thể hóa rồng, loài thủy sinh nản lòng lặn mất tăm.

Từng vòng nước lăn tăn dần tan biến, trả lại nguyên vẹn hình ảnh nhà sàn bạc màu rêu phong in bóng trên mặt hồ phẳng lặng.

 

Vạn vật còn mãi cùng năm tháng, con người muốn chạy trốn quá khứ, rốt cuộc phải đối mặt với kỷ niệm, nên chẳng thể xóa nhòa ký ức thời gian.

 

- Văn, đừng trêu em!

 

Nam giật mình nghe tiếng gọi thân quen. Hắn lướt mắt về phía thiếu phụ quát con. Cô ta vừa giặt quần áo bên ngôi nhà đơn sơ, vừa coi hai đứa trẻ chơi trò đuổi bắt quanh giếng Bó Loóng.

 

Nam đượm buồn trông Văn nghịch ngợm té nước vào em gái, nó lè lưỡi giả làm ông ba bị dọa em khóc thét. Người mẹ vội đứng lên bồng con gái dỗ dành. Người cha đứng gần đấy cầm roi đuổi đánh. Văn la oai oái:

 

- Con té nước thôi chớ có làm gì đâu.

 

Người cha vung roi quất mạnh mông nó:

 

- Mày còn nghịch nữa, tao cấm cửa không cho dự lễ hội!

 

Văn vội khoanh tay xin lỗi, chạy tới xoa má em:

 

- Thôi đừng khóc nữa, anh thương!

 

Cha mẹ phì cười điệu bộ ông cụ non. Người cha xoa đầu con trai, giục thay quần áo dự lễ hội. Cảnh gia đình hạnh phúc xát muối vào vết thương lòng của Thiết Nam. Hắn dò dẫm vệt đòn roi trên cơ thể mong xoa dịu đau khổ giày vò.

 

Nam bùi ngùi nhớ hồi nhỏ, sĩ diện với xóm làng, sợ người ta chê cười là đa nghi độc đoán và gia trưởng, cha cho phép mẹ lúc dắt hắn, khi dắt em gái hắn dự chợ phiên. Kẻ làm chồng ban ơn để vợ tìm mối buôn bán, ông ta mới có tiền nhậu nhẹt gái gú.

 

Nam nhớ chưa lần nào cha cho cả ba mẹ con hắn cùng đi, ông ta sợ vợ con bỏ trốn. Mẹ muốn đưa anh em hắn đi, người đàn ông quyền lực nhất định phải theo.

 

Cha ép mẹ con hắn uống thuốc độc, ông ta nói không về nhận thuốc giải độc, mẹ con hắn sẽ chết. Ông ta chỉ dọa nhằm ung dung rượu chè phè phỡn hoặc tìm gái thỏa mãn dục vọng.

 

Sau này ba mẹ con chứng kiến ông ta hành lạc với gái điếm ngay trong nhà. Ở nhà còn vô sỉ đến vậy, huống hồ nơi đất khách quê người.

 

Đi chơi chợ phiên là dịp hiếm hoi hắn hưởng niềm vui trẻ thơ dù không trọn vẹn. Bất kể hắn phạm lỗi gì, làm vỡ bát đĩa, mải chơi, ăn cơm rơi hạt, ngủ dậy muộn chưa đến nửa khắc, người cha đánh đập bật máu toàn thân.

 

Không ai khuyên nổi dã tính tàn độc. Cả đời hắn chẳng thể quên lần đứa trẻ hàng xóm chửi cha hắn là thằng say rượu, hắn đấm sưng mặt thằng ranh dám xúc phạm cha mình.

 

Đơn giản chỉ là trẻ con chưa hiểu chuyện, nhưng mắc bệnh thích tỏ uy quyền, coi trọng thể diện hơn mọi thứ, kẻ hiểu chuyện cũng là người cha thân sinh ra hắn, người cha mà hắn hết mực bảo vệ lại lạnh lùng trói chặt hắn mà dìm xuống giếng.

