Đột nhiên cơ thể tần trúc phát lực từ đầu ngón tay phát ra một luồng linh lực nén siêu cô đặc nhắm lấy thái dương của tên kia mà tiến tới
Bắn thủng hộ canh khí của hắn nhưng lại lệch khỏi đích đến chỉ xuyên một chút qua má phải để lại một vết cắt to
" A a a tên khốn này sắp chết rồi còn dám cắn người mau giết hắn "
Không cần hắn ra lệnh sau đòn cuối cùng đó cơ thể này đã đến giới hạn tần trúc từ từ nhắm mắt lại xung quanh tối đen như mực
" Giúp ta giết hắn "
" Là ai đang nói "
Khoảng không tối đen như mực trải dài như vô tận một cánh tay đặt lên vai tần trúc hắn quay mặt lại
Là người bị vô số giáo xuyên người lúc nãy nhưng giờ hắn đã khôi phục cơ thể bình thường chỉ còn đôi mắt vô hồn chảy máu ra từ đó
" Giúp ta giết hắn "
Chưa đợi tần trúc sợ hãi từ trong hư không lại xuất hiện ra thêm hai nam hai nữ trước giờ chưa gặp qua khuôn mặt vô hồn nhìn hắn
Bên ngoài đã trôi qua một ngày Dược trưởng lão tĩnh tu bên cạnh đột nhiên mở mắt
" Tên tiểu tử này sao lại yếu như vậy , không được nếu hắn thật sự bị chiếm xác ta biết ăn nói thế nào với sư phụ hắn "
Khuôn mặt tần trúc vặn vẹo khói đen từ cơ thể hắn ngày càng thịnh
Dược trưởng lão tay xuất chưởng vào đỉnh đầu tần trúc truyền thêm linh lực cho hắn để chống lại oan hồn trong cơ thể hắn
" Người đâu "
" Chưởng lão có chuyện gì phân phó "
" Gọi đan nguyên đến đây "
" Vâng "
Thấy vẻ mặt gấp gáp của trưởng lão đệ tử hắn không dám chậm trễ lập tức đi mất
Một khắc sau
" Dược trưởng lão gọi ta có chuyện gì đan dược của ta còn chưa thành hình "
Một thanh niên đầu tóc rối bời râu ria đầy mặt nhìn có vẻ rất nhếch nhác
" Mau đến giúp ta cứu tiểu sư đệ ngươi "
" Ta có thêm một tiểu sư đệ lúc nào "
" Chi tiết để sau mau lên đi "
Ở dưới chân tần trúc đột nhiên biến thành đầm lầy từ từ nuốt chửng hắn
" Ta không thể chết thế này được thù còn chưa báo nếu giờ gặp xuống dưới ta còn mặt mũi nào gặp lại tỷ tỷ "
" Nếu các ngươi muốn ta giúp ít nhất cũng phải có chút thành ý đằng này lại còn muốn dìm chết ta "
Đầm lầy đã nhấn chìm đến vai tần trúc năm oan hồn dìm hắn xuống nhưng khi vươn tay lên định nắm vào họ thì chỉ nắm lấy được khoảng không vô tận
" Dược trưởng lão ông hại chết ta rồi a "
Tần trúc bắt đầu bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng cảm giác tức giận, bất lực , không cam lòng lần lược đánh vào não hải
Nhưng khi hắn tưởng mình đã sắp tiêu một luồng khí ấm nóng từ đỉnh đầu truyền xuống đột nhiên tay chân có lại cảm giác nắm được vào các oan hồn đó nắm vào tay họ mà leo lên
Khi bàn chân thoát khỏi vũng bùn đột nhiên mặt đất cứng lại tần trúc quỳ trên mặt đất thở gấp
" Giúp ta giết hắn "
" Được ta giúp ngươi đừng đến gần đây "
Bốn người kia nhìn đăm đăm tần trúc
" Được giúp cả các ngươi được chưa "
Khi hắn mở mắt ra đã thấy hai người đứng trước mặt
" Cảm thấy trong người thế nào "
" Phù cảm giác rất tốt suýt chút nữa bị ngài hại chết rồi "
Dược trưởng lão nghe câu này có vẻ không vui tay nhấc chun trà lên nhấp một ngụm
" Đó là tại ta cũng không ngờ ngươi yếu đến vậy mới có bước đầu tiên đã không chịu nổi còn nói gì đến chuyện chữa trị sau này ngươi nhìn thấy mấy oan hồn "
Tần trúc đưa cả bàn tay lên thấy hành động này dược trưởng lão phun cả ngụm nước trong miệng ra
" Phụt , ngươi có nhầm không làm gì có ai bị đến năm oán linh ám ngươi có thù với bọn hắn"
" Hắn bị ám hồn nguyền rủa "
Người im lặng đứng nhìn nãy giờ cũng lên tiếng tần trúc chấp tay với hắn
" Đa tạ ngài đã giúp đỡ "
" Nhìn mặt hơi lớn tuổi nhưng Hắn là tam sư huynh của ngươi đó không cần khách sáo quá"
" Tam sư huynh "
Tần trúc nhìn bên thắt lưng hắn quả thật có ngọc bài giống y như của mình
" Đa tạ sư huynh đã giúp đỡ "
" Không có gì chuyện nên làm "
" Chuyện khách sáo bỏ qua một bên các oan hồn đó bảo ngươi làm gì cho bọn hắn "
