Chereads / vấn đạo cầu trường sinh / Chapter 6 - chương 6 : bước vào vấn đạo tông

Chapter 6 - chương 6 : bước vào vấn đạo tông

" có chuyện gì "

" Tiểu đệ ngươi có sao không "

Lý nam trung từ trách tần trúc vô lễ với con gái hắn chuyển sang sợ hãi không ngờ con gái hắn lại bạo lực đến vậy

Lý nam trung chạy đến đỡ tần trúc dạy nhưng hắn đã bất tỉnh

" Tiểu đệ đệ có bị gì không "

" Ta cũng không biết "

Đột nhiên hắn cảm thấy chân mình hơi nhột lý nam trung nhận ra là tần trúc đang ra hiệu cho mình

" Đệ ấy có sao không phu thân "

Lý mộng cầm một mặt hoảng hốt lo lắng cho vết thương của tần trúc

Lý nam trung xem mắt tần trúc bắt mạch làm cho đúng thủ tục

" Hắn không sao đâu chỉ là ngất đi thôi "

" Sao huynh lại chuẩn đoán qua loa quá vậy để ta "

" Ta cũng là đại phu muội nhốn nháo như vậy làm gì "

" Bình thường huynh cẩn thận lắm mà sao giờ lại cẩu thả như vậy còn dám cãi lời muội "

" Không..không có gì muội xem đi "

Trong lòng tần trúc muốn khóc rồi ' biết vậy không nghịch ngu '

" Đưa đệ ấy về phòng nghỉ ngơi đi "

Lời của diệp vô thương như cơn mưa mùa hạ lý nam trung lập tức nắm bắt lấy cơ hội cõng tần trúc trên lưng

" Được để ta đưa hắn về phòng "

Diệp vô thương đi đến bàn đá lấy quyển sách mà hắn đã đặt ở đó ba ngày trước

" Tiểu cầm qua đây "

" Vâng "

" Cầm lấy quyển sách này đọc đi ngưng thần tịnh khí tập trung hoàn toàn vào nó "

Lý mộng cầm ngồi xuống bàn đá lật quyển sách ra đọc từng hình ảnh trong đó như đang di chuyển sống động như thật

" Nàng ta hết giận chưa "

" Ngươi cũng liều thật vậy mà lại dám làm trò dê cụ với con gái ta nếu có mặt phu nhân ta ở đó thì ngươi chết chắc "

" Đó là cách hiệu quả nhất huynh có cách nào khác hay hơn không "

" Cho dù là vậy cũng không được con gái trước giờ ta còn chưa đánh nó lần nào "

" Chỉ là tình huống bắt buộc ta không làm chẳng lẽ để huynh làm huynh có nghĩ đến hậu quả của việc đó không "

Lý nam trung nghĩ đến cảnh bị vợ đánh hắn mà không khỏi rùng mình

" Thôi được chuyện đã xảy ta cũng không muốn truy cứu nữa "

" Khí khái nam nhi của huynh ở đâu sao lại sợ vợ đến vậy "

" Đây không phải sợ mà chỉ là ta tôn trọng vợ mình "

" Ừm "

Tần trúc nhìn ra ngoài lý mộng cầm vẫn ngồi đó không lật từng trang mà chỉ nhìn chăm chú vào đó

Một giờ sau lý mộng cầm đóng sách lại

" Đã nhớ hết chưa "

" Nhớ hết rồi ạ "

" Tốt, dùng cây làm kiếm luyện thử một thức ta xem "

Lý mộng cầm vừa trải qua cảm giác này trong lòng không khỏi cảm thấy lâng lâng các hình nhân vẫn còn nhảy múa trong đầu

Tiểu cô nương đánh một bài quyền như nước chảy mây trôi kể cả mấy động tác khó như lộn vòng trên không bay lên cao cũng được thực hiện dễ dàng tuy động tác còn hơi thô cứng nhưng tổng thể vẫn rất có ý tứ

lý phù dung kinh ngạc đến không khép được miệng ' đây là con gái mình sao '

Lý nam trung nhìn ra cửa sổ nghi ngờ nhân sinh ' sau này chẳng phải người cha này không dạy dỗ nổi nó rồi sao '

Tần trúc vỗ vai

" Đùng buồn dù sao trong nhà trước giờ huynh cũng chẳng có tiếng nói "

" Đệ đang an ủi hay đang chọc ngoáy ta "

" Ấy ta thật lòng an ủi huynh mà "

