Chereads / Loạn Thế Hùng Ca / Chapter 5 - Bao đồng

Chapter 5 - Bao đồng

Chương 5

 

Bao đồng

 

Lúc nghe chửi bới đánh nhau, người trong chợ đến xem. Bà lão vỗ vỗ mặt đánh thức chồng để đến hiện trường. Nhiều người ghê sợ cảnh tượng tàn bạo vội bỏ đi. Đám ở lại hả hê kích động:

 

- Đúng là quả báo!

 

- Đáng đời lũ đốn mạt! Đánh chúng tàn phế luôn đi!

 

- Lũ khốn này phải giết để răn đe kẻ khác!

 

Thiết Nam ra hiệu yên lặng, toàn trường nín thở chờ hắn phán quyết. Thiết Nam ngó quanh tìm vợ chồng ông lão mấy lần không thấy, hắn bèn rút lưỡi dao sắc bén. Đám bại hoại nghe tiếng kim loại lạnh lẽo, chúng muốn cầu xin nhưng toàn lắp bắp lời vô nghĩa. Thiết Nam lệnh:

 

- Đặt tay xuống đất!

 

Chúng run lẩy bẩy làm theo. Hắn tuyên phạt:

 

- Luật pháp quy định đánh bạc bị chặt đứt ngón tay. Riêng đám côn đồ đánh người đến tàn phế khiến nạn nhân thổ huyết mà chết, chúng sẽ bị xử tử.

 

Chúng ngỡ khó thoát chết, may mắn chỉ bị chặt tay, cả lũ dập đầu lạy lia lịa: 

 

- Cảm ơn tha mạng...

 

Bọn bị xử tử khiếp sợ quỳ lạy, gào khóc xin tha mạng. Mọi người bất phục luật triều đình. Số đông kẻ lớn tiếng đòi công bằng:

 

- Lũ khốn đánh bạc, chèn ép dân làng, làm loạn chợ phiên, chúng phải chết hết!

 

- Thi hành luật ở cái nơi bị triều đình vứt bỏ này cũng vô ích!

 

- Giết hết chúng đi!

 

Đám đông nhao nhao đòi đền mạng. Mỗi người một câu tranh nhau nói ầm ĩ. Mọi chuyện đang "tốt đẹp" bị phá đám, lũ cờ bạc cúi mặt nghiến răng trèo trẹo, nén tức tối trưng bộ mặt hối lỗi mong Thiết Nam đừng đổi ý. Kẻ phán quyết cười khẩy vẻ "đáng thương" giả tạo. Hắn buông giọng lạnh nhạt:

 

- Bất mãn tự tung tự tác, mất hết phép tắc, nơi này sẽ hỗn loạn vĩnh viễn. Không duy trì kỷ cương trong mọi hoàn cảnh, ông trời cũng chẳng cứu nổi!

 

Thiết Nam đột ngột hét lớn:

 

- Thượng bất chính, hạ không thể tác loạn!

 

Tiếng thét chất chứa căm hận trút xuống tội nhân. Lời oán trách triều đình tác động vợ chồng ông lão. Trăm người tốt cùng ngàn kẻ xấu mà họ đối mặt trong quá khứ, ngoài "cái tên" hy sinh cuộc đời để cứu người thân, Thiết Nam là "gã" thứ hai đấu tranh đòi công bằng cho người khác.

 

Đời lắm kẻ thích lo chuyện bao đồng, chưa ai liều mạng giúp người xa lạ mà chẳng màng an nguy bản thân, Thiết Nam còn "tự tung tự tác" thay triều đình thi hành vương pháp.

 

Dám xử phạt phạm nhân, dân đen sẽ bị xử tử tội coi thường luật vua phép nước. Luật lệ ban hành toàn quốc từ lâu, Thiết Nam vẫn quyết lập lại kỷ cương để thiên hạ noi gương. Đáng tiếc chẳng thể mở con đường sáng cho đám người u tối, đa số bắt tội đồ đền mạng.

 

Một đám đông hơn kiến cỏ ngày thường than oán bất công, nay hô hào dùng bạo lực nhằm xả giận. Thiết Nam tức giận hừ lạnh khiến bọn chỉ lo thiên hạ yên bình á khẩu, miệng hò hét bỗng bặt tiếng. Kẻ xấu thói mất vía không dám đánh hôi bọn cờ bạc, đôi chân run rẩy tự động lùi về sau.

