Chương 6
Kẻ yêu nước
Từ phía núi đồi đằng xa, đội lính dẫn hơn chục người đến chợ phiên. Dân bản ngơ ngác nhận ra người quen, nhao nhao hỏi:
- Mấy hôm than thở giam mình ở nhà vì mất nơi buôn bán, bây giờ lại tươi cười là thế nào?
- Sao lại đi cùng lính thế?
Dân tranh nhau hỏi, tiếng ồn khắp chợ, nhóm mới đến cười vang. Một bô lão trong nhóm lén đánh mắt sang thái sư:
- Thái sư sắp đặt mọi chuyện...
Mọi con mắt nhất loạt nom thái sư, mọi cái miệng lại xì xào, mọi người tự đoán rồi hỏi nhau. Tâm lý Thiết Nam căng hơn dây đàn ép hắn phát khùng thói đùa dai, cơn nóng trong người đốt cháy hết ý nghĩ trong đầu hắn. Tên bao đồng nói thẳng với kẻ gây chuyện thị phi:
- Ngài đừng vòng vo nữa!
Thái sư thờ ơ nói:
- Mi chưa chi nổi khùng còn trách ai? - Ông già giơ tay ngăn hắn bật lại, tiện thể kéo ghế mây, ung dung ngả người đỡ mỏi lưng - Đừng ngắt lời để người ta nói hết!
Bô lão thong thả nói:
- Một tuần trước có kẻ lạ đến mở sới bạc ở chợ phiên, bài bạc bị cấm, họ lôi kéo nhiều người cùng chơi. Chúng tôi chướng mắt, mong quan binh bắt hết nhưng mãi không thấy ai. Hôm sau họ đuổi chúng tôi đi nhằm chiếm chỗ để mở rộng sòng bạc. Đêm đó, người nhà già làng gọi chúng tôi đến bàn cách đối phó cờ bạc, nhắc nhở giữ im lặng tránh bứt dây động rừng. Bất ngờ là thái sư cùng mấy con bạc đợi trong nhà già làng...
Lối kể dài dòng không bực mình bằng chuyện thái sư ở cùng đám bài bạc. Mọi người khó hiểu ngó Thủ Độ và lia mắt sang Thiết Nam. Hắn yên lặng hình dung cảnh tượng đêm đó qua lời bô lão.
Thái sư trao mỗi người một túi, hất hàm bảo mở ra. Họ e dè gỡ từng nút thắt, bên trong đựng hàng trăm xâu tiền khiến ai nấy kinh ngạc. Họ hết nhìn đám cờ bạc lại hoài nghi liếc trộm thái sư, ông già bèn cười:
- Tiền này đền bù tổn thất mấy ngày nay. Hả, số tiền này thừa à? - Thái sư nhăn mặt gãi lưng - Coi như tiền lãi bán hàng một tuần tới. Thiếu bao nhiêu, ta sẽ trả gấp mười.
Mỗi túi tiền là tài sản lớn, mấy tháng chưa chắc kiếm nổi. Chẳng ai ngó lần hai, bô lão buộc túi trả lại thái sư, quỳ xuống nói:
- Dạ bẩm thái sư, con không thể nhận!
Những người kia đều trả tiền và lần lượt quỳ. Chỉ là thường dân áo vải mà dám chống lệnh, thái sư thích thú hỏi:
- Lý do?
Bô lão siết chặt tay lấy lại bình tĩnh chỉ thẳng mặt bọn cờ bạc:
- Con không thể ham tiền để dung túng cờ bạc làm loạn!
Đám kia đồng thanh hưởng ứng. Mọi người đối mặt hội đỏ đen, bọn bài bạc vỗ tay tán thưởng. Thái sư nhếch mép khen khiến họ ngơ ngác. Ông già hù dọa:
- Ý các ngươi là ta dung túng cờ bạc?
Họ sợ hãi cúi rạp, không dám ngẩng mặt:
- Chúng con... đâu... dám...
Thái sư cười bảo đứng lên, họ rụt rè tuân lệnh.
- Già làng cam đoan các ngươi trung thực chính trực. Thời gian qua, các ngươi chứng minh biết đối nhân xử thế. Hôm nay các ngươi xác nhận ta không chọn nhầm người.
Họ bối rối nghe lời khó hiểu, người nọ nhìn người kia, lắc đầu bó tay. Bô lão mạnh dạn hỏi:
- Ý ngài là sao ạ?
Thái sư lệnh một tên cờ bạc nói:
- Chúng tôi là quân triều đình, thái sư sai giả dạng dân mở sới bạc. Ngài lệnh cướp nơi buôn bán của người trung thực rồi đền tiền, kẻ chính trực sẽ biết giấu bí mật này.