Tần trúc nín cười đến đỏ cả mặt

" Biết thế lúc nãy không cứu để đệ biết con gái ta lợi hại tới mức nào "

Sau khi lý mộng cầm luyện xong thức thứ nhất mồ hôi nhễ nhại có lẽ là thể chất không theo kịp tốc độ tu luyện

" Ừm rất tốt sau này luyện nhiều chút sẽ dần dần thích ứng được "

Diệp vô thương chỉ ra những chỗ chưa làm tốt lý mộng cầm lại luyện thêm vài lần nữa khoảng một canh giờ sau mới kết thúc

Gió thổi lật quyển sách hiện ra nội dung bên trong lý mộng cầm nhìn cuốn sách không khỏi hốt hoảng

" Tiên sinh cái này "

" Không có việc gì , quyển sách này được lưu lại bằng thần thức sau khi đọc xong thì nó sẽ biến mất tất cả nội dung đã lưu lại vào não hải sẽ không quên được "

" Cầm nhi đã hiểu đa tạ tiên sinh chỉ dạy "

" Ừm sau này luyện tập nhiều một chút con đường sau này sẽ dễ dàng hơn một chút "

" Vâng "

Hai ngày tiếp theo lý mộng cầm liên tục luyện tập lâu lâu diệp vô thương ra xem chỉ dẫn một chút

Tần trúc ở lì trong phòng không dám ra ngoài hai ngày nay nhìn lý mộng đường kiếm uyển chuyển lực đạo cũng dần lớn hơn từ từ tiến bộ mà không khỏi sợ hãi hắn biết lần này mình chơi lớn rồi

" Đệ đã chuẩn bị xong chưa "

Tần trúc gật đầu

" Đệ chuẩn bị xong rồi "

" Được vậy lát nữa chúng ta lên đường "

" Khi nào thì đệ có thể tự do đi ra ngoài "

" Muốn tự do ra ngoài thì lên tiên thiên là được không khó lắm "

Tần trúc coi như mình chưa từng nghe vế sau tiên thiên là cột mốc quan trọng nhiều người cả đời chưa chắc đã qua được ngược lại với một số cá nhân lại vô cùng dễ dàng đúng là người so với người thật tức chết mà

Tần trúc và diệp vô thương đi ra khỏi nhà chuẩn bị rời đi cả nhà lý nam trung kỳ cùng vợ và con gái tạm biệt hai người

" Tiểu đệ có chắc muốn để toàn bộ hành lý ở chỗ ta không "

" Đúng vậy khi đệ đủ mạnh sẽ đến lấy lại nó đệ chỉ đem con rối của tỷ tỷ với vài bộ đồ là được "

" Vậy cũng tốt ta sẽ chờ đệ quay lại "

" Tạm biệt "

" Đa tạ ngươi "

Lý mộng cầm lên tiếng làm cho tần trúc giật mình

" Nhưng sau này ngươi lớn rồi đừng làm vậy với nữ nhi người ta không lấy chồng được đâu"

Lý phù dung nói ra một câu khiến tiểu cô nương đỏ bừng mặt như nhớ đến chuyện gì đó không khí có vẻ hơi căng thẳng

" Đa tạ các vị đã cho ta tá túc ở đây cáo từ có duyên chúng ta sẽ gặp lại "

" Không dám tiên sinh chỉ dẫn cho con gái ta ơn này không biết trả sao cho hết làm sao ta dám nhận lời đa tạ của tiên sinh "

" Đúng vậy xin tiên sinh nhận vợ chồng ta một lậy "

Cả lý mộng cầm cũng quỳ xuống nhưng diệp vô thương hất tay một luồng hấp lực đỡ ba người đứng dậy

" Không cần lễ nghi như vậy sau này phải luyện tập cho tốt đặc biệt là đạo đức và bản tâm của mình không được để nó lệnh lạc "

" Đa tạ tiên sinh chỉ bảo "

Lý mộng cầm cúi đầu cảm tạ

" Được đệ bám cho chắc, chúng ta đi "

Vụt

Chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng

" Đúng là tiên nhân đi mây về gió người thường chúng ta không thể nào so sánh được"

Khuôn mặt tần trúc đã bị bị biến dạng do áp lực gió quá lớn

" Sư...sư huynh chậm ... Chậm chút "

Diệp vô thương nhìn thấy mặt tần trúc bị như vậy trong đầu không khỏi mghi hoặc

" Đệ bị gì vậy "

" Huynh đi nhanh quá với tu vi của đệ không chịu nổi "

" Ra vậy để ta đi chậm chút "