 

Vợ chồng ông lão lo lắng Thiết Nam bị tức giận che mờ lý trí, bọn đổ thêm dầu vào lửa ắt biến mọi thứ thành hỗn độn. Con quái vật cuồng điên vẫn làm chủ tinh thần, ngăn chặn bạo loạn manh nha bùng phát.

 

Theo lẽ thường, chịu biến cố mất mát, người hiền mong mọi sự an lành, kẻ dữ nóng giận đánh mất lương thiện. Ông già, bà lão không thể hiện điều gì, từ đầu đến cuối nấp trốn xem diễn biến. Chứng kiến hắn suýt gây án mạng, ông già thản nhiên chắp tay sau lưng, nói với vợ:

 

- Mùi máu nồng quá, hôm nay đổi món, không ăn cháo huyết nữa!

 

Câu nói đùa bằng giọng lạnh nhạt, nghe như châm biếm lại mang cảm giác thật hơn bất cứ sự thật nào. Cả đời đồng hành cùng ông chồng quái dị, bà vợ đã vô cảm với kiểu đùa đó. Ông chồng bàng quan mọi tình huống, coi đám bị đánh không bằng súc vật. Bà vợ chẳng lạ, chỉ cười nhạt:

 

- Thế ông thích gì nào? Ăn "món" tìm ra báu vật trời ban nhé?

 

Trừ bà vợ tinh quái, kẻ làm chồng có thể hý lộng cả thiên hạ, nên thoải mái nhếch mép xem Thiết Nam chuẩn bị chặt tay phạm nhân… để… vợ biết mình đang tán thưởng kẻ cống hiến mọi thứ vì dân vì nước.

 

Ông chồng cười lớn khiến toàn bộ giật mình, mọi con mắt lần lượt chuyển hướng, cau mặt khó hiểu kẻ cười vào lúc chẳng có gì đáng cười.

 

Thiết Nam bị tiếng cười quái gở ngăn cản cắt tay. Giọng sảng khoái trút bỏ gánh nặng ngàn cân, ông ta lại trưng bộ mặt vô hồn cảnh báo:

 

- Mi có biết dân đen tự ý hành pháp sẽ bị xử tử không?

 

Thiết Nam khó tin người đối diện là ông già đau ốm. Hắn không nhận ra ông già uất hận đến bất tỉnh. Ông ta đang bình thản kiểu hai người chưa hề biết nhau.

 

Đối mặt ông già lần hai, hắn thấy giống lần đầu gặp đối phương. Cảm giác kỳ lạ lợn cợn chọc Thiết Nam bực bội, hắn nhắm mắt lấy lại bình tĩnh: 

 

- Vương pháp vô dụng phải xử bằng luật giang hồ. Nếu triều đình tử hình, chứng minh tôi không làm sai!

 

Ông già nhếch mép lắc đầu chế giễu tên ngoan cố:

 

- Thật buồn cười. Ta nghĩ mi thông tuệ, hóa ra ta nhầm to. - Ông ta chép miệng tiếp lời - Mi chỉ là thằng ngu để cảm xúc giết chết lý trí!

 

Thiết Nam bỏ ngoài tai mọi khiêu khích, tận lực chém xuống. Ông già nói giọng hờ hững, từng câu thoát khỏi miệng rất nhanh:

 

- Mi bị xử chém, từ nay ai đòi lại công bằng cho dân?

 

Đáng lẽ người cha mất con phải muốn gieo gió gặt bão, đằng này năm lần bảy lượt ngăn Thiết Nam. Cung cách cùng lời nói đều vô lý với hoàn cảnh khốn khổ. Thiết Nam khó hiểu nhìn chằm chằm.

 

Ông già điềm nhiên mặc kệ hắn hành động. Thờ ơ trái ngược lúc khuyên can, ông ta cướp lời như sợ mất cơ hội ngăn hắn. Thiết Nam nghĩ mãi không thông thái độ bất nhất, bực mình gắt: 

 

- Tôi không tin mình là kẻ duy nhất đó.

 

Hắn giơ vũ khí chém hết lực, người phía sau ông già lướt đến cực nhanh, vung chuỷ thủ ngăn cản. Thiết Nam giật ra đâm xuống ngón tay tên cờ bạc, bóng người kê chủy thủ chẹn vào đốc dao. Làn khí đen tựa oan hồn lại bốc ngùn ngụt ra khỏi cơ thể, hắn tức giận nhìn đối phương.