Nhóm người kinh ngạc liếc thái sư. Tên lính nói:
- Triều đình cấm đánh bạc, kẻ (giả vờ) mở sới bạc không bị bắt, đám cờ bạc thật sự sẽ mò đến kiếm chác. Tôi đoán mai bọn tệ nạn làm loạn, chúng tôi rút lui cho chúng lộng hành.
Bô lão hỏi:
- Dạ bẩm, đang yên đang lành sao phải làm thế?
Thái sư cười mỉm:
- Thế gian có người yêu nước đến phát cuồng. Đất nước chính là mạng sống. Sinh mạng, gia đình, người thân, tình yêu và danh dự. Hắn sẽ hy sinh mọi thứ vì quốc gia. Lợi ích quốc gia là tất cả với kẻ đó. Hắn bất chấp thủ đoạn để quốc gia bình an và hùng mạnh. Mọi chuyện tồi tệ từ nhỏ đến lớn, kẻ đó thu dọn tàn cuộc bằng mọi giá, chẳng màng có thể mất mạng. Các ngươi có tin không?
Nhóm người bật cười nhân vật tưởng tượng của thái sư rồi nhanh chóng quỳ xuống tạ lỗi. Chỉ có bô lão lờ mờ hiểu ý:
- Ngài đang muốn tìm người đó sao?
Thái sư ra hiệu cho họ đứng lên. Ông già vỗ tay ba cái tán thưởng:
- Ta bày trò này cốt dụ kẻ đó xuất hiện. Kẻ đó đến Lạng Châu thấy chuyện chướng tai gai mắt, chắc chắn sẽ dẹp loạn. - Ông già xoa tay cười khà khà - Con mồi nhất định cắn câu.
Bô lão thấy Thủ Độ cởi mở, khác hẳn lời đồn thái sư luôn đeo bộ mặt hắc ám. "Thân thiện" vơi bớt nỗi sợ, bô lão đợi thái sư dứt lời bèn hỏi:
- Dạ bẩm, ngộ nhỡ kẻ đó không xuất hiện?
Thiết Nam tập trung cao độ để tưởng tượng, ảo ảnh xâm nhập thần trí hắn, Thủ Độ cười nửa miệng với bô lão trong quá khứ đột ngột hiện ra trước mặt. Khung cảnh hư hư thực thực đập vào mắt nhưng lập tức tan biến, lời Thủ Độ nói vẫn vang vọng như ông già đang trả lời hắn:
- Kỳ hạn một tuần, kẻ đó không xuất hiện, ta sẽ dẹp loạn.
Khung cảnh tan biến, hắn bừng tỉnh trở về thực tại, nghe thái sư tuyên bố:
- Bà con nghe đây, mọi phí tổn thiệt hại sẽ trả bằng tiền cờ bạc.
Rất nhiều người hoan hô thái sư anh minh. Đám phản đối đông chẳng kém:
- Thái sư, chúng con không thể nhận đống tiền dơ bẩn đó.
- Đúng, số tiền đó chui xuống váy đám gái điếm, vừa khắm vừa bẩn, không thể nhận được.
Mọi người đang tranh cãi ỏm tỏi, câu nói bỗ bã cù vào tai gây tiếng cười cho toàn chợ phiên. Thủ Độ e hèm vài tiếng, nhặt một thỏi vàng ném vào bãi xú uế phía xa:
- Sạch hay bẩn đều do con người, các ngươi làm chuyện phi pháp, đồng tiền có sạch không? - Ông già nhặt thỏi vàng khác, lau chùi hết vết bẩn - Nếu là mồ hôi nước mắt, kẻ xấu mua đồ các ngươi bán, tiền của hắn có bẩn không?
Thái sư cọ rửa sạch bóng thỏi vàng, kết luận:
- Thỏi vàng này là phần thưởng cho công sức của các ngươi!
Màn diễn thuyết đạo lý khai sáng cho dân bản, không ai lấn cấn hay khinh ghét vật ngoài thân nhưng chẳng thể thiếu nữa, vui vẻ đến sở hữu thứ mình xứng đáng được nhận. Thái sư phủi tay hỏi Thiết Nam:
- Mi thì sao? Kẻ yêu nước muốn thưởng gì nào?
Trung Hiếu im lặng nãy giờ liền châm chọc:
- Yêu nước vô điều kiện, hễ yêu nước phải thưởng là xúc phạm kẻ yêu nước!
Thái sư vỗ tay từng cái một, lần sau cách khá lâu lần trước, tươi cười "khen":
- Suýt quên hắn là kẻ yêu nước đến phát cuồng!
Vợ chồng thái sư và thuộc hạ cười lớn. Thiết Nam không màng màn ăn mừng săn mồi thành công rực rỡ, hắn nhắc thái sư:
- Ngài tính xử lý lũ cờ bạc đĩ điếm thế nào?
