Chereads / Loạn Thế Hùng Ca / Chapter 2 - Bạch Tùng

Chapter 2 - Bạch Tùng

Chương 2

 

Bạch Tùng

 

Một người trung niên gầy gò thấp lùn, mặt quắt mắt chuột đi xuống từ ngọn đồi, phía sau là đám đầy tớ cầm vũ khí gậy gộc. Lan cúi gằm mặt xuống đất, không dám đối diện kẻ mắng nhiếc, nàng run rẩy nép sau lưng Nam. Lão cười đểu tiến sát mặt hắn:

 

- À tao quên mất, mày là thằng khố rách áo ôm không biết liêm sỉ!

 

Lan sợ cha mình còn hơn ác quỷ, người cha tàn nhẫn nhiều lần trừng phạt đòn roi, đau đớn thể xác lẫn tinh thần ám ảnh nàng mỗi đêm. Nàng bị ép coi người sinh ra mình là trời, chống lại cha là chống lại trời. Đêm nay có bị cha đánh chết khi về nhà, nàng chống cả trời để bảo vệ tôn nghiêm cho người yêu:

 

- Cha đừng ép người quá đáng!

 

Lão trợn mắt phất tay lệnh bọn đầy tớ đến bắt nàng. Nam che chắn bảo vệ nàng, đôi mắt sáng quắc quét qua kẻ nào, kẻ đó sợ hãi lùi ra xa. Lão khinh khỉnh chửi:

 

- Lâu nay cứ tưởng kẻ mon men con gái ta bản lĩnh lắm, hóa ra chỉ dọa nổi bọn đầy tớ. Đúng là đũa mốc đòi chòi mâm son.

 

Lũ đầy tớ đắc chí cười sằng sặc. Dân xì xầm chỉ trỏ, nhiều người ái ngại thay cho đôi uyên ương. Lan phẫn uất nhìn trực diện cha:

 

- Cha còn sỉ vả nữa, người mất mặt là cha đó!

 

- Mày câm miệng cho tao! - Lão trợn trụa quát, trỏ thẳng mặt Nam - Thằng con hoang này muốn quỳ gối trước kẻ phú quý. Tỉnh ngộ đi, nó sắp thành con rể người ta rồi!

 

Hắn không nhớ bị sỉ nhục bao nhiêu lần. Hễ chịu lăng mạ, hắn đều nén giận. Hai từ con hoang chọc điên hắn, Thiết Nam xoáy tròng mắt đỏ sọc vào cha Lan:

 

- Cháu không quan tâm bác xúc phạm cháu. Nhưng cháu cấm bác xúc phạm cha mẹ cháu! Bác từng là một đứa con trước khi làm cha đó!

 

Lão cười hềnh hệch:

 

- Ăn nói văn hoa gớm nhỉ? Mày cúi đầu làm chó săn mà còn có tư cách bảo vệ tôn nghiêm cho cha mẹ cơ đấy!

 

Lão hất hàm về phía Lan:

 

- Mày sáng mắt chưa? Nếu nó bản lĩnh phải tranh đấu bằng thực lực, đằng này cam tâm làm con chó săn. Từ đầu tao đã biết nó là thằng lưu manh, mày theo nó sẽ khổ cả đời!

 

Tranh cãi vô ích, Nam tìm cách dồn lão vào thế khó:

 

- Bác nghĩ người ta trao quyền hạn cho cháu chỉ để thể hiện thế lực thôi sao? Trẻ con cũng không ngây ngô như bác!

 

Lan nghe Nam khích tướng liền biết ý, nàng giả bộ cúi đầu lau nước mắt, che nụ cười thầm chờ cha mắc bẫy. Lão cười khinh nhổ toẹt xuống đất:

 

- Mày tưởng với vài miếng võ mèo què là dọa được thiên hạ sao? Nực cười.

 

Nam khấp khởi mừng thầm:

 

- Mặt bác đỏ bừng bừng sao bỗng tím lịm thế? À, hẳn bác sợ lời cháu nói thành thật, đúng không?

 

Lão càng chửi bới, Thiết Nam càng khiêu khích. Cả giận mất khôn, lão hét như điên:

 

- Hoàng đế sắp tổ chức đại hội võ thuật ở Mẫu Sơn. Mày có giỏi hãy vô địch đại hội. Lúc đó Bạch Tùng này sẽ thừa nhận là trẻ con đội lốt ông già với cả bản Hoa Ban!

 

Nam nhơn nhơn coi lão chẳng khác đứa trẻ lên ba:

 

- Cháu không hứng thú chuyện đó. Bác chỉ cần gả Lan cho cháu thôi. Nếu bác sợ mất con gái và lộ bản chất, coi như cháu chưa nói gì hết. Cháu không chấp đâu.

 

Bạch Tùng biết mắc mưu nhưng quyết giữ sĩ diện:

 

- Tao chờ mày vô địch làm sính lễ.

 

Lần đầu gặp Nam, Bạch Tùng thấy hắn khoẻ mạnh tháo vát bèn lập kế lợi dụng. Lão già thân thiện đối xử tốt với hắn.