 

Kẻ đó là một gã tóc ngắn da nâu, cao to cường tráng. Giống mọi người, gã mặc quần mỏng với áo tràng đen bốn vạt, trang phục thông dụng, du khách quần là áo lượt, quần áo của gã thì sờn cũ và nhàu nhĩ.

 

Chủ tâm quàng trang phục rách rưới để che giấu thân phận, mặc cho gã tự vùi vào bộ dạng nghèo khổ, sắc mặt nghiêm trang vẫn toát khí khái mãnh liệt, thần thái chính trực ấy tố cáo gã không phải kẻ bình dân áo vải. Đôi bên đối diện nhau, cơn điên trong lòng Thiết Nam biến thành ngạc nhiên:

 

- Trung Hiếu, sao lại là anh?

 

Thiết Nam luôn lăm lăm vũ khí, bất ngờ gặp người quen, tay cầm dao nới lỏng. Gã da nâu Trung Hiếu định gỡ dao khỏi tay hắn, Thiết Nam cản ý định đó. Trung Hiếu từ tốn nói:

 

- Bình tĩnh nào, người anh em!

 

Ông bà già cười thầm nghe hai người đối thoại. Trung Hiếu xỉa xói bằng giọng ôn tồn: 

 

- Mấy năm mới gặp sao vẫn nóng tính thế?

 

Thiết Nam bỏ qua trò châm chọc quen thuộc, hắn đang chú ý điệu cười bí hiểm trên mặt vợ chồng già. Họ cư xử trước sau bất đồng, hành vi mờ ám, chuyện thêm phức tạp từ khi tên da nâu xuất hiện. Thiết Nam nghi hoặc, điên đầu suy tính chưa thể lý giải vô số trùng hợp không hề ngẫu nhiên này.

 

Hàng trăm dấu hỏi lờn vờn trêu ngươi tâm trạng bức bối khiến hắn cảm thấy tất cả như trò đùa, và hắn là tên hề mua vui cho trò đùa đó. Thiết Nam không muốn mất thời gian nữa, hắn thẳng thừng:

 

- Đừng đùa với tôi, anh còn lảng tránh câu hỏi, đừng trách tôi vô tình! - Hắn đột ngột đổi sang giọng nói băng lạnh hệt quỷ gọi hồn - Chuyện này là sao? Chớ nói anh tình cờ đến đây, tôi không tin nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy đâu.

 

Hắn nhắc hai từ ngẫu nhiên, ánh mắt ngờ vực găm thẳng vào vợ chồng ông già. Không cười cũng chẳng nói, ông già bà lão lấp lửng đối mặt kẻ đa nghi.

 

Trung Hiếu nhăn nhó gãi tóc. Gã biết Thiết Nam đủ lâu để hiểu tính hắn, thế mà vẫn lạnh gáy trước giọng nói ma quỷ. Tên da nâu vò đầu bất lực cái tính bất trị mỗi lần hắn nổi điên, gã chép miệng quay sang giục ông già:

 

- Thái sư, ông còn định xem trò đến bao giờ?

 

Thiết Nam nghe gọi "thái sư", tâm lý bất ổn bị kích động dữ dội. Triều đình chỉ có một thái sư là Trần Thủ Độ, ông già vốn tâm cao khí ngạo, nào giờ luôn coi trời còn nhỏ hơn bàn tay mặc mình che khuất.

 

Chưa kể phải lo giúp hoàng đế tổ chức đại hội, trong mắt thế nhân, thái sư không thể xuất hiện ở nơi bé hơn cả bàn tay này, ổng còn giả bộ già lụ khụ sắp chết.

 

Thủ Độ đến bên người vừa là chị họ vừa là vợ ông ta, hiện tại thái sư chỉ có một vợ là Trần Thị Dung - người đàn bà bị cả thiên hạ coi giảo hoạt không thua kém chồng.

 

Thế quái nào những kẻ quyền lực nhất lại hiện diện trước mắt dân đen. Tất cả hoang mang chẳng hiểu. Thiết Nam trân trối trông vợ chồng thái sư. Thủ Độ cười trào lộng bộ dạng bị xoay hơn chong chóng của hắn.

 

Danh tính đã lộ, vợ chồng già vẫn để nguyên lớp hóa trang trên mặt. Thủ Độ hắng giọng ngăn tiếng xì xào, toàn bộ sợ hãi câm bặt, không dám thở mạnh. 

 

- Vẫn còn nhiều thứ cần chỉnh đốn. - Thủ Độ gật gù - Nhưng không uổng phí công sức của ta.