Hôm nay là ngày cuối kỳ hạn một tuần, công sức chờ đợi được đền đáp xứng đáng. Kẻ yêu nước tận tụy lo giải quyết triệt để. Thái sư bật cười tên bao đồng có một không hai, ông già nhún vai:
- Chặt ngón tay đám cờ bạc, lưu đày kẻ gây tổn hại đến dân, tội quá nặng đánh đến chết. Đám gái điếm đưa vào trại hồi phục nhân phẩm, ai hoàn lương cho về quê sinh sống, ả nào ngựa quen đường cũ, ta sẽ cho chúng sống cuộc đời của loài bướm đêm...
Trải qua tiếp xúc và đối thoại, Thiết Nam biết thái sư đủ chiêu trò, trò nào cũng quái thai ngoài sức tưởng tượng. Hắn chán bắt bẻ ý định hình phạt gái điếm, nhưng tò mò hỏi dò:
- Sống cuộc đời loài bướm đêm là sao?
Khổ công ngày đêm nghĩ kế mới tìm được "kẻ yêu nước", thái sư mừng hơn ai hết, niềm vui quá lớn làm mọi người đinh ninh ông già bỏ qua lỗi ăn nói cá mè một lứa.
Kẻ quyền nghiêng thiên hạ lập tức giận dữ, sắc mặt hồng hào đột ngột xám đen hệt ma quỷ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xoáy vào Thiết Nam. Vài khắc trước, đôi mắt thái sư còn rạng ngời như biết nói biết cười, bây giờ biến thành cặp mắt vô tròng màu trắng đục.
Im lặng...
Tất cả câm bặt. Trần Thị Dung đứng yên bất động, chứng kiến vô số lần ông chồng nộ khí xung thiên, bà vợ chưa từng thấy biểu cảm đáng sợ này.
Im lặng bao trùm không gian như bóp nghẹt mọi thứ bên trong.
Thần trí Thiết Nam hút vào ánh mắt quái dị, hắn càng vùng vẫy càng cảm giác bị nhốt tại mê cung tăm tối. Tâm lý hoang mang tranh đấu dữ dội tìm cách đánh bại nỗi sợ bóng tối. Nỗi sợ gợi nhớ nỗi đau quá khứ.
Hồi đó mỗi lần nghịch ngợm, người cha nghiêm khắc nhốt hắn trong phòng kín. Bóng tối là ác mộng với hắn. Đến khi trưởng thành, Thiết Nam phạm sai lầm không thể dung thứ khiến ác mộng ám ảnh tinh thần.
Nay ác mộng đổ về quá nhanh, hắn chẳng kịp đối phó. Ảo ảnh trói chặt lý trí Thiết Nam tạo ảo giác thái sư nhìn thấu tâm tư cùng bí mật hắn chôn giấu lâu nay.
Thủ Độ săm soi từng cảm xúc trên gương mặt sợ hãi tột độ, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, đôi chân sắp quỵ xuống đất. Ông già không thể và chẳng muốn Thiết Nam đánh mất tôn nghiêm, thái sư từ từ khép mắt nhớ lại ảo ảnh dáng vẻ ăn năn cầu xin tha thứ. Biểu hiện lướt thoáng qua, ông già lờ mờ cảm nhận dường như hắn xin người khác chứ không phải ông ta.
Thiết Nam siết chặt tim, thở hổn hển tựa thoát khỏi địa ngục. Nỗi kinh hoàng chưa chịu buông tha nên nhất thời chưa thể đối mặt ai. Trung Hiếu nheo mày đến gần hỏi:
- Này, mi bị con gì cắn thế, người anh em?
Thiết Nam dần bình tĩnh, đánh trống lảng bằng cái cúi đầu tạ lỗi với thái sư:
- Tôi thật thất lễ!
Hắn vỗ nhẹ vai Trung Hiếu thay lời cảm ơn giúp mình che giấu cảm xúc. Tên da nâu thở phù liếc sang thái sư. Ông già lườm Trung Hiếu cái tội dám trào lộng mình. Gã tỉnh bơ coi như chưa nói gì, tên da nâu chớp chớp mắt nhìn thái sư lừ lừ hăm dọa gã xong, ông già đắn đo gãi thái dương nói với Thiết Nam:
- Ta thưởng gì cho mi bây giờ nhỉ? Chậc, thật khó nghĩ.
Thủ Độ cố ý lái chuyện để mọi người mải bàn phong thưởng. Thiết Nam khẽ gật đầu đa tạ thái sư giúp mình tránh bị soi mói. Ông già ghi nhận bằng cái hếch miệng:
- Im lặng mãi thế, kẻ yêu nước?!
Thiết Nam cười nhẹ:
- Tôi chỉ là tên bao đồng, không dám nhận yêu nước!
- Triều đình nào cũng cần kẻ bao đồng! - Ông già nghiêm mặt hướng về nơi họp chợ - Bởi thiên hạ không bao giờ hết chuyện cho kẻ bao đồng lo!