Chereads / vấn đạo cầu trường sinh / Chapter 8 - chương 8 : công dụng của u linh thảo I

Chapter 8 - chương 8 : công dụng của u linh thảo I

Diệp vô thương đưa tần trúc đến ngọn núi to chỉ sau chủ phong một chút ở đây cây cối sặc sỡ khác thường dược điền đủ các loại cây kì lạ mà tần trúc nhìn vô cùng lạ lẫm vô số chim

" Ở đây có kết giới còn một đoạn nữa chúng ta đi bộ đến đó "

" Dược trưởng lão là người như thế nào vậy sư huynh "

" Ông lão đó hơi lập dị nhưng cũng là người tốt khi nào thấy ông ấy tức giận cứ khen một hai câu là được còn có cả tam sư huynh ngươi rất thường lui tới đây có gì không biết cứ hỏi hắn là được "

Diệp vô thương lấy trong túi ra một cái lệnh bài bằng ngọc bích có khắc tên của tần trúc mặt sau khắc tên môn phái

" Đây là lệnh bài của đệ mỗi một núi đều có điêu khắc và chất liệu khác nhau gặp ai đeo giống cái này đều là người của núi chúng ta "

" Đệ nhớ rồi "

Tần trúc nhìn xung quanh phía đằng xa đại thụ trùng trùng điệp điệp vô số chim chóc to nhỏ đều có

con to nhất sải cánh đến bốn năm trượng có thể một ngụm nuốt trọn một người trưởng thành trông hung dữ vô cùng hắn nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi

Cuối cùng cũng đến một biệt phủ khang trang vô cùng nhiều phòng ốc ở giữa còn có một cái tháp cao đến hơn hai mươi trượng ở giữa để bảng to đề chữ dược các nơi này có hơn chục dược đồng cứ đi đi lại lại lấy thuốc

Tần trúc đi theo diệp vô thương rẽ phải đi một chút đến căn biệt viện ở giữa là một cái đỉnh to một dược đồng đến ôm quyền

" Diệp sư thúc "

" Dược trưởng lão đâu "

" Sư phụ đang ở trong phòng ngài ấy nói đang bận ai cũng không tiếp mong ngài thông cảm"

" Ngươi tránh ra đi có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm "

" Sư thúc chuyện này "

Diệp vô thương bước tiếp hắn cũng không dám ngăn cản đúng là tiến thoái lưỡng nan

" Để hắn vào đi "

Một giọng nói già nua từ trong phòng phát ra cho phép ngay lập tức đạo đồng tránh sang một bên thở phào nhẹ nhõm

Cánh cửa bật mở cả hai bước vào trong một người đàn ông trung niên để râu dài ngang ngực đang nằm trên ghế dài uống rượu ở giữa phòng là một cái đỉnh to màu đen chạm khắc nổi rồng phượng vừa nhìn đã biết không tầm thường dược liệu để ngổn ngang khắp nơi

" Ngươi không biết ta ghét nhất người khác làm phiền khi đang uống rượu sao "

" Ta biết nhưng ta có chuyện gấp chỉ có ngài mới giải quyết được "

Dược trưởng lão híp mắt

" Chỉ có ta mới giải quyết được , nói nghe xem"

" Đây là tiểu sư đệ mà sư phụ ta mới nhận "

" Sư đệ ngươi thì liên quan gì đến ta , nếu ngươi quên thì ta đến từ bên ngoài không phải đệ tử chính tông đừng lấy sư phụ ngươi ra uy hiếp ta mấy tên thích uy hiếp bị dược lão này đuổi ra ngoài cũng không ít "

" Hắn bị ám hồn nguyền rủa "

Dược trưởng lão đứng bật dậy

" Ám hồn nguyền rủa nghe danh sư phụ ngươi thu nhận toàn mấy thành phần kỳ lạ đã lâu nay mới được chứng kiến đến cả đệ tử nắm chắc 10 phần chết cũng dám nhận "

" Không phải lúc nào ngài cũng nói muốn chữa thử bệnh này sao giờ ta đưa đến chẳng lẽ ngài không dám nhận "

Trán dược trưởng lão nổi gân xanh

" Ta ghét nhất ai nói ta không dám để hắn ở đó để xem thử có gì mà không trị được "

Diệp vô thương mỉn cười

" Trăm sự nhờ trưởng lão sẵn đây ngài chỉ dẫn cho hắn một chút đan đạo như ngụy trang nhé sau ta hai hôm nữa ta sẽ nhờ ngũ sư muội đến đón hắn cáo từ "

" Ta đồng ý dạy hắn lúc nào "

Dược trưởng lão nói xong thì người đã không thấy bóng dáng

" Hừ hắn vậy mà lại dám gài ta "