Diệp vô thương đã giảm tốc độ lại nhưng với người bình thường cũng là quá nhanh trên đường đi chỉ nhìn thấy hai vệt sánh không rõ cảnh vật tần trúc nắm chặc lấy vạt áo hai chân như đang bay không dám buông lỏng nửa khắc

" Tiểu đệ đệ đi theo tiên sinh sau này chắc chắn cũng sẽ trở thành tiên nhân giống như vậy "

" Ta cũng mong là như vậy "

" Lý đại phu tiên nhân đâu rồi "

" Đi rồi "

" Không thể nào có bao nhiêu chỗ tốt nhà ông sao lại chiếm hết như vậy "

" Đúng vậy "

Một đám người thấy diệp vô thương rời đi không khỏi tiếc nuối liền chất vấn lý nam trung mấy ngày nay luôn ngăn bọn họ tìm gặp vị tiên nhân đó

" Là do ngài ấy muốn ở nhà ta tiên nhân muốn yên tĩnh nếu ta để các ngươi vào ngài ấy mà nổi giận các ngươi có gánh nổi không "

" Cái này "

" Ngài ấy có để lại thứ gì cho ông không "

" Tiên nhân đến nhà là phúc đức ba đời mới có được ta sao dám đòi hỏi nhiều đến như vậy các ngươi đến phép tắc cơ bản này cũng không biết còn muốn gặp tiên nhân , được rồi giải tán đi "

Lý nam trung bình thường cũng khá có uy tín nghe hắn nói như vậy bọn người cũng không có cách chất vấn hắn quá nhiều

sau đó vài ngày cũng có mấy tên trộm tìm đến nhưng đều bị lý mộng cầm đánh đuổi đi tiểu cô nương càng ngày càng mạnh ra tay là người phải nằm liệt giường vài tháng đến nửa năm dần dần không có ai dám bén mảng đến nữa

Tần trúc đã chịu đựng áp lực hai canh giờ hoa mắt chóng mặt đầu đau như muốn nứt ra không chịu nổi nữa mà hỏi

" sư huynh đã tới chưa "

" Đã tới rồi "

Diệp vô thương đáp xuống đỉnh núi hơn nghìn trượng xung quanh chỉ thấy mây mù trải đến chân trời như tiên cảnh

Tần trúc vừa đáp xuống liền tìm chỗ nôn

" Oẹ "

" Sư huynh vấn đạo tông ở đâu "

" Ở đây "

Vừa nói dức câu hắn liền đưa trong tay ra một lệnh bài bằng vàng được làm rất tinh xảo vào không khí

Phía trước liền như mặt nước mà dao động hình thành một cánh cổng như mặt gương cao hơn hắn một cái đầu

" Đi thôi, theo sát ta nhắm mắt lại "

" Được "

Tần trúc nắm lấy vạc áo của diệp vô thương đi qua cánh cổng một cảm giác sợ hãi ập tới

" Đây là cái gì cảm giác như bị nhìn chầm chầm"

" Không sao , đệ đừng nhìn nó là được "

Câu này khiến tính tò mò của tần trúc trỗi dậy nhưng mạng vẫn quan trọng hơn nên mắt hắn không dám hé ra tí nào

" Được rồi mở mắt ra đi "

Tần trúc từ từ mở mắt ra

" Đây là vấn đạo tông sao, đẹp quá "

Đúng như tần trúc nói nơi này đẹp như trong tranh vẽ những ngọn núi treo trên không trung không vật gì nâng đỡ cầu thang dài nối giữa các ngọn núi làm cho bức tranh càng thêm sinh động

thác nước khổng lồ ở xa kia không biết nước chảy từ đâu ra mà dồi dào không dứt hồ phía dưới sủi bọt trắng xoá, hạt trắng sương mù làm cho khung cảnh thêm phần huyền bí

Có rất nhiều người đang ngự kiếm phi hành khi đi qua gặp diệp vô thương đều cúi đầu chào hỏi.

" Chào diệp sư thúc "

" Chào diệp sư thúc "

" Sư thúc ? "

Diệp vô thương gật đầu với mấy người đó.

" Đệ lên phi kiếm đi "

" A được "

Không như lần trước lần này hắn đi không nhanh lắm.

" Sao lần này huynh đi chậm vậy "

" Ở đây có giới hạn tốc độ đệ không thấy sao "

Tần trúc nhìn sang cái bảng to phía trước.

' giới hạn tốc độ 50 dặm 1 canh giờ '

" Ra vậy "