Chereads / vấn đạo cầu trường sinh / Chapter 4 - chương 4 : cái giá của sự thất bại

Chapter 4 - chương 4 : cái giá của sự thất bại

Lý nam trung bất đắc dĩ ngồi quạt nồi thuốc nhìn sang hai người ngồi trên ghế không khỏi xấu hổ

" Cầm nhi vốn dĩ lúc trước rất ham chơi nhưng sau khi sự việc đó xảy ra ta cảm thấy nó trưởng thành lên không ít chuyện này là tốt hay xấu thật khó mà biết được haizz "

Ngọn lửa trong trong lò nhấp nháy  trên khuôn mặt buồn bã của lý nam trung đây có thể nói là giây phút người làm cha mẹ nào cũng phải trải qua khi con cái đột ngột không muốn dựa vào cha mẹ chúng như khi còn nhỏ nữa

" Chuyện này đúng là đáng lo thật cô nương mới 9 tuổi đã phải trải qua chuyện như vậy tương lai còn dài không thể để lại bóng ma tâm lý cho cô ấy được"

" Tiểu đệ đệ à ngươi trông còn nhỏ hơn con gái ta nói mấy câu này nghe có vẻ hơi  kỳ quái a "

" Nhưng ta không có phụ mẫu còn nàng ta thì có nàng ta có quyền dựa vào phụ mẫu mình, nếu cô ấy trưởng thành sớm hơn không dựa vào nữa thì tức là đang muốn bảo vệ hai người "

Không khí đột nhiên im lặng có vẻ hơi gượng gạo tần trúc nhìn sang diệp vô thương

" Đại sư huynh một tấm lòng hiếu thảo của con cái dành cho cha mẹ như vậy huynh có thể giúp nàng ta một chút không "

Lý nam trung tim đập nhanh như sắp rớt ra ngoài lòng ngực hắn biết ý định của tần trúc nếu thật sự có được sự chỉ dạy của cao thủ như vậy đúng là có thể gặp không thể cầu

Diệp vô thương suy nghĩ một hồi rồi lấy ra một quyển sách

" Theo ta quan sát lệnh nữ vẫn chưa khai mở khí hải lúc còn ở đây ta sẽ giúp đỡ một chút tuy công pháp trong môn phái không thể truyền ra ngoài nhưng những thứ cơ bản này thì không vấn đề gì "

Quyển sách trên bàn đá phát ra ánh sáng nhè nhẹ vừa nhìn đã biết vật không tầm thường

" Đa tạ diệp tiên trưởng "

Lý nam trung đang định quỳ xuống cảm tạ thì bị diệp vô thương phất tay một lực lượng vô hình đỡ hắn đứng dậy

" Không cần cảm ơn , ta cũng không thể ăn không ngồi rồi ở đây được "

" Ơn nghĩa này tại hạ suốt đời khắc ghi "

Thấy biểu hiện này của hắn diệp vô thương khó xử vô cùng vốn chỉ định giúp đỡ một chút không ngờ phản ứng của lý nam trung lại lớn đến vậy

Riêng phần mình đã học y từ nhỏ hắn cũng biết căn cơ quan trọng đến mức nào , căn cơ vững chắc mới có thể tính đến bước tiếp theo lý nam trung may mắn có cha mình học y cả đời truyền thụ y bát cho nhưng những người khác thì không may mắn như vậy

lúc còn trẻ hắn đã từng đi nhiều nơi chứng kiến rất nhiều đại phu chữa trị đến 60 tuổi cũng chỉ loanh quanh mấy loại bệnh vặt, hỏi ra mới biết khi còn trẻ họ chỉ có thể đi học việc ở hiệu thuốc chỉ có thể học lỏm tên thuốc và chuẩn đoán bệnh từ đại phu có hỏi thì cũng không ai chỉ dẫn họ đó là còn chưa kể đến có một số người tâm địa không sạch còn cố tình chữa sai bệnh dẫn đến hậu quả khó mà tưởng tượng từ đó mới thấy tìm được một người thầy giỏi khó đến mức nào lúc trước còn nhiều do dự cũng từ đây mà ra

* hiện tại có được cơ hội trăm năm khó gặp phải nắm bắt cho thật tốt con gái ta thông minh như vậy không tin trong mấy ngày này nó không học được gì thời gian gấp rút không thể bỏ phí *

" A để ta đi gọi con gái "

Lý nam trung gấp rút chạy vào bếp đuổi con gái ra ngoài

Lý mộng cầm bước ra ngoài hơi ngập ngừng hơi mất tự nhiên lần đầu gặp người có địa vị cao không khỏi có chút áp lực

" Qua đây đi "

" Vâng "

Diệp vô thương chỉ vào ghế đá kế bên tần trúc lý mộng cầm duyên dáng ngồi xuống

" Ta sẽ giúp cho hai ngươi vận khí một lần nhớ lấy đường linh lực từ đó vận dụng sẽ đỡ tốn rất nhiều thời gian "

" Nhắm mắt ngưng thần "