Tần trúc cũng không ngờ sư huynh hắn nói đi liền đi như vậy đến nhìn lại cũng không liếc lấy một cái xem ra là thật sự tin tưởng vị trưởng lão này

" Tiểu tử ngươi đi qua đây "

Tần trúc đi lại gần dược trưởng lão, ông lão quan sát hắn hai vòng

" Oán khí rất mạnh "

" Oán khí ở đâu ? "

" Tất nhiên là với tu vi của ngươi không thấy được là chuyện bình thường "

Dược trưởng lão phất tay một cái

Trên người tần trúc từng luồng khói đen bốc lên đến giữa không trung thì biến mất

" Oán khí của ngươi là nồng đậm nhất trong những tên trước giờ ta thấy có lẽ là nhiều hơn một oán hồn trong cơ thể ngươi đi theo ta "

Trời bên ngoài đã tối từ lâu những hòn đá phát sáng được treo khắp nơi trong đèn lồng toả sáng nhè nhẹ khiến cho chỗ này có cảm giác thanh tịnh hơn rất nhiều

Dược trưởng lão đưa tay lên từ lòng bàn tay phát lên ngọn lữa đỏ thẳm

" Cái này đẹp quá trưởng lão dạy ta được không "

Ông lão vuốt râu tỏ vẻ đắc ý

" Cho dù ngươi học được thì cũng chỉ là lửa thường thôi không đẹp thế này đâu , tiểu tử ngươi tên gì "

" Đệ tử tần trúc "

" Được tần tiểu đệ ngươi có đi qua chỗ nào như chiến trường thượng cổ hay mật cảnh nào đó không "

* tần tiểu đệ ? *

" Không có trước giờ đệ tử chỉ đi loanh quanh trong nhân gian chưa từng đến thánh địa tu hành nào chứ đừng nói đến chiến trường thượng cổ "

Dược trưởng lão bắt mạch tần trúc

" Kì lạ oan hồn không thể tự ý đi khỏi nơi mà bọn chúng đã ngã xuống muốn tìm được người hợp mạng với chúng cũng không dễ dàng gì trường hợp này đúng là kì lạ "

Bỗng nhiên ông ta im lặng đi ngang đệ tử khác chào hỏi cũng không đếm xỉa đến

" Đến rồi là chỗ này "

Cả hai đi đến dược các cánh cửa lớn ở đây không tìm thấy tay nắm cửa ở đâu

Ông lão lấy trong ngực áo ra một chìa khoá bằng vàng hoa văn tinh xảo khi đến gần cánh cửa đột nhiên phát sáng nhè nhẹ tra vào không trung vặn một cái

' cạnh '

Cửa mở ra mùi dược liệu thoang thoảng lập tức sộc vào mũi cảnh tượng trong đây thật ngoạn mục hàng nghìn hàng vạn ngăn dược liệu xếp thẳng hàng một vài ngăn còn phát sáng nhè nhẹ đủ để biết được giá trị của nó

Tần trúc há hốc mồn nhìn phản ứng này dược trưởng lão rất hài lòng

" Ngắm cho kỹ đi đệ tử bình thường có khi cả đời cũng không có cơ hội vào đây đâu "

" Hàng thứ 18 ngăn thứ 12 lấy một cây "

Hộc dược liệu hàng thứ 18 ngăn thứ 12 lập tức mở ra một cây dược liệu bay đến tay dược trưởng lão

" Đây là gì thật tiện lợi quá cho ta làm thử được không "

" Không được chỉ có giọng nói của ta mới có thể khởi động trận pháp trong đây mà ngươi nói bậy bạ có khi bị tru diệt luôn không chừng"

Tần trúc bụm miệng lại

" Nguy hiểm vậy sao "

Hai người đi ra ngoài cửa phía sau từ từ đóng lại

Diệp vô thương trở về thanh phong sơn trời đã tối nhưng ba người ôn tư nhu, đường lâm, tôn thảo nghi vẫn còn luyện tập một viên đá phát sáng to treo trên cây soi thấy rõ bên dưới

" Ngũ sư muội "

Nói là luyện tập nhưng đường lâm và tôn thảo nghi toàn bị ôn tư nhu đánh nghe thấy tiếng đại sư huynh như bắt được cọng rơm cứu mạng

" Sư tỷ có việc bận đệ / muội không làm hiền tỷ nữa tạm biệt "

" Không được chúng ta còn chưa luyện tập xong "

Ôn tư nhu chưa nói hết câu thì người đã không thấy bóng dáng

" Thật là suốt ngày ham chơi không chịu cực khổ một chút làm sao thành tài được , đại sư huynh tìm muội có chuyện gì "

" Huynh có việc bên ngoài phải đi gấp hai ngày nữa muội đến đan phong đón tiểu sư đệ sau đó dẫn hắn đi tìm một bộ công pháp phù hợp nếu muội rảnh thì có thể huấn luyện hắn một chút "