Tần trúc nghĩ ngợi nhớ lại những gì trong giấc mơ hắn kể lại chi tiết tất cả những gì mình nhìn thấy trong ảo cảnh
" Ra vậy độ khó này coi ra lên trời còn dễ hơn ba tên thống lĩnh đó tu vi có khi còn cao hơn ta muốn giết tên đã hại hắn đúng là không dễ dàng"
" Còn một chuyện nữa chướng ngại chủ yếu khiến đây gần như là một căn bệnh nan y không có thuốc chữa "
Nghe câu nói này cả đan nguyên cũng căng thẳng theo
" Là gì "
" Thời gian , những sự việc đó có thể đã xảy ra từ hàng chục , hàng trăm thậm chí hàng nghìn năm trước kẻ thù có khi giờ chỉ còn lại nắm hài cốt ngươi còn làm gì được hắn đằng này lại còn đến năm người đúng là vô vọng "
Nghe câu này tần trúc không khỏi nản lòng
" Ta không còn cứu được nữa sao "
" Thật sự thì ngoài cách hoàn thành nguyện vọng để chúng tự tan biến vẫn còn một cách khác đó là tìm một số thiên tài địa bảo có khả năng chấn áp linh hồn "
Đan nguyên trầm ngâm
" Pháp bảo có liên quan đến linh hồn đều thuộc vào hàng chí bảo đến cả vấn đạo tông lịch sử lâu đời còn không có lấy một cái giờ bảo đệ ấy đi tìm khác nào mò kim đáy biển "
" Ít nhất cơ hội vẫn cao hơn là ngươi chạy đôn chạy đáo đi tìm một người không còn tồn tại trong vô vọng "
Nghe câu này của dược trưởng lão cả hai người gật đầu đồng ý
" Được rồi cứ để oán khí toả ra thế này cũng không hay để ta đưa ngươi đi phong ấn nó lại "
" Vậy ta về luyện đan tiếp đây nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền "
Nói xong đan nguyên bước ra ngoài quay về phòng mình
" Bộ ta già lắm sao chắc là tại bộ râu này "
Tần trúc đi theo dược trưởng lão ra ngoài ông lão khép cửa lại
" Tối qua trưởng lão đã cho ta ăn thứ gì "
" U linh thảo có khả năng giúp ngươi nhìn thấy người chết bài xích linh hồn trú ngụ trong cơ thể nhưng oan hồn với oán linh thì khác nó chỉ bảo vệ được linh hồn ngươi còn bài xích thì vô vọng "
" Ra vậy nhưng còn bốn oan hồn khác phải làm thế nào hay ông cho ta thêm vài cây nữa "
dược trưởng lão trợn mắt giận dữ
" Ngươi tưởng u linh thảo là rau hẹ ngoài chợ à muốn vài cây liền có vài cây "
Tần trúc gãi đầu cười xấu hổ
Dược trưởng lão lấy hồ lô rượu bên hông ra ném xuống đất bầu rượu lớn dần to đến nửa thân người rồi dừng lại
" Lên đi "
Cả hai ngồi lên, bầu rượu bắt đầu bay lên di chuyển chậm rãi tiến về phía trước
" Trưởng lão sao ngài không đi phi kiếm như sư huynh ta cho nhanh "
" Ta già rồi không còn nhiệt huyết như người trẻ các ngươi, chậm một chút nhìn ngắm cảch vật xung quanh cũng tốt "
Tần trúc nhìn cảnh vật phía dưới nhỏ dần không thể không nói vấn đạo tông thật sự rất đẹp nhất là núi của dược trưởng lão giường như vẫn giữ được nét nguyên sơ mộc mạc vốn có
" Chúng ta đi đâu vậy trưởng lão "
Dược trưởng lão vuốt râu
" Đi đến chỗ bà nhà ta "
" Hả ngài cũng có vợ "
Dược trưởng lão nhìn tần trúc khiến hắn cảm thấy hối hận vì câu nói vừa rồi
" Hử tại sao ta không có vợ được "
" Không có, ta còn tưởng tiên nhân khí chất phi phàm sẽ không để ý đến chuyện nam nữ này "
" Ngươi bớt nghe lời mấy tên đồn đại bên ngoài đi , cho dù tu vi cao thì cũng là con người trừ khi tu vô tình đạo đoạn tuyệt hồng trần nếu không nhục dục luyến ái đều có đủ cả ngoài ra.."
Nói đến đây dược trưởng lão bỗng thở dài mặt buồn đi trông thấy tuy không hiểu chuyện gì nhưng có vẻ tần trúc đã chữa cháy thành công
Từ xa một đỉnh núi to lớn hiện ra giữa lớp sương mù như tiên cảnh
" Đến rồi , là chỗ đó "
Tuy nhìn thì gần nhưng dược trưởng lão và tần trúc phải đi thêm một lúc mới đến được hòn đảo bay lơ lửng to lớn kia
Càng lại gần thì càng cảm thấy nó đồ sộ hơn cả toà núi còn được khắc chữ gì đó dù tần trúc đứng từ chân núi vẫn lờ mờ nhìn thấy được , hắn nheo mắt nhìn
" Đừng nhìn lâu quá sẽ bị tẩu hoả nhập ma "
Nghe câu này của dược trưởng lão tần trúc không dám nhìn lên nưa