Chương 4
Tư hình
Dọc đường tới Lạng Châu, phát giác vài cái bóng "quần thảo" trong lùm cây bụi rậm, hắn tưởng cầm thú động đực. Hoá ra "cầm thú" là "con người" làm loạn nơi yên bình.
Mọi loại tội phạm bị bắt giam hoặc trục xuất khỏi Lạng Châu. Quan binh để mặc cờ bạc đĩ điếm lộng hành. Thiết Nam bức xúc đi hỏi nhiều người. Chuyện hắn hỏi liên quan pháp luật. Dân nào dám đấu với quan, ai nấy sợ tai bay vạ gió vội lảng tránh kẻ bao đồng.
Thiết Nam nén giận bởi chưa hiểu lý do quan phủ làm ngơ. Hắn bức bối cảnh tượng thưa thớt, khách đến rồi đi, không ai còn tâm huyết, ngoại trừ nhóm người già khóc thầm cho chợ phiên.
Một đôi vợ chồng già chán nản lập cập đỡ nhau lúi cúi chống gậy. Người chồng chẳng may vấp đá ngã nhào ra đất, Nam chạy tới dìu ông ta. Bà vợ cảm tạ và quay sang trách chồng:
- Tôi nói bao nhiêu lần, ông già yếu, không còn sức nữa, ông cứ nằng nặc đòi đi.
- Tôi không cam tâm! - Ông lão lắc đầu thất vọng thiên hạ đổ xô tới sòng bạc - Bãi đất đó mang kỷ niệm quá khứ, cả đời tôi gắn bó với nó. Nó giống con tôi vậy! Thế mà nay…
Ông già đăm chiêu hướng về căn nhà, chốc chốc thở dài buồn bã. Mỏi mắt tìm hoài không thấy bóng, không ngờ lại xuất hiện trong tình huống ngẫu nhiên. Rút kinh nghiệm, e ngại họ sợ quan binh, Thiết Nam phải hỏi khéo:
- Mẹ cháu muốn ăn búng báng rễ đỏ, chỉ có người ở bãi đất trống mới bán. Ông bà có biết họ đang ở đâu không?
Người già mong sống bên con cháu hiếu thảo, Thiết Nam lại lễ độ, hắn nhắc về mẹ, người già sẽ nảy sinh cảm tình tâm sự cùng hắn. Bà lão nói:
- Bãi đất trống là tài sản của chủ quán ăn. Dân nghèo phải thuê để họp chợ. Mấy ngày nay ông chủ cho đám cờ bạc thuê vì chúng trả giá cao hơn chúng tôi gấp bội.
Bà lão chăm chú xem kẻ xa lạ đắp thuốc cho chồng. Thiết Nam phát hiện bà ta cứ mỉm cười gật gù ngó mình, dáng vẻ hài lòng như thể chờ tên bao đồng này xuất hiện từ lâu. Đối phương vui vì lý do nào đó, không phải vì hắn đối xử tốt với chồng. Nhưng hiện tại hắn chỉ quan tâm tệ nạn:
- Chúng bài bạc lại đàng điếm, không sợ quan binh bắt sao?
Ông già bật dậy chửi:
- Khốn kiếp, lũ quan binh đâu có quan tâm...
Uất ức làm bệnh cũ tái phát, cơn ho vặn lồng ngực đến khó thở. Bà vợ vỗ lưng chồng, hốt hoảng giục Thiết Nam:
- Mau, mau lấy thuốc ở túi của tôi!
- Cháu có thuốc trị ho rất tốt!
Thiết Nam lấy lọ nhỏ trong tay nải, mở nắp để mùi thơm bay vào khí quản ông già. Hương thảo dược hồi sức cơ thể người bệnh. Sắc mặt ông hồng hào, mắt lim dim chìm vào giấc ngủ an lành sau nhiều năm. Bà lão vui mừng khôn xiết rối rít cảm tạ Thiết Nam. Hắn đỡ ông lão tựa lưng vào thân cây bên vệ đường, tặng lọ thuốc cho hai người, lắng nghe đoạn cuối câu chuyện:
- Căn bệnh hành hạ ông nhà tôi bao năm nay, bệnh trở nặng vì chúng tôi mất nơi mưu sinh. Nếu người tử tế thuê, chúng tôi chết đói cũng cam tâm. Đằng này…
Bà lão buông tiếng não nề với người chồng cố chấp:
- Ông nhà tôi tiếc nên bất kể nắng mưa, thân thể yếu ớt mấy lần bất tỉnh suýt chết, ông ấy vẫn đòi đến mỗi ngày.
