Hộc Tía cúi đầu lầm lũi bước, bàn chân cậu phồng rộp mưng mủ nước ngấm xuống đôi giày vải màu đen mới tinh mà gã mua cho, dưới nắng chiều đỏ quạch hun mờ mắt vì bụi đất khô cằn, cậu nâng đôi tay còn nguyên dây thừng bị siết chặt mấy vòng dụi mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng ruộng xanh rì hai bên đường, lúa cao ngang đầu gối, nếp nhà thấp thoáng xa xa bốc khói mờ, tiếng mõ tre lộc cộc của lão nông dắt trâu đi phía trước, những nốt chân trâu ướt bùn lầy trộn đất vàng.
Tầm mắt cậu mon men theo chiều dài sợi dây, đầu dây còn lại buộc chặt vào thắt lưng người đó, thân hình cao lớn vạm vỡ như tấm phản nghiến biết đi, tóc gã cắt ngắn trụi lủi như chó gặm xương, thùy tai xuyên xỏ chốt bạc, chỉ nhìn nghiêng nghiêng từ sau cũng thấy rõ xương quai hàm gã bạnh ra vuông vức, da mặt lởm chởm râu chắc mấy hôm chưa cạo rồi.
Quần áo chàm đen mặc trên người gã bợt màu, cái màu vải bị giặt đến bạc phếch xù vải sợi lởm chởm mép chỉ, ống chân quấn vải đen kịt cùng đôi giầy làm bằng da một loại thú gì Hộc Tía cũng không biết nữa, cái giá gỗ sau lưng gã thợ săn chất đầy đồ trong bao gai tối màu bẩn thỉu, những vết ố lâu ngày do máu thú vật dính vào.
Cổ tay cậu đau nhói lên, chân cũng đau đớn, nhưng Hộc Tía quen rồi, chỉ có thể lê lết đi tiếp trong đau đớn qua ngày qua tháng trên đường, hoặc chết ngất trong đòn roi của chủ buôn rồi vứt cái xác nơi hoang vắng nuôi dã thú no bụng.
Gã rất cao, ước chừng cậu chỉ đứng đến đầu vai gã, gã cũng mang rất nhiều thứ trên lưng, rất nặng nhọc, những vết chân của gã đàn ông này lún xuống đất mềm, từng vết chân đi thật chậm như chờ đợi cậu bước theo sau.
Dây thừng trói buộc cả hai chỉ có cách có hơn sải tay, nhưng sợi dây này dắt theo cậu đi từ trên trấn xuống thôn làng chưa từng kéo căng lấy một lần, chưa từng lôi kéo cậu ngã trầy trật trên đường đi như súc vật.
Cậu được mua bán bằng mười lăm quan tiền đồng, giá mua đứt mạng cậu còn cao hơn một con trâu mộng mà chủ buôn cười hềnh hệch chẳng tốn một miếng nước bọt kì kèo, tay đưa văn kế bán thân cho gã rồi cầm tiền đi mất dạng.
Người dắt người vòng qua đường mòn ra sau núi, nhà gã tách riêng biệt những cụm sáng le lói sít lại gần nhau trong thôn làng, xuyên qua tầng cây tán rộng, ánh sáng cuối ngày càng le lói, từng cọng ánh sáng bị tầng lớp lá cây cùng tiếng lào xào nuốt chửng trong ngày chuyển mình vào đêm.
Tường rào làm từ đá vụn trộn bùn đỏ xếp lên cao cao che khuất tầm mắt Hộc Tía, cái cửa gỗ dày mở ra vang tiếng kẽo kẹt, con chó lông vàng nâu quẫy đuôi đón chủ hít mùi lạ đằng sau liền dựng đuôi gầm gừ nhe răng trắng ởn, cậu run lên bước sát vào sau lưng gã tìm điểm dựa.
Tiếng quát lớn trầm dày của gã khiến con chó tiu nghỉu cụp đuôi bò vào chuồng gỗ kê dưới mái hiên bếp, ngay cạnh một chồng củi chẻ sẵn cao vượt đầu người, sân nhỏ lát đá xanh đen, có giếng nước, có vườn nhỏ rào tre đan đầy rau non mướt, có lùm chuối đương buồng nặng trĩu, mùi hoa bưởi thoang thoảng.
"Ngồi đó chờ ta."
Gã chỉ vào cái ghế đẩu kê bên hiên nhà chính, Hộc Tía khúm núm ngồi im trên đó, cúi gằm mặt liếc nhìn con chó thò đầu ra gầm ghè theo dõi cậu, nó nhìn thứ lạ hoắc với ánh mắt sáng quắc đầy cảnh giác.
Gã ra đóng chặt cổng gỗ, vòng tới chuồng chó xích cổ Đùi Gà lại, đúng vậy, con chó gã nuôi có tên là Đùi Gà, nó ư ử gác mõm lên hai chân trước, buồn bực nhắm mắt chẳng thèm quan tâm gì nữa.
Gã rút dao nhọn buộc bên hông cắt dây trói cổ tay cậu, vai cậu run lên rất khẽ, hai tay vừa nới lỏng đã co rúm lại, cậu biết nếu cậu trái ý người đàn ông này, con dao đó có thể sẽ cắm vào cổ cậu, gã sẽ làm một cách bén ngót sắc lạnh chẳng cần đắn đo.