Thị trấn này cũng khá lớn còn có tập tục chôn cất người chết trên núi mỗi nhà một khu mộ riêng khiến cho xác chết bao phủ cả núi chạy xuống thị trấn với tốc độ cực nhanh động tĩnh lớn cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người
" Có gì đang chạy xuống từ trên núi kìa "
" là thứ gì để ta xem xem "
Từ trên núi thi quái đông như một đàn châu chấu gậm nhấm tất cả mọi thứ trên đường đi của chúng trong đó có cả người còn lành lặn vừa nhìn đã biết từ nơi khác đến chứng tỏ đây đã không phải trấn đầu tiên bọn chúng thực hiện tội ác
" Tứ ca lần nào nghe tiếng hét của bọn chúng trong lòng muội cũng cảm thấy lâng lâng vui vẻ như đang xem hài kịch ấy "
" Ừm Ta cũng cảm thấy như muội, những thứ yếu đuối như lũ chuột chỉ để mua vui cho chúng ta không đáng uunu xỉu tới nơi
" Đệ bỏ ta xuống đi ta tự chạy được " tiểu cô nương giẫy giụa đòi xuống
" tỷ biết năng lực của ta là cách không di vật mà chưởng khống càng nhiều càng chi tiết thì mất sức càng nhanh đệ ôm tỷ là cách tối ưu nhất đừng giẫy nữa"
" Chúng ta chạy qua một dãy núi chắc an toàn rồi để ta đỡ đệ chạy đệ còn nhỏ tiêu tốn linh lực quá nhiều có thể ảnh hưởng đến căn cơ đừng cố chấp nữa "
Tần trúc vẫn bất chấp bỏ chạy hoàn toàn không có ý định dừng lại " không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất bọn chúng đều là cao thủ nếu bị phát hiện chúng ta chết chắc phải chạy suốt đêm mới được "
" xin chào hai ngươi chạy mệt không "
Cách đó năm dặm về phía bắc
Nam tử áo bào trắng lơ lững giữa trời mắt nhìn về hướng xa xăm
" Điện chủ phe chính đạo đã sắp tới chúng ta có cần bài trí một chút không" một tên áo đen có vẻ là thủ lĩnh của đám người chấp tay với hắn
" Chuẩn bị rút lui "
Toàn bộ người có mặt rất kinh ngạc bài trí đã lâu nói rút lui là rút lui không khỏi có chút không cam lòng đồng thời cảm thấy vị điện chủ mới này quá nhát gan đi còn chưa thấy mặt địch đã bỏ chạy nhuệ khí đã mất đi vài phần
" Tại sao ngài lại muốn rút "
" Diệp vô thương " cái tên này vừa thốt ra sắc mặt của bọn chúng đại biến ai mà không biết đến cái tên này chỉ mới 2 năm trước một tay hắn vả chết điện chủ của thất sát điện đến giờ vị trí đó vẫn còn trống từ đó danh tiến của hắn như sấm bên tai không ai không biết nghe tới đây cả đám tái mặt không ai nói thêm câu nào nữa
Kinh kha lấy từ trong túi ra một quả cầu trắng vận linh lực vào trong hình ảnh của tên canh giữ ở thị trấn dần hiện lên " từ an, từ yên nhi mau rút lui " sau khi ra lệnh xong thì hắn cũng biến mất
" Tuân lệnh " từ an cất quả cầu trắng vào ngực áo nhìn sang hướng từ yên nhi " điện chủ ra lệnh rút lui mau trở về " giọng hắn không lớn nhưng có tính xuyên phá cực mạnh
Tần trúc đã bị đánh bất tỉnh thương tích đầy mình nằm dựa vào gốc cây tôn thượng hương đang bị từ yên nhi bóp cổ nhấc bổng lên
" Điện chủ ra lệnh rút lui từ yên nhi mau trở về"
" định hồn châu còn chưa hấp thu được một nửa mà đã rút lui có nhầm lẫn ? mà thôi kệ để tỷ đưa hai cưng đi một nơi mà chắc chắn hai cưng sẽ rất thích thú cho mà xem "
" Ngươi ...có bệnh "
" Hahaha ngươi mới có bệnh đợi khi về tỷ sẽ treo hai cưng lên từ từ dạy dỗ "
Tôn thượng Hương nhìn sang tần trúc lúc nãy hắn bị tên điên này đá một cái vào hông cả hai đều té xuống nhìn có vẻ tần trúc bị thương rất nặng
Tiểu cô nương nhìn sang từ yên nhi " ngươi đã bao giờ nếm trải cảm giác của những người bị ngươi hại chưa " từ yên nhi bỗng lạnh gáy bỏ tôn thượng Hương ra lùi lại hai bước lấy ra từ trong hư không ra một chiếc roi da đính đầy những miếng thép nhỏ
* Tu vi tiểu cô nương này mới hậu thiên tầng 3 sao ta lại có cảm giác bị uy hiếp, không được phải đánh nhanh thắng nhanh tránh đêm dài lắm mộng *