 

Hắn không đếm nổi bị ngạt thở bao nhiêu lần, chỉ biết mặt mũi tím tái, thân thể lạnh ngắt, người cha tàn ác mới chịu tha cho đứa con máu mủ.

 

Bản thân không nhớ bị bạo hành dã man thế nào, tâm lý tổn thương không muốn quên mẹ hắn cầu xin, ông ta trút giận hòng thể hiện thói gia trưởng.

 

Mẹ bị đánh gãy một tay, từ đó em gái mắc chứng hoảng sợ, la hét hễ nghe tiếng đổ vỡ trong nhà. Mỗi lần như thế, người trụ cột gia đình lại làm nhà tan cửa nát. 

 

Dẫu bị hành hạ chết đi sống lại, hắn không hề khiếp sợ mà căm ghét thú tính của người cha. Thú tính man rợ gây nghi ngờ ông ta không phải cha hắn. Nếu thân sinh ra hắn, tại sao đối xử với hắn thua cả súc vật? Câu hỏi ấy đeo bám mỗi ngày, ám ảnh hắn vào tận ác mộng hằng đêm.

 

Bất hạnh chưa chịu buông tha, tháng ngày đau khổ tiếp tục kéo dài trong thời khắc định mệnh thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn.

 

Sáng hôm ấy, mẹ có chuyện gấp phải đi, cha dở chứng cấm mẹ dẫn anh em hắn theo, nhất quyết bắt con cái ở nhà. Mẹ đi, ông ta nốc rượu say ngủ li bì.

 

Nam ngậm ngùi nhớ hồi đó anh em hắn trạc tuổi hai đứa con của thiếu phụ kia, hắn và em gái chơi trò đuổi bắt quanh giếng lúc trời chạng vạng...

 

- Anh ơi, chờ em với!

 

Thằng bé nghịch ngợm le lưỡi lêu lêu chạy vòng quanh. Nó vừa đuổi theo em vừa liệng đá ném mấy con chim bay gần đó, trò nghịch dại khiến em gái trúng đá rách đầu bất tỉnh. Nó hốt hoảng chạy đến lay em dậy, con bé ngất lịm.

 

Nó sờ đầu em thấy toàn máu tươi, tưởng em chết, nó ngã ngửa ra đất, mặt mũi tái mét, toàn thân run lên. Nó sợ cha đánh, cuống cuồng trốn khỏi nhà. Nó chạy thẳng về phía trước mà không dám quay đầu.

 

Đôi chân nhỏ bé hoảng loạn vấp ngã nhiều lần đến rách đầu gối, máu chảy xuống da thịt trầy xước vết gai nhọn cào, nó vẫn cắm đầu chạy kiệt sức rồi ngã quỵ.

 

Đói lả người lại sợ hãi tưởng rằng lỡ giết em mình, đau nhức lan khắp cơ thể rồi bóng tối bủa vây ép nó òa khóc gọi người thân:

 

- Cha ơi, mẹ ơi, cứu con với, con biết lỗi rồi! Em ơi, anh xin lỗi!

 

Đáp lại chỉ có tiếng gió lạnh đập vách núi, từng cơn gió dữ quật vào người tựa đòn roi tàn bạo của cha đang trừng phạt.

 

Xa xa vọng tiếng sói săn mồi tru từng hồi, âm thanh ghê rợn liên tiếp vồ lấy đứa trẻ, nó co rúm người nép vô bụi cây trốn tránh, mồ hôi chảy ướt toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt xám ngoét đẫm mồ hôi quyện nước mắt lăn dài trên má.

 

Nó nghiến răng cắn chặt tới tóe máu ngăn tiếng nấc nghẹn. Nó sợ sệt nhìn trộm xung quanh, đồng tử dãn ra như trồi khỏi tròng mắt lén liếc cảnh vật u ám trong đêm.

