Chereads / vấn đạo cầu trường sinh / Chapter 10 - chương 10 : diệp trưởng lão

Chapter 10 - chương 10 : diệp trưởng lão

Cả hai đáp xuống một đường mòn cây cối rậm rạp

Tần trúc và dược trưởng lão bước xuống khỏi hồ lô, nó từ từ thu nhỏ lại rồi bay vào tay Dược trưởng lão đeo vào bên hông rồi nhìn tần trúc

" Đi theo ta lát nữa có thấy gì cũng đừng lên tiếng "

Tần trúc không hiểu gì nhưng cũng gật đầu đồng ý

Đường lên núi có nhiều đệ tử qua lại ai đi qua cũng hỏi dược trưởng lão một tiếng còn tần trúc họ chỉ nhìn một cái rồi lước qua luôn

" Lệnh bài của ngươi đâu "

" Ta cất trong ngực áo "

" Sao lại cất đi "

" Đeo vào bên hông nhỡ rớt mất thì sao "

Dược trưởng lão nhìn đứa trẻ chưa trải sự đời này mà ôn tồn giảo thích

" Trên đó có ấn chú ngươi đã đeo lên thì người khác có muốn tháo ra cũng không được đúng là lo lắng dư thừa "

" Vậy sao , nhưng mà ta còn nhỏ như vậy để người hai ba chục tuổi gọi là sư thúc không khỏi cảm thấy kì quái, ta có dạy được gì cho họ đâu "

Dược trưởng lão vuốt râu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được tần trúc đang ngại cái gì

" Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng mấy tên công tử đại gia tộc bình thường mắt cao hơn đầu ngay cả những trưởng lão bình thường bọn chúng cũng không coi ra gì "

" ngươi được bọn hắn gọi sư thúc sau đó còn phải cúi đầu hành lễ mấy đệ tử bình thường bị bọn hắn nhìn bằng nửa con mắt thèm nhỏ dãi vị trí của ngươi mà không làm gì được "

Hai người đi đến chân núi tần trúc nhìn những căn nhà độc lạ mà hắn chưa thấy bao giờ

Những căn nhà một nửa ở trong núi một nữa lộ ra ngoài nối với nhau bởi vô số cầu thang được nâng đỡ bởi những thanh gỗ to bằng bắp chân cấm sâu vào núi đá

Cả hai đi lên những bậc thang bằng gỗ sương mù che lấp đỉnh núi làm cho nó cứ như cao vô tận

" Dược trưởng lão xin dừng bước "

Một thanh niên mặc tông phục từ trong nhà bước ra chấp tay với dược trưởng lão ở trong nhà còn một cô nương áo trắng cũng đi ra theo chấp tay

" Dược trưởng lão "

" Gặp ngài ở đây thật tốt quá "

" Du dương, Hai huynh muội ngươi tìm ta có việc gì "

Nam tử lấy trong tay áo ra một mảnh giấy đưa cho trưởng lão

" Đơn thuốc này ta vô tình nhặt được trong lúc tìm đồ mời ngài xem qua đó là loại nào trên đó còn có phù văn không biết là có tác dụng gì "

Dược trưởng lão cầm lấy đơn thuốc liếc qua một cái rồi trả lại du dương

" Đơn thuốc này dùng để an thần tịnh trí có lợi cho tu luyện trên viên đan dược là một loại phù cổ có tác dụng bảo quản dược liệu nhưng bay giờ đã có bình ngọc tiện dụng hơn có tác dụng tương tự nên không ai dùng nó nữa trừ khi là một số trường hợp đặc biệt "

" Đa tạ trưởng lão đã thỏa mãn trí tò mò của ta"

" Ừm nếu không có chuyện gì thì ta đi trước "

" Trưởng lão đi đường cẩn thận "

Cô nương cũng gật đầu chào hai người có vẻ là người nhút nhát ít nói

" Đó là ai vậy trưởng lão "

" Một tên phiền phức , tốt nhất ngươi nên tránh xa hắn ra "

" Ta nhìn thấy con người hắn cũng không phải người xấu "

Dược trưởng lão thở dài

" Đúng là tên đó không tệ tuy sinh ra trong danh gia vọng tộc nhưng rất biết lễ nghĩa tinh thần cầu tiến cũng rất tốt nhưng mà hắn nói quá nhiều cứ vài hôm là lại tìm ta lần nào cũng cả canh giờ mệt chết đi được"

" chả bù cho em gái hắn ít nói điềm tĩnh bình thường không phải trong phòng vẽ phù thì cũng tự tìm tư liệu học tập "