Tiểu cô nương mỉn cười xinh đẹp

" Muội giỏi nhất là huấn luyện người khác huynh cứ yên tâm khi huynh trở về đệ ấy nhất định sẽ có tiến bộ "

Diệp vô thương gật đầu lên phi kiếm bây đi mất

Đường lâm và tôn thảo nghi nấp ở bụi cây gần đó

" Sư đệ mới vào tông môn phải chịu khổ rồi "

Tần trúc vẫn chưa biết gì hắn đã cùng dược trưởng lão trở về phòng

" Ngươi ngồi đó đi "

" Ngưng thần tĩnh khí rồi ăn cây thuốc này là được "

Cây thuốc trên tay trưởng lão màu lam phát ra băng sương nhè nhẹ nhiệt độ xung quanh cũng thấp hơn một chút

" Cái này ăn được thật không trưởng lão "

" Cỡ tu vi ngươi ăn vào không khác gì tự sát "

Trong đầu tân trúc đầy nghi hoặc

" Vậy sao ngài bắt ta ăn "

" Ta bảo ăn thì ăn đi đừng nói nhiều "

Vừa dứt câu dược trưởng lão phất tay cây thảo dược bay vào miệng tần trúc hắn không kịp phản ứng nuốt vào trong bụng

" Nhớ lấy trước mắt ngươi tất cả là ảo cảnh đừng nhượng bộ đừng than khóc đừng bị cảm xúc ảnh hưởng đến tâm tính của mình tất cả đều không phải là thật "

" Nhớ lấy ..."

Tiếng nói vang vọng trải dài như vô tận tần trúc từ từ chìm vào hôn mê người hắn toả ra hàn khí hai mắt nhắm nghiền cơ thể bất động hơi thở yếu đến mức khó lòng mà cảm nhận được

Dược trưởng lão ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nhấp một ngụm trà

" Lần đầu thử đã thành công không tệ "

Tần trúc nhắm mắt lại khi mở mắt ra lần nữa hắn đã không còn ở trong phòng mà trước mắt là vô số xác người nằm ngổn ngang

" Đây là đâu "

" Lưu kỳ ngươi phạm tội tày trời chết không hết tội"

Tần trúc nhìn nơi xa lạ mà trong lòng không khỏi hoang mang cảm nhận lại cơ thể mình bị vô số giáo xuyên qua nhưng hoàn toàn không đau đớn

" Ta không tin lưu đại ca có thể làm ra truyện như vậy "

Cô nương xinh đẹp từ đau xông đến chắn trước mặt tần trúc

" Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng sao ngươi lại dám kết tội vội vàng đến như vậy "

" Sư muội chuyện xẩy ra trước mắt vô số người chứng kiến muội thật quá hồ đồ rồi tam đại thống lĩnh bắt muội ấy lại "

Ba tên đứng phía sau hắn đồng loạt lao lên linh lực phóng ra như vũ bão tu vi của cả ba người kia đều cao gơn cô nương đang đứng đó một khó địch ba chỉ trong vài hơi thở cô nương đó đã bị khống chế đánh bất tỉnh

Tên thanh niên kia tiến đến gần ghé vào tai giọng tần trúc yếu ớt

" Bàn thống tất cả đều là âm mưu của ngươi "

Vào lúc này hắn đã không còn điều khiển được hành động của mình miệng tự động nói chuyện mắt nhìn đăm đăm vào tên đó

" Đúng vậy tất cả đều là do ta làm "

" Quả nhiên "

" Với Tình trạng hiện giờ của ngươi biết rồi thì sao có thể làm gì được đều tại lão già đó tại sao tất cả đều ưu ái ngươi "

"vì chức vị của lão ta đã cố gắng làm lão vui lòng tu luyện ngày đêm cực khổ lấy lòng con gái hắn đã lâu như vậy không có tiến triển gì "

" Còn ngươi chưa đến bao lâu tại sao lại nhận được sự ưu ái của lão ta kể cả sư muội cũng vậy ta không cam tâm "

" nhưng mọi thứ hôm nay đều sẽ kết thúc ta sẽ giành lại tất cả mọi thứ thuộc về mình bao gồm cả sư muội "

" Ngươi cứ yên tâm ta sẽ chăm sóc cho muội ấy thật tốt "

Lời nói của hắn không kiềm chế được cơn giận của mình mắt đầy tơ máu

" Ngươi "

Cơ thể này đã đến giới hạn lại phun ra thêm một ngụm máu đột nhiên tần trúc cảm thấy trong lòng ngực mình một cơn giận trào dâng cảm giác hối hận không cam lòng bao trùm lấy hắn vô cùng chân thực