" Loại như ngươi đến địa ngục cũng không dung nạp được " tôn thượng Hương đồng tử chuyển sang lam nhạt từ ngón tay giữa hai tay hình xăm màu lam như hai con rắn quấn đến bàn tay thì dừng lại trán điểm chu sa tóc hai bím thả ra bay nhè nhẹ như làn nước xanh tuyệt đẹp người tỷ tỷ này của tần trúc hiện giờ nói là tiên nữ hạ phàm cũng không ngoa chút nào
Trong đầu từ yên nhi bây giờ chỉ còn một chữ * chạy * chỉ trong một cái chớp mắt khí thế tăng gấp mấy lần rõ ràng là muốn đồng quy vu tận vả lại thủ đoạn còn không tầm thường
" ngươi điên rồi "
Tôn thượng Hương chỉ cười nhẹ tay phải đưa lên phía trước kèm theo đó là một dòng linh khí nhẹ nhàng mền mại nhưng không kém phần hủy diệt bay về hướng của từ yên nhi toàn bộ luồng linh khí màu lam bao quanh chỗ này tiếp sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa đến những người đang chiến đấu chật vật cách đó một ngọn núi cũng phải dừng lại một nhịp
Cùng lúc này một thanh linh kiếm màu trắng từ trời giáng xuống một phân thành hai hai phân thành bốn bốn phân thành tám đến vạn kiếm ảnh
" Đây là cái gì nhiều tới mức này làm sao tránh được "
" Ba mẹ hài nhi bất hiếu "
" Hức ta còn chưa đụng tay vào nữ nhân bao giờ ta không muốn chết đừng mà a a a "
Còn chưa đau buồn xong hàng vạn kiếm ảnh đã đến trước mặt dân làng từng thanh kiếm lạng lách tránh né một cách không hợp lẽ thường chém thi quỷ như máy xay cắt thành từng mảnh vụn không thể khôi phục sau đó bốc cháy toàn bộ
" Ta...ta còn chưa chết "
" Đáng sợ quá "
" Nhất định là vấn đạo tông đến, chúng ta được cứu rồi "
Diệp vô thương phi kiếm lên núi khung cảnh hiện ra trước mắt chỉ có tần trúc nằm đó, xung quanh đổ nát như vừa có một trận kịch chiến nổ ra đây tuyệt đối không phải chuyện một hậu thiên tầng 3 có thể làm ra được
HAI NGÀY SAU
* Tiểu trúc ta xin lỗi *
" Hương tỷ "
" Ngươi tỉnh rồi "
Một cô bé trạc tuổi tần trúc đang loay hoay làm gì đó khi thấy tần trúc tỉnh thì vui mừng đi thông báo cho mẹ mình
" Trong người cảm thấy thế nào "
" Không vấn đề gì , ngươi có trông thấy tỷ tỷ của ta không "
Tiểu cô nương lắc đầu
" Không có ân nhân lúc ân nhân đi xuống núi chỉ đem theo có mình ngươi ngoài ra không còn ai khác "
" Tiểu tử mạng ngươi cũng lớn lắm gẫy 4 cái xương sườn lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương mà vẫn còn sống được vả lại còn tỉnh nhanh như vậy ta đây cũng là lần đầu gặp được "
" Cha người về rồi "
Người đàn ông trung niên đầu tóc búi cao , áo bào xanh lam nhìn có vẻ hơi thiếu ngủ đi vào phòng
" Con đi nấu thuốc đi còn lại để ta "
" Vâng "
" Ông là ai "
Nhìn tần trúc có vẻ không tin tưởng người trước mặt lắm
" Ta là đại phu ở đây tên là lý nam trung ở đây ai ai cũng biết ngươi cảnh giác như vậy làm gì "
Lý Nam trung bước đến bên giường bắt mạch cho tần trúc
" Hai hôm trước đã xảy ra chuyện gì "
Nói đến đây lý đại phu đột nhiên tỉnh táo hẳn
" Ta sống trên đời đã hơn bốn mươi năm cứ tưởng mình đã đi đủ xa trải nghiệm đủ nhiều cho tới buổi tối hai ngày trước ta mới biết mình hạn hẹp cỡ nào "
" Đại thúc nói nhanh chút đừng dài dòng quá "
" Đúng là tuổi trẻ thật thiếu kiên nhẫn , tối hôm đó ta cũng lựa chọn ở lại chống chọi với đám cương thi cùng nhiều thanh niên trai tráng trong trấn để người những người còn lại chạy thoát ta tận mắt thấy một người bị bọn chúng cắn giết chỉ một khắc sau hắn liền chuyển biến lòng trời lở đất miệng hở chảy dãi mắt đỏ toàn tơ máu như sắp nứt ra mao mạch toàn thân chuyển đen trên người còn vài vết cắn sâu đến tận xương hoàn toàn không giống con người cảnh tượng khiếp hãi tới mức người trông thấy xác chết vô số lần như ta còn phải phát hoảng huống chỉ là người khác khụ khụ.."