Bà uất ức kể chồng thuê đất một tháng, chưa đáo hạn, ông chủ tham tiền chuyển quyền cho sòng bạc.
- Con trai tôi đi đòi lại bằng giấy cam kết thuê đất, ai ngờ bị xé nát, đám cờ bạc còn đánh nó tàn phế. Nằm liệt giường ba ngày, con tôi thổ huyết mà chết!
Con cái tàn tật phải nhờ cha mẹ già yếu chăm sóc. Mai này cha mẹ khuất bóng, anh ta sẽ phải lết thân thể tàn khuyết xin thiên hạ bố thí, sống không bằng chết. Cái chết giải thoát người con, nhưng cào xé trái tim cha mẹ. Người mẹ khóc nghẹn:
- Chúng tôi nhà tan cửa nát! Chợ phiên cũng chết rồi!
Chợ phiên là nơi lưu dấu kỷ niệm mà nay lạnh lẽo như nấm mồ chôn vùi ký ức. Nhà nhà không còn hò reo cổ vũ, người người chẳng buồn nhảy múa theo tiếng khèn kết bạn. Âm điệu khèn sáo u buồn vì vắng bóng ca nương, luyến tiếc một thời trai bản múa khèn tỏ tình với sơn nữ.
Xưa luôn nhốn nháo trẻ con vui đùa. Nay cha mẹ không dám dắt con đến chợ, sợ tập nhiễm thói hư tật xấu. Người bất đắc dĩ dẫn con theo đều mua vội mua vàng để tránh xa nơi nhơ nhớp.
- Hỗn loạn do thái sư và hoàng đế! - Bà lão đổ hết tội lỗi cho kẻ đem con bỏ chợ - Tổ chức đại hội ở đây nhưng dung túng lũ khốn làm càn. Kẻ quyền quý đáng căm hận hơn cả lũ rác rưởi!
Sỉ vả kẻ đứng mũi chịu sào để thổi bùng lửa giận thiêu đốt tâm trạng Thiết Nam. Hắn xoáy tròng mắt vằn vện sọc đỏ vào sòng bạc:
- Mẹ kiếp, lão già quái gở, ông đang mưu tính cái gì vậy hả?
Hoàng đế đương ở tuổi tráng niên, Thiết Nam lại chửi lão già, bà vợ hiểu hắn mạ lị thái sư đương triều. Bà kinh ngạc nghe thanh âm y hệt quỷ gào lởn vởn bên tai, hoang mang cảm giác kẻ đối diện mình không phải... con người.
Gã "không phải người" mất hết kiên nhẫn, hắn vứt bỏ niềm tin dành cho triều đình ruồng bỏ lòng dân. Thiết Nam hầm hầm xộc tới sòng bạc, đập gục hết bọn canh gác bên ngoài, tung cước đạp gãy cửa, đằng đằng sát khí xông vào dẹp loạn. Đám bảo vệ đổ xô vác gậy đánh, tranh nhau thét:
- Mày chán sống rồi, thằng ranh!
- Đập chết nó!
Mấy chục tên hùng hổ xáp vô. Bọn đỏ đen cười nhạt tiếp tục bài bạc, đinh ninh sớm muộn kẻ gây sự bị tống cổ. Tiếng kêu la khắp nhà khiến chúng chột dạ, kinh hãi trông quá nửa bảo vệ nằm vật ra sàn, thân thể chân tay dập nát hết. Lũ còn lại khiếp sợ muốn chạy. Xui thay nhà chỉ có một cửa. Chúng run rẩy không dám lao tới lối ra duy nhất bị Thiết Nam chặn đứng. Gã chủ sòng hô hào:
- Chúng mày hạ gục nó, tao trọng thưởng mỗi thằng một ngàn lượng bạc, chơi gái thoả thích!
Mùi bạc quấn mùi gái kích thích đám hám của háo sắc ồ ạt tấn công. Thiết Nam tung cước đá bay tên đi đầu vào toán phía sau, túm cổ kẻ gần nhất dộng thẳng xuống bàn khiến mặt mũi dập nát. Đám cờ bạc hết nhấc nổi đôi chân run lẩy bẩy, vài tên tiểu cả ra quần nhìn Thiết Nam đấm vỡ xương hàm gã xáp đến.