Nói xong hắn lấy tay đặt lên đầu tần trúc và lý mộng cầm cả hai cảm thấy một lực lượng vô hình ấm áp chảy vào kỳ kinh bát mạch từ từ phá từng chứng ngại một như nước chảy mây trôi chỉ có thể hình dung bằng hai từ lợi hại , cách này ngoài cực kỳ tốn linh lực ra còn yêu cầu lực khống chế thượng thừa chỉ cần sai một chút có thể cả hai đều bị phản phệ bình thường sẽ chẳng ai dùng cách này để giúp người khác tăng tu vi

Nửa nén nhang sau

Diệp vô thương thu tay lại tần trúc và lý mộng cầm vẫn chưa tỉnh lại

" Phù "

Tần trúc mở mắt cảm nhận tu vi mình đã thăng lên hậu thiên tầng 4 toàn bộ kì kinh bát mạch được đả thông không khỏi cảm thấy hơi ảo diệu

" Có cảm giác không thật người bình thường phải mất hai năm cố gắng cứ như vậy mà đạt được "

" Có phải lúc trước đã có ai đó chỉ dẫn đệ vận hành kinh mạch không "

" Đúng vậy lúc trước là tôn tỷ chỉ dẫn đệ tu luyện "

" Ừm trong thiên hạ có trăm nhà vạn cách tu luyện tuy đường kinh mạch đệ đi hơi lạ nhưng không ảnh hưởng gì đến tu vi sau này "

" Oa đại ca đỉnh quá như vậy thì khác nào tay phải vẽ hình tròn tay trái vẽ hình vuông "

".... đệ so sánh hơi khập khiễng nhưng cũng đúng bản chất chỉ là cách này hơi nguy hiểm chưa đủ khả năng thì đừng áp dụng với người khác "

" Đệ thụ giáo "

Lý mộng cầm mở mắt gió lạnh đêm khuya thổi vào mặt nhưng nàng lại chẳng cảm thấy gì cơ thể như thoát thai hoán cốt cảm giác hơi lạ lẫm

" Trong cơ thể có cảm thấy gì khó chịu không "

" Đa tạ ân công chỉ dạy tiểu nữ cảm thấy rất tốt "

" Không tệ đối với một người không tu tập từ nhỏ thì tiểu cô nương thích nghi rất nhanh , bây giờ làm theo ta "

Diệp vô thương nhấc tay phải lên ngang ngực ngón trỏ hướng về trước

" Từ từ dẫn linh khí từ trong đan điền ra sau đó giải phóng nó "

Từ trong tay hắn xuất hiện một tia sáng nhỏ bắn rớt cành cây trong sân

" Tiểu nữ thật sự có thể làm được sao "

Diệp vô thương đáp lại như đó là chuyện dĩ nhiên

" Có thể "

Lý nam trung và lý phù dung không nhịn được tò mò mà ló đầu ra nhìn

" Ông xem con gái chúng ta làm có tốt không"

" Cái đó thì ta cũng không chắc "

" lúc trước ông không muốn cho cầm nhi tu luyện sao giờ lại đổi ý rồi "

" hoạ đến đầu muốn cũng không tránh được ít nhất cho cầm nhi tu luyện khi gặp chuyện ít nhất còn có năng lực tự bảo vệ mình nhưng sau này con gái gia nhập vào môn phái nào đó bị ức hiếp cũng không biết nói với ai haizz đều trách ta vô dụng "

" Hay là bảo cầm nhi vào vấn đạo tông đi ta thấy vị đó tốt như vậy tông môn nhất định sẽ không tệ "

" Vấn đạo tông ta nghe nói chuẩn đầu vào rất cao có khi còn mguy hiểm đến tánh mạng ta không yên tâm "

" Ta cũng không yên tâm "

" Đại ca đại tẩu có cơm chưa "

" Úi ... Tiểu đệ đệ đứng đó từ lúc nào không ở đó tu tập với tiên sinh sao " tần trúc đột nhiên xuất hiện khiến hai người họ một phen hú vía

" Cái này tỷ tỷ dạy đệ rồi "

" Học có nhanh không "

" Cái này cũng dễ học nhiều lắm là một tháng"

" Một tháng lâu vậy sao ! "

" Đó là trong trường hợp tự mò còn với tình trạng có người chỉ dạy nhiều nhất là 7 ngày còn lại tùy thuộc vào thiên phú người tu luyện lúc trước đệ nghe nói có mấy tên thiên tài vừa mở khí hải lập tức làm được đúng là yêu nghiệt"

" Đại ca đại tẩu có cơm chưa "

" A cơm sắp chín rồi đệ chờ thêm tí nữa "

" Để ta giúp muội "

Hai vợ chồng tỏ ra hơi xấu hổ vội vã đi vào bếp

Tần trúc mỉn cười " Có người quan tâm thật tốt"

" Tần trúc đệ qua đây ta giúp đệ trị thương "

" Được đến ngay "

một ngọn núi nào đó ở HOÀNH THIÊN SƠN

Nam tử áo trắng đang quỳ trước một người ngồi trên chiếc ghế làm từ xương và đầu lâu người trông vô cùng kinh tởm dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn người bên dưới giọng trầm xuống