 

Từng giờ từng khắc chầm chậm vờn qua tinh thần non nớt. Thể xác cùng tâm lý không ngừng bị xoắn vặn khiến nó thiếp đi. Trước khi ngất, nó thấy ánh đèn đằng xa hắt đến, thoáng nghe có người nói chuyện:

 

- Hình như bên kia có người?

 

- Mau đến xem thử!

 

- Thưa ông, nó là một bé trai!

 

Tiếng người dội vào tai kéo nó tỉnh dậy, mắt từ từ mở liền nhíu lại bởi ngọn đuốc hắt tới. Nhập nhoạng dưới ánh sáng mù mờ, nó thoáng trông bóng dáng một người đàn ông. Không rõ mặt nhưng hình dáng khá giống cha mình, nó tưởng cha mẹ đến đón nên ôm chặt người đó:

 

- Cha ơi, con xin lỗi, con không cố ý làm em bị thương!

 

Người đàn ông vỗ nhẹ lưng nó. Căm ghét cha mình, nó vẫn bênh vực khi ông ta bị coi thường. Thằng bé ngây thơ cho rằng mình luôn bảo vệ cha, cha sẽ thay đổi tâm tính, không độc ác nữa và còn yêu thương mẹ con nó.

 

Giấc mơ nhỏ bé đang thành hiện thực trong vòng tay ấm áp của cha. Tình cảm sưởi ấm tâm hồn lạnh giá, vỗ về trái tim tổn thương của đứa trẻ tội nghiệp.

 

Cha chưa từng yêu thương như lúc này, nó ngỡ tấm lòng dành cho cha cuối cùng cũng được ghi nhận. Niềm vui đến bất ngờ khiến nó òa khóc. Người đàn ông dỗ dành:

 

- Ngoan nào, đừng khóc nữa!

 

Nó nghe giọng lạ lẫm vội đẩy người đàn ông không phải cha mình ra.

 

- Ông là ai? Cha cháu đâu?

 

Người đàn ông lau nước mắt cho nó:

 

- Ta tên Lâm Bình. Chuyện gì xảy ra với con vậy?

 

Tưởng em chết, nó mới chạy khỏi nhà. Nó nghĩ có khi em chưa chết, nó phải về nhà xin lỗi, mong cha mẹ và em tha thứ. Thằng bé nhờ người đàn ông đưa về nhà. Lâm Bình đặt tay lên vai nó:

 

- Bình tĩnh! Tên con là gì, sao lại bất tỉnh trong bụi cây?

 

Nó kể nguyên nhân mình bất tỉnh ở đây và nói:

 

- Cháu tên Tô Văn. Nhà cháu ở làng Bình An thuộc lộ Bắc Giang.

 

Người đàn ông vốn hiếm muộn, hơn năm mươi tuổi chưa có con. Đăm chiêu ngắm thằng bé rồi ngậm ngùi nhìn lại mình sắp gần đất xa trời vẫn phải sống cô độc.

 

Ngỡ đến chết không có con cái chống gậy đưa tiễn, trời xui đất khiến để Lâm Bình gặp thằng bé mặt mũi sáng sủa, nói năng lưu loát này.

 

Có lẽ ông trời thương tình ban đứa trẻ kháu khỉnh ấy. Nếu trời đã ban, ông ta không muốn nó rời xa. Khát khao làm cha liền sinh lòng ích kỷ, người đàn ông nói dối:

 

- Cha mẹ và em gái con chết rồi!

 

Nó bàng hoàng lắp bắp hỏi, giọng đứt quãng:

 

- Sao ông biết?