 

Một năm sau, nhân dịp hội bản Hoa Ban, Bạch Tùng nói thời gian qua dõi theo Nam, hắn chính trực không vượt lễ giáo với Lan, Bạch Tùng tuyên bố Nam làm cho nhà lão ba năm, lão để hắn kết duyên với Lan.

 

Công sức là sính lễ hỏi cưới. Bạch Tùng khuyên hắn sống ở nhà lão cho tiện sinh hoạt. Lão bày trò "ở rể" nhằm dễ kiểm soát, ngăn ăn cơm trước kẻng. Bạch Tùng ân cần hỏi han mỗi ngày, sai người nhà tận tình chăm sóc hắn.

 

Báo đáp ân tình nhạc phụ tương lai, hắn thức khuya dậy sớm, lao động quần quật từ sáng tới đêm. Thời hạn ba năm cận kề, Bạch Tùng bộc lộ bản tính sĩ diện nhưng luôn tìm cớ đổ lỗi, bày mưu đổ tội hòng nuốt lời.

 

Bạch Tùng mua chuộc gái chửa hoang đi rêu rao Nam làm cô ta mang thai. Một đồn mười, mười đồn trăm ép người đời nghi ngờ xua đuổi kẻ xưa nay sẵn sàng giúp mình.

 

Sau khi tìm ra cha ruột cái thai, Thiết Nam phẫn hận toan thiêu huỷ mọi thứ hắn làm ra. Hắn nằm mơ cũng không ngờ sắp hết ba năm, Bạch Tùng ngầm trộn thuốc độc gia truyền vào thức ăn của Lan. Độc gần phát tác, lão lén giải độc để hạ độc tiếp.

 

Đúng lúc Nam muốn đốt phá, chất độc trỗi dậy cắn xé Lan, Bạch Tùng nhốt con gái vào chuồng gia súc. Hắn phải thề không dụ Lan bỏ trốn, không tổn hại lão cùng tài sản trước dân bản, Bạch Tùng tạm giải độc một nửa và thả nàng về phòng.

 

Lan tìm thuốc giải bất thành. Bạch Tùng sợ nàng quẫn trí tự sát, lão tống vào phòng giam gắn song sắt, cắt cử đầy tớ canh giữ ngày đêm. Bạch Tùng doạ dám tái phạm, lão sẽ bày kế hãm hại Nam tới chết.

 

Uất hận dồn vào quẫn bách, Nam không thể cùng nàng cao bay xa chạy, hắn sợ Lan bị đời chê cười gái mất nết bỏ nhà theo trai. Hai người dám trốn, nàng bị trùng độc cắn xé sống không bằng chết. Từ đó nàng bị giam lỏng.

 

Chiều nay Bạch Tùng phải sang làng Tây, lão có quyền thế ở làng Đông, đôi bên đều nhờ lão tham gia xử lý. Làng Tây nhiều việc hệ trọng đến mai mới hoàn thành.

 

Thời Thiết Nam chưa xuất hiện ở bản, hai làng thường xuyên có chuyện đột xuất. Nếu hắn náo loạn còn có thể nghi Bạch Tùng bịa chuyện lừa vào bẫy.

 

Mấy tháng nay không động tĩnh gì, Bạch Tùng hơi đâu gây sự. Thiết Nam biết thân biết phận, lão chẳng điên đối đầu với hắn. Mẹ Lan cùng hầu gái tên Thu bèn tìm cách thả Lan. Bà ngập ngừng sợ đôi uyên ương không đồng ý. Thu nói có cách bắt phải chấp nhận.

 

- Con giải thích với bà sau.

 

Nàng xách giỏ ra ngoài gặp đám đầy tớ. Bạch Tùng ở nhà, chúng cẩn thận từng li từng tí. Lão vắng mặt, chúng khoanh chân xóc đĩa và kéo bọn canh gác Lan vào chiếu bạc.

 

Thu bảo cần mua đồ ăn, chúng ợm ờ lại vùi đầu đánh bạc. Thu đi khá xa liền chuyển hướng đến nhà Nam, nói hết mọi chuyện. Hắn sợ lộ, Bạch Tùng sẽ hại kẻ vô tội. Thu dọa tự sát ép Nam tới nơi ngày xưa hắn thường hẹn hò Lan.

 

- Chị Lan thân xác héo hon sắp phát điên vì nhớ anh! Chị ấy đến điểm hẹn rồi. Anh không đi, chị Lan bị kẻ xấu cưỡng bức, anh ân hận cả đời!

 

Thu dứt lời liền đi ngay. Nàng về nhà với giỏ đựng thực phẩm. Thu vào phòng nói cách ép Nam. Mẹ Lan lấn cấn chưa quyết. Thu quỳ xuống cầu xin, nghẹn ngào nói trong nước mắt:

 

- Chị Lan không cứu, con chết từ lâu. Con chỉ là kẻ thấp hèn nhưng làm người phải biết báo ơn! Con sợ sau này chẳng còn cơ hội để đền đáp ân nghĩa. Xin bà cho con hoàn thành tâm nguyện!