" Trà đây phụ thân "
Lý nam trung uống một hơi hết chung trà nhìn sang con gái
" Sao con còn chưa đi nấu thuốc "
" Người trong trấn đã trở về hơn một nửa con ra ngoài đó cũng không giúp được gì con muốn ở đây nghe cha kể chuyện "
" Được con ngồi đó đi để ta kể tiếp , đúng lúc bọn ta tuyệt vọng nhất thì từ trên trời một tia sáng như cắt đôi nhật nguyệt ..."
Lý đại phu hăng say kể lại qua thêm mấy chung trà cuối cùng cũng kết thúc
"...cuối cùng vị đó đưa ngươi đến chỗ bọn ta mà không nói thêm lời nào muốn tỏ tường sự việc cũng có chỉ có thể đi hỏi hắn "
" Ông có biết danh xưng của ông ta không"
" Người đó chưa già tới vậy hắn tên diệp vô thương "
" Diệp vô thương ? "
Nghe cái tên này tần trúc không biết có phải là người mà hắn nghĩ trong đầu không
" Có phải kiếm của người đó tay cầm dài khoảng hai tấc thân kiếm sáng bóng phát sáng ánh bạc nhìn không rõ hình dạng "
" Sao ngươi biết ? "
Sau khi lý đại phu xác nhận tần trúc trong lòng hơi trầm xuống diệp vô thương là đệ nhất thiên tài của thế hệ này từ lúc bản thân mình bị đánh ngất đến khi lý đại phu được cứu không phải là quá lâu tần trúc hoàn toàn không tin tôn thượng hương trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó mà có thể trốn thoát khỏi cảm giác của cao thủ như vậy hoặc là diệp vô thương nói dối hoặc là hương tỷ đến xác cũng không còn nghĩ tới đây tần trúc mín chặt môi lại
" Hiện giờ ngài ấy đang ở đâu"
" Hành tung của tiên nhân người thường như ta muốn tìm thấy cũng lực bất đồng tâm "
Lý đại phu vốt râu tỏ vẻ chuyện này ta bó tay
" Cái đó ta biết "
" Ở đâu ? "
" Ở đâu ? "
Cả hai đồng thanh hỏi nhìn lý mộng cầm không chớp mắt chờ câu trả lời tiểu cô nương có vẻ hơi ngượng
" Ta ..lúc nãy ta ra ngoài định nấu thuốc nghe được sau khi đưa ngươi đến đây ngài ấy liền lên núi tịnh toạ mẫu thân từng đưa đồ ăn nhưng ngài ấy không nhận "
" Còn có chuyện như vậy , sao con không nói cho ta biết sớm hơn "
" Phụ thân đâu có hỏi "
" Ta muốn đi gặp hắn "
" Ngươi còn nhỏ đã tàn tạ đến mức này không nằm mười bữa nửa tháng thì không xuống giường được...ngươi có nghe ta nói không "
Tần trúc đã đi xuống giường thân người lắc qua lắc lại như sắp ngã lý mộng cầm nhanh tay đỡ lấy hắn
" Ta phải đi làm rõ chuyện này nếu không nửa đời còn lại của ta sẽ khó cảm thấy yên ổn "
" Chuyện này.."
Nhìn vào đôi mắt quyết tâm của tần trúc lý đại phu biết mình có ngăn cũng không được đành chiều theo hắn
" Được để ta cõng ngươi đi "
" Để con, phụ thân đi với hắn ai sẽ trị thương cho mọi người "
" Hahahah"
Lý đại phu cười thật to nhìn đứa con gái ngày thường bướng bỉnh của mình
" Con làm sao cõng nổi hắn, giờ người bị thương cũng không còn nhiều mẹ con có thể lo được con ở lại giúp mẹ một chút "
" Nhưng mà ..."
Lý mộng cầm miễn cưỡng gật đầu đồng ý lý đại phu cõng tần trúc đi ra ngoài