 

Người đàn ông bối rối cúi mặt giấu nỗi hổ thẹn đang xâu xé lương tâm. Mỗi lần ngập ngừng muốn nói dối lại bị lý trí ngăn cản, con ác quỷ dối trá đánh gục lương tri:

 

- Ta vừa qua làng Bình An thấy người ta sắp chôn bé gái. Hàng xóm bàn tán đứa bé chết vì bị ném đá vỡ đầu. Con trai nhà đó không biết chạy đi đâu, cha mẹ quẫn trí nhảy sông tự tử chết mất xác rồi!

 

Đứa trẻ thấy Lâm Bình buồn rười rượi, nó tưởng thật, mếu máo khóc nấc. Tiếng khóc khoét sâu nỗi day dứt, ông ngần ngại, buông tay, muốn ôm nó vào lòng nhưng thẹn với lương tâm.

 

Lương tri, xấu hổ, tội lỗi, mọi cảm xúc đồng loạt lên án con người ích kỷ, tất cả đều khuất phục trước mong ước làm cha của người đàn ông cô độc. Lâm Bình đập liên tiếp vào đầu dập tắt mọi thứ để an ủi:

 

- Con trai, hãy mạnh mẽ lên! Con không còn người thân nữa, ta sẽ là người thân của con!

 

Người cha mà nó hằng mong ước sẽ yêu thương che chở, người cha được nó hết lòng bảo vệ đã ra đi vĩnh viễn. Người yêu thương nó nhất là mẹ và em gái cũng không còn trên đời nữa.

 

Ai sẽ thương yêu nó? Ai sẽ thức trắng đêm ru nó ngủ say? Ai sẽ vui đùa với nó mỗi ngày? Chẳng còn ai hết.

 

Từ nay nó chỉ còn một mình trên thế gian cô quạnh này. Trời xanh không vô tình, thời khắc mất tất cả, ông trời lại ban cho nó một người cha, thằng bé thổn thức gọi:

 

- Cha...

 

Lần đầu trong đời nghe con trẻ gọi mình bằng cha, người đàn ông bật khóc thành tiếng, nở nụ cười mãn nguyện ôm nó vào lòng, gương mặt khắc khổ thấm đẫm nước mắt hạnh phúc.

 

- Con trai, hãy quên cái tên Tô Văn đi, nó chỉ mang lại đau khổ cho con mà thôi! Từ nay con là Lâm Thanh, con trai của ta!

 

Tiếng khóc mất người thân nép vào tiếng vỗ về của người cha ích kỷ, trớ trêu thay lại tốt hơn người cha thân sinh nhưng không xứng làm cha nó. Thiết Nam quay cuồng trong ký ức đến khi nghe gia đình thiếu phụ gọi nhau:

 

- Văn, nhanh chân lên, muộn giờ rồi!

 

- Mẹ chờ tí, con ra ngay.

 

Cái tên thân quen đưa hắn trở lại hiện thực. Chờ gia đình nọ đi khuất, Nam đến nơi từng sống cùng người hắn yêu thương trong quá khứ. 

 

Nơi ghi dấu vết khắc Thanh - Loan năm xưa trên thành giếng, nay bị vạch ngang xóa dọc bởi nét vẽ nguệch ngoạc trẻ con. Hồi đó bên làn nước giếng trong vắt, ngày ngày hắn cùng cố nhân ngắm hình bóng nhau.

 

Mọi thứ tàn phai theo năm tháng, người mà hắn trân trọng không còn ở bên, giờ đây hắn chỉ thấy bóng mình. 

 

Đương trầm tư mặc tưởng, nước giếng đột nhiên từ từ chuyển trắng đục, nước đổi màu đến đâu, ảo ảnh hiện rõ đến đó. Lần này thứ Thiết Nam phải chịu đựng là bóng hắn lột da toàn thân, "hắn" biến thành con ma mang cơ thể hoen ố, nhe nanh vàng hềnh hệch cười:

 

"Em gái mà mày cũng không tha! Thằng súc sinh!"

 

[1, 2] http://vietnamtourism.com.vn/vi/lang-son-manh-dat-hien-hoa-tho-mong.html