Chủ động dứt điểm, Thiết Nam xách từng tên quật xuống đống bàn ghế. Một tên to con phang chéo gậy, hắn hất văng cây côn lên trên, tay trái xoay quyền đấm lật người gã, bồi thêm một cước đạp văng về phía gái điếm. Đám kỹ nữ sợ hãi chạy loạn.
Gã to con nhất đứng ngoài chờ cơ hội, phát hiện quái vật say máu lộ sơ hở, bèn vung dao đâm lén sau lưng. Chủ sòng đắc ý đợi kẻ gây rối bị xiên chết. Lưỡi dao đâm nửa chừng, Thiết Nam bất ngờ xoay cước đá bay vũ khí.
Hắn chụp côn đang rơi trên cao, dốc hết lực đập thẳng đầu. Máu tươi chảy ròng ròng khắp mặt, tia máu văng theo khúc côn gãy. Gã ngã xuống đất nằm bất động như chết. Lũ điếm tưởng hắn giết người, mặt cắt không còn giọt máu, ôm nhau khóc rống:
- Giết người! Có kẻ giết người! Cứu tôi với!
Tiếng la chọc điên con quái vật. Hắn quắc cặp mắt đỏ ké. Tất cả co rúm, im thin thít. Tên chủ sòng cùng con bạc đứng chôn chân tại chỗ, tên nào tên nấy tái xanh tái xám. Hắn lừ lừ tiến đến. Chúng lạy lục xin tha:
- Anh hùng muốn bao nhiêu tiền, tiểu nhân sẽ cho hết. - Gã chủ sòng móc hết vàng bạc trong túi - Xin đừng giết!
Đám cờ bạc tự hạ nhục nhằm giữ mạng:
- Mạng tiểu nhân không bằng con chó, giết chỉ bẩn tay anh hùng thôi!
- Đúng, đúng, đúng, anh hùng bảo trông nhà trông trộm, gặm xương, tiểu nhân sẽ làm hết!
- Xin tha mạng!
Thiết Nam lạnh lùng cầm vàng bạc, gã chủ sòng tưởng hắn tha, mừng hơn cha chết sống lại, dập đầu lạy như tế sao.
- Mày chẳng phải rất thích vàng sao? - Thiết Nam cười lạnh đập vàng vào đầu gã - Tao sẽ cho mày hưởng thụ mùi vàng.
Hắn đánh toác máu đầu mới tạm thời buông tay. Gã chủ sòng lăn lộn kêu gào:
- Tao và mày không quen biết, tại sao vô cớ đánh người?
Thiết Nam gầm lên:
- Mày còn dám to mồm, tao cắt lưỡi mày quẳng cho chó ăn!
Gã chủ sòng câm bặt, ôm gương mặt be bét máu, không dám rên rỉ. Gái điếm thấy mình chưa bị xâm phạm lại tưởng hắn không nỡ vùi hoa dập liễu. Vài ả nghĩ theo chiều hướng đàn ông đều háu gái giống nhau. Lén cười dâm đãng, đám kỹ nữ trút quần áo để lộ thân thể lõa lồ, bám chân hắn cầu xin:
- Chúng em sẽ chiều chàng hết đêm nay, xin đừng giết em!
- Chàng đẹp trai đến với em nào!
Đám khác sợ trâu chậm uống nước đục, đôi tay thoăn thoắt tuột cởi váy áo sà tới Thiết Nam, tính chà cọ bộ ngực bò sữa tranh "sự sống" với chị em.
Đàn bướm đêm quyến rũ vô số đàn ông, các ả tin chắc Thiết Nam không ngoại lệ, hắn là quái vật cũng thở dốc chết ngạt trong hoan lạc.
Ai dè quái vật đùng đùng nổi giận bữa tiệc ngập mùi sắc dục, hắn ngăn đống thân thể nhơ nhớp đụng vào người, tát chảy máu miệng hết lượt, nhiều ả ngã dập xuống sàn.
- Con điếm nào còn giở trò sẽ bị cạo đầu bôi vôi thả trôi sông!
Đàn điếm tái mét mặt mày, ấm ức khóc vì nhục nhã hơn sợ hãi, quyến rũ đàn ông thất bại là nỗi nhục với loại bán trôn nuôi miệng. Hiện tại lại loã thể trước đám đông, mặt có trơ, trán có bóng cũng không chịu nổi vô số cái nhìn khinh bỉ, lũ lượt nhặt váy áo che thân, cúi gằm gương mặt sưng tím.