 

Bà vợ hé miệng cười, xỉa ông chồng lắm chiêu:

 

- Đừng phí thời gian nữa, ông khiến hắn bực mình đấy.

 

Thiết Nam liên tiếp bị trêu đùa đẩy lòng kiên nhẫn chạm đáy, hắn mất bình tĩnh, điên tiết quát:

 

- Ngừng phí lời thừa thãi, mau giải thích đi!

 

Một tên đầu trọc mặt mũi bặm trợn, mày rậm mặt to, vai u thịt bắp đứng gần đó hét lớn:

 

- To gan...

 

Bị ai đó quát tháo là thứ xa lạ với Thủ Độ, huống hồ tên cắc ké dám hét vào mặt. Nỗi bực bội thuở hàn vi ào ạt ùa về, thái sư lại thấy nó hóa thành gia vị tuyệt hảo rắc vào cuộc sống tẻ nhạt chỉ có tung hô ca ngợi. Thiết Nam ngang tàng, ông già khoái chí, khoát tay lệnh gã trọc:

 

- Mùi máu nồng thật nhức óc. Cự Chích, tống cổ chúng vào nhà lao đợi xét xử!

 

Gã trọc Cự Chích huýt sáo một tràng dài. Mọi ngóc ngách có nhóm người ùa ra, họ đều mặc thường phục và đội lốt thân phận khác nhau, kẻ giả du khách thưởng thức ẩm thực, kẻ đóng vai thương nhân buôn bán; có kẻ mới khắc trước còn say sưa ngâm vịnh đề thơ, nay vứt cả bầu rượu lẫn bút nghiên, hiện nguyên hình thành quan quân tới bắt trói lũ cờ bạc đĩ điếm.

 

Dân sững sờ xem chúng bị gô cổ khỏi chợ phiên, không ai hé răng nửa lời mà lén liếc Thiết Nam, chờ tên thu dọn tàn cuộc giải quyết mớ bòng bong này.

 

Ban đầu Thiết Nam không hiểu nguyên nhân vợ chồng ông già che giấu thân thế. Liên hệ chuyện Trung Hiếu đang làm thủ lĩnh quân chính binh triều đình. Năm xưa tên da nâu sát cánh chiến đấu cùng hắn, chắc chắn gã kể hai người từng vào sinh ra tử.

 

Hắn lờ mờ đoán lý do thái sư cùng vợ cải tranh thành dân thường, bịa chuyện nhà tan cửa nát nhằm khích hắn dẹp loạn, mục đích để xác thực lời Trung Hiếu.

 

Chỉ vì thử thách hắn mà bỏ mặc tệ nạn tràn lan cuốn mọi thứ rối tung rối mù, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân, có thể sinh bạo loạn. Hắn chỉ là tên vô danh, thái sư đâu cần "lao tâm khổ tứ" để bình yên nơi đây bị xáo trộn.

 

Thái sư quái đản, hành sự bất tuân nguyên tắc, chuyện này có lẽ bình thường như rất nhiều chuyện bất thường ông ta từng làm, Thiết Nam vẫn khó tin là ý thực sự của ông già. Thái sư có hàng ngàn cách thử tài, ổng không thể chơi trò mạo hiểm mà chẳng mang lại lợi ích.

 

Thiết Nam đáp trả màn kịch bằng im lặng, kiên nhẫn chờ kẻ dàn dựng lên tiếng. Mặt hắn lạnh tanh, ẩn dưới lớp băng giá là dung nham sôi sục chực phun trào bất cứ lúc nào. Thái sư cười nhạt: 

 

- Hê, ta cứ tưởng chỉ ta thích trò mèo vờn chuột này chớ.

 

Thiết Nam vứt bỏ câu đùa bâng quơ đầy ẩn ý đó. Lời nói sau đó khiến hắn dao động:

 

- Ta muốn vui nữa nhưng không nỡ để nơi đây lại bị phá tan hoang.

 

Lời nói ám chỉ thái sư còn lừng khừng chưa chịu giải thích, hắn sẽ dùng vũ lực ép trả lời. Lúc đó khó tránh ác đấu.

 

Đầu tiên giấu giấu giếm giếm, cuối cùng lại xổ toẹt dự định của hắn, ông ta cố tình cho hắn biết ý mình. Thiết Nam lấn cấn đoán già đoán non tâm tư thái sư, hắn rối trí tức điên. Ông già thấy hắn sắp vượt giới hạn, bèn cười khùng khục: 

 

- Dẫn đám người đó ra đây!