" Ngài có vẻ rất quan tâm bọn họ "

" Nói quan tâm thì cũng không đúng cả hai huynh muội này đều rất xuất sắc nổi bật trong lứa đệ tử ta biết cũng là truyện bình thường gia cảnh của bọn chúng còn có chút đặc biệt "

" Ta cảm thấy hắn rất cố gắng chứng minh bản thân mình "

Hai người đi một hồi lước qua vô số đệ tử cuối cùng đến một sàn gỗ hình chữ nhật tâm nó hình tròn đường kính khoảng 1 trượng có một vài đệ tử đứng trên đó chờ đợi người đang đi lên

Khi thấy dược trưởng lão đi lên thì bọn họ chấp tay

" Dược trưởng lão"

" Dược trưởng lão"

Trưởng lão gật đầu với bọn họ đột nhiên không khí trở nên khá lúng túng cả bọn đứng yên không dám thở mạnh

Đột nhiên Một thanh niên trong nhóm bước ra đi đến viên ngọc được đính trên trụ ở giữa hình tròn thôi động linh lực vào đó cả sàn gỗ từ từ bay lên

Tần trúc hơi mất thăng bằng cảm giác bị mặt đất đẩy lên phía trên làm hắn cảm thấy lạ lẫm

" Này chờ ta ..."

Ở phía dưới có một vài tên sắp đi lên tới muốn chửi gì đó nhưng khi nhìn thấy người phía trên thì im bặt

Sàn gỗ từ từ bay lên cao tốc độ không nhanh nhưng cũng đủ làm người ta choáng ngợp bốn phía xung quanh hoàn toàn không có rào chắn càng lên trên sương mù càng mỏng đi nhưng cũng chỉ đủ thấy khung cảnh mở ảo hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì

Tần trúc nhìn xuống dưới mà hoa mắt chóng mặt

* Từ đây mà rớt xuống thì thịt nát xương tan*

Nghĩ như vậy tần trúc đi vào gần giữa của sàn gỗ

Sau một lát sàn gỗ dừng lại khi tần trúc định thần lại trước mặt hắn là dãy nhà cắm sâu vào núi

ở đây trồng đủ loại hoa cỏ ở giữa là một căn nhà to hơn cả

Khi sàn gỗ dừng lại mọi người đi ra hết nó tự động hạ xuống dưới

" Là căn nhà đó , đi thôi "

Dược trưởng lão chỉ vào căn nhà to nhất ra hiệu cho tần trúc

Hai người chỉ vừa đi đến cửa thì có một nữ đệ tử từ trong nhà bước ra đi đến trước mặt

" Mời người về cho sư phụ không muốn gặp mặt ngài "

Dược trưởng lão thở dài

" Haizz hồng y ngươi đưa miếng ngọc bội này cho nàng ấy hôm nay ta nhất định phải gặp được sư phụ ngươi để bàn một chuyện quan trọng "

Bỗng nhiên từ trong nhà vọng ra tiếng một người phụ nữ có giọng nhẹ nhàng

" Vào đi "

Nghe tiếng nói này nữ đệ tử tránh sang một bên cho hai người đi vào

Nhưng khi đi đến cửa thì dược trưởng lão lại chần chừ không mở

" Đã bảy năm rồi mà chàng vẫn thiếu quyết đoán như vậy "

Cánh cửa tự động mở ra

Căn phòng được bài trí ngăn nấp , một chiếc bàn to ở giữa góc phòng đối diện cửa xung quanh phòng đặt bốn chậu hoa ba cái tủ cùng vô số vật trang trí khác

Tần trúc bước vào trong theo dược trưởng lão khi vào đến hắn mới thấy bên phải còn có một lối vào phòng ngủ với một chiếc giường to và bàn trà ở giữa như của các thiếu nữ tần trúc nhanh chóng đánh mắt sang hướng khác

Diệp trưởng lão tịnh tu trên một chiếc ghế liền dài bằng chiếc bàn quay mặt vào tường dược trưởng lão đi đến phất tay tạo một kết giới nhỏ giữa hai người làm cho tần trúc không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ

Dược trưởng lão đi đến nói gì đó nhưng diệp trưởng lão không trả lời vẫn tiếp tục ngồi đó bất động

Đột nhiên dược trưởng lão đánh bạo hơn chủ động nắm tay nương tử mình diệp trưởng lão vẫn không mở mắt nhấc tay phải mình lên