" Tại sao thất bại "

" Thuộc hạ vô năng đã phụ sự kỳ vọng của tông chủ không có lời nào để bào chữa "

Mấy tên áo đen quỳ bên dưới sắp khóc đến nơi chỉ là một trấn nhỏ thôi sao tông chủ lại ra mặt khiển trách nặng nề thế này

Một tên trong đó cả gan

" Bẩm tông chủ chuyện đã sắp hoàn thành nhưng giữa chừng lại xuất hiện một tên diệp vô thương hắn quá mạnh bọn thuộc hạ lực bất đồng tâm xin tông chủ tha tội "

Hắn ngẩng mặt lên đập vào mặt hắn là một người toàn thân trắng bệt mắt đỏ môi thăm không ra nổi hình dáng con người

* Bịch *

chưa đợi hắn kịp hoàn hồn thì đầu đã rơi xuống đất

" Chỉ là một tên hậu bối cũng đánh không lại ta giữ ngươi có ý nghĩa gì, vô dụng "

Thấy đầu tên đồng bọn lăn trên mặt đất cả bọn khiếp vía không dám nói thêm câu nào bầu không khí rơi vào tĩnh lặng

" Thôi được nể tình các ngươi mới lần đầu phạm tội tha cho các ngươi lần này nhưng "

Tất cả đều cúi gầm mặt xuống thở phào nhẹ nhỏm trong lòng chỉ là chữ nhưng này làm trong lòng bọn họ như chết lặng

Tên ngồi trên ghế phất tay một cái

" Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha ta ban cho các ngươi nỗi đau ăn mòn xương cốt trong ba ngày "

Vừa dức câu trong người bọn họ một cảm giác đau đớn chưa từng có xuất hiện lấn át hoàn toàn tâm trí họ quằn quại trong đau đớn

" Á á á đau ..đau quá "

" Á á đừng mà ..đừng "

...

Kinh kha mặt nhăn nhó nhưng vẫn quỳ một chân không ngẩng mặt lên

" Đa ta tông chủ tha tội chết "

Hắn gật đầu hài lòng

" Tốt "

Ma tôn tông chủ thiên ma tông

Thời gian thấm thoát trôi qua mới đó mà đã ba ngày vết thương của tần trúc đã đỡ hơn nhiều có thể tự do đi lại được

Mấy ngày nay đã có rất nhiều người đến tặng quà một số người còn muốn nhờ vả diệp vô thương cho con của họ đi cửa sau nhưng hắn ba ngày nay không đi khỏi lý gia họ vừa đến cửa đã bị lý nam trung chặn lại đến mặt còn chưa gặp được

Lý nam trung vừa từ chối thêm hai người muốn vào trong thở dài

" Haizz giờ ta mới hiểu tại sao tiên sinh không muốn xuống núi "

Lý phu nhân rót trà cho phu quân mình giọng nhẹ nhàng

" Tiên sinh chịu ở đây chúng ta cực khổ một chút cũng đáng "

" Cầm nhi sao rồi "

Lý phù dung hơi buồn rầu

" Đã ba ngày rồi con bé vẫn chưa làm được chắc cầm nhi cảm thấy áp lực lắm "

" Không sao bình thường ham chơi phải có chút áp lực mới thành tài được "

" Tốt nhất là như vậy "

Hôm trước sau khi diệp vô thương chỉ dẫn tần trúc và lý mộng cầm liền vào phòng tĩnh toạ đến nay đã ba ngày chưa từng ra ngoài

Lý mộng cầm luôn ở sân sau thử đi thử lại nhưng vẫn không có tiến triển gì quá đáng kể tần trúc thấy vậy cũng ở lại giúp đỡ một chút

" Không cần dụng sức chỉ dụng khí chỉ cần nắm được cảm giác lần sau tất sẽ làm được "

Tần trúc ngồi thảo luận với lý mộng cầm đã gần hai canh giờ

Tiểu cô nương đưa tay phải ra phía trước vẩy nhẹ nhưng không có chuyện gì xảy ra " cảm giác đó đến giờ ta vẫn chưa nắm được "

Tần trúc đưa tay lên chiếc ly trên bàn dần dần bay đến tay hắn

" Đưa tay tỷ đây "

Lý mộng cầm có vẻ hơi rụt rè đưa tay ra tần trúc nắm lấy bàn tay nhỏ " là như này không cần phải dùng quá nhiều sức lực chỉ cần nhẹ nhàng bình thường như đang sử dụng tay chân mình là được "

" Muốn tay chân mình khéo léo thì luyện tập nhiều một chút vậy thôi , sao mặt tỷ hơi đỏ vậy"

" Mẹ ta nói nam nữ thụ thụ bất tương thân không được để nam nhi đụng vào người mình"

" A nhưng ta là nữ nhi mà "

" Hả "

" Đùa một chút không lẽ tỷ tưởng thật hahaha"

" Đáng ghét dám trêu đùa cả ta "

Tần trúc buông tay lý mộng cầm ra chạy đi mất

" Tỷ tiếp tục cố gắng ta đi chơi một chút "