 

Bạch Tùng tráo trở, giết chết tình cảm cha con, người mẹ đứt từng khúc ruột vì chồng hành hạ con gái. Người cha máu mủ nhưng "tấm lòng" dành cho con còn chẳng bằng súc sinh. Không có tư cách làm cha, nhân cách làm người cũng quỳ dưới váy người hầu tự nhận thấp hèn.

 

- Con gái, con cao quý hơn bất cứ ai! - Người mẹ ôm kẻ "thấp hèn" vào lòng khóc cùng nỗi đau đớn tủi hờn - Từ nay con là con gái trong tim ta!

 

Người mẹ âm thầm coi nàng là con chứ không dám công khai thừa nhận. Bà sợ con gái nuôi thành nạn nhân như con gái ruột. Kẻ mồ côi có người hiền đức làm mẹ là mong ước bấy lâu. Khóe mi hoen đỏ nước mắt hạnh phúc, nàng bật khóc nức nở khẽ gọi:

 

- Mẹ!

 

Người mẹ lau nước mắt cho nàng. Mẹ cùng con chọn vài món trong giỏ thực phẩm, nghiền nát trộn thành thuốc ngủ. Hồi trẻ Bạch Tùng ghen tuông, vợ sợ chồng nghi ngờ nên giấu nhẹm biệt tài này. Nay, bà rón rén đến quầy đổ thuốc vào mấy bình rượu.

 

Đám đầy tớ mải cờ bạc không chú ý, uống hết liền đi lấy rượu, nốc gần cạn bình, cả lũ lăn ra ngủ. Mẹ thả nàng để Thu vào thay. Lan khăng khăng từ chối. Người mẹ sẵn sàng trả giá bằng sinh mạng để đổi một khắc tự do cho nàng.

 

Thu dọa tự sát, Lan đành đồng ý. Tất cả không ngờ lão đột ngột về nhà sớm. Đầy tớ tỉnh trước lúc lão về, trò thế thân vẫn bị lộ, lão lập tức đi lùng sục.

 

Tủi nhục cướp hết tin tưởng đối với Bạch Tùng. Cả bản biết lão là con cá trê chui ống, đôi uyên ương vẫn níu giữ niềm tin Thiết Nam vô địch, lão chắc chắn tác thành hôn nhân để "nở mày nở mặt" khoe rể quý với thiên hạ. Lão cười mỉa vào hy vọng ấy:

 

- Tao giao hẹn trước. Mày vồ hụt ngôi vị cao nhất, tao sẽ gả Lan cho ông trưởng bản. Mày thua không được làm càn!

 

Lão đắc chí cười tàn độc:

 

- Tao quên mất chất độc vẫn còn trong người nó. Chúng mày đừng hòng trốn. Tụi bây dám tự sát, tao sẽ bắt con út thay chị nó lấy ông trưởng bản. À, con mẹ mày, tao không thể tin con đàn bà thối tha đó dám thả mày, tao biệt giam nó và con hầu của mày rồi.

 

Lão chỉ mặt hai người:

 

- Chúng mày liệu hồn, dám giở trò, tao sẽ giết hai con đàn bà đó ngay!

 

Lão già trưởng bản chín mươi tuổi giàu sang quyền lực nhất vùng. Lão có chín bà vợ chính thức cùng vô số thê thiếp nanh nọc hãm hại nhau.

 

Người cha đẩy con gái vào khổ nhục vẫn chưa thỏa mãn thú tính, lão còn giày vò mẹ và em gái mới mười bốn tuổi của nàng đến chết.

 

Tâm lý Lan sa xuống địa ngục, kinh hoàng trân trân nhìn cha, tình nghĩa cha con rạn nứt bấy lâu… nay tan vỡ trong trái tim nàng.

 

Đôi co với lão, người hắn yêu lại chịu nhục. Nam gằn giọng cảnh cáo: 

 

- Những ngày cháu vắng mặt, bác chăm sóc Lan chu đáo! Cô ấy chịu tổn thương, hậu quả khôn lường!

 

Ngữ khí băng lạnh bức Bạch Tùng chửi đổng che giấu sợ hãi. Lão thô bạo kéo Lan đi, nàng giật mạnh tay hét lớn:

 

- Đừng động vào con! Những người cha yêu quý con gái như sinh mạng, cha lại nhẫn tâm vùi con xuống bùn. Cha không phải người!

 

Bạch Tùng tức điên dùng vũ lực "dạy" con. Thiết Nam bóp chặt tay lão, áp sát bộ mặt vằn vện gân xanh vào Bạch Tùng. Lão hoảng loạn nhăn nhúm mặt mày, gắng cười gằn:

 

- Mạng ba mẹ con nó trong tay tao!

 

Lời đe dọa ép Thiết Nam buông tha người cha độc ác.

 

- Cháu sẽ đưa Lan về nhà.

 

Bạch Tùng hét đầy tớ xông lên. Thiết Nam hất gót đá dao dưới đất cắm ngập cột cờ phía sau chúng. Lũ đầy tớ kinh hãi chạy loạn. Bạch Tùng bất lực nhìn đứa con gái "bất hiếu" bỏ đi cùng kẻ lão căm ghét nhất.