Đúng lúc tần trúc nghĩ diệp trưởng lão sẽ đẩy tay dược trưởng lão ra hay rụt tay lại như mấy cặp vợ chồng bình thường nhưng không

Từ trong tay diệp trưởng lão xuất hiện một tấm phù, nó phát nổ đánh văng dược trưởng lão vào cột nhà làm cả căn nhà rung động một cái

* Ối dã man quá *

Dược trưởng lão đứng dậy phủi áo như chưa từng có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi lại gần vợ mình nói gì đó lần này diệp trưởng lão hơi bất ngờ quay mặt sang nhìn tần trúc

Lúc này tần trúc mới nhìn rõ được mặt của diệp trưởng lão người đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn giữa được nét đẹp khi còn trẻ lúc còn con gái chắc chắn diệp trưởng lão cũng là một mỹ nữ

Khi thấy diệp trưởng lão nhìn mình tần trúc đánh mắt đi chỗ khác

Dược trưởng lão tiếp tục thuyết phục vợ mình một lát nữa mắt diệp trưởng lão chỉ nhìn chăm chăm vào bàn sau đó nhìn qua phu quân mình nói câu gì đó tần trúc nhìn khẩu hình miệng có thể đoán được đại khái như " huynh có chắc không "

Dược trưởng lão gật đầu ánh mắt vô cùng chân thành sau khi hàn uyên một lúc thì bước ra khỏi kết giới

" Dược trưởng lão ngài có sao không "

" Có sao gì chứ đây chỉ là vợ chồng đánh yêu thôi "

" Khoé miệng ngài còn vết máu kìa "

Dược trưởng lão lấy tay áo lau miệng mình

" Không sao cả , lát nữa nàng ấy sẽ giúp ngươi phong ấn ám hồn nguyền rủa nhớ đừng làm phật lòng nàng ấy "

Tần trúc gật đầu dược trưởng lão phất tay kết giới bị gỡ xuống

" Qua đó đi "

Tần trúc hơi khép nép đi về bên đó dược trưởng lão thấy mọi việc đâu vào đấy thì cũng hài lòng rời đi ra đến ngoài chịu không nổi ho mấy tiếng

" Khụ khụ ta đã già thật rồi "

Diệp trưởng lão nhìn tần trúc một lược từ trên xuống dưới

" Con qua đây "

Giọng điệu diệp trưởng lão khác lúc nãy một trời một vực không còn lãnh đạm như trước mà giống như nói với con cháu mình khiến tần trúc hơi bất ngờ

Tần trúc đứng đối diện với diệp trưởng lão bỗng ngài ấy lấy tay sờ vào sờ đầu hắn

" Thật tội cho con quá còn nhỏ vậy mà đã phải gánh chịu tai ương như vậy "

Tần trúc nhìn dáng vẻ ôn nhu hiền dịu của diệp trưởng lão mà tự hỏi trong lòng không biết dược trưởng lão đã gây ra chuyện gì mà khiến người như này phải nổi giận đến mức không thèm nhìn mặt như vậy

Diệp trưởng lão thu tay lại ngồi dậy đi đến bên bức tường trống gần chiếc tủ bên phải tay hiện ra hình bát quái màu xanh diệp trưởng lão xoay bàn tay một cái các ô gạch tách dần ra từ từ mở rộng thành một lối đi xuống

" Con tên gì "

" Con tên tần trúc "

" Được , tần trúc chắc con đã nghe dược trưởng lão nói sơ qua rồi phải không , lát nữa ta sẽ phong ấn ám hồn nguyền rủa cho con "

Tần trúc gật đầu

" Vâng có nghe qua "

" Vậy được lát nữa khi con gặp hắn cố gắng ổn định tinh thần đừng quá hoảng sợ mà chạy loạn lung tung trong đó "

" Hắn mà ngài nói là ai vậy diệp trưởng lão"

" Lát nữa con sẽ biết "

Diệp trưởng lão phất tay một cái đèn ở hai bên mật thất đồng loạt sáng lên cả hai đi xuống dưới

Trên tường mật thất khắc đầy phù văn tần trúc nhìn vào không hiểu mấy nét vẽ nguệch ngoạc đó có ý nghĩa gì

Đoạn đường này đi khá suôn sẻ cho đến khi đến phía trước không còn khắc phù văn nữa diệp trưởng lão đi đến đó thì dừng lại tần trúc cũng dừng theo

Khi vừa bước qua ranh giới tần trúc cảm nhận được sự uy hiếp chưa từng thấy cứ như có đôi mắt khổng lồ đang nhìn thẳng vào mình