Chapter 7 - 7

7

Gã đưa tay xoa má cậu, móng tay gãi lên cánh mũi, vòng qua giữa hai chân mày, gã luồn tay vào mái tóc Hộc Tía, da đầu lẫn chân tóc bị kéo căng theo lực tay của gã, một tay giữ chặt đầu cậu khi gã chống tay còn lại ngồi dậy.

Khi gã cúi đầu, bóng dáng gã phủ xuống đôi mắt cậu, những đường nét nhòe mờ hòa vào đêm đen, như thú hoang ẩn mình trong góc khuất dòm ngó con mồi.

Da đầu Hộc Tía tê dại, sức lực đôi tay gã đang dùng để lôi kéo cậu, như muốn bứng đầu cậu ra khỏi cổ, cậu run run chống hai bàn tay nâng thân thể lên theo, sợ sệt kêu lên một tiếng.

Khí nóng trong hơi thở của gã gần gương mặt cậu trong gang tấc, chậm rãi sâu nặng hút sạch không khí xung quanh cậu, ngột ngạt cô đọng như một đêm đông sương giá, hơi ẩm ướt thấm qua da thịt chỉ làm máu chảy nhanh hơn.

Gã thả lỏng tay, ngón tay du di lả lướt tìm kiếm vị trí khác trên gương mặt cậu, lớp da tay sần cộm bởi chai dày nóng rực như mồi lửa, chạm đến đâu cũng đều cháy lên những kí ức da thịt quen thuộc…

Những thứ xấu hổ cùng đau đớn cậu không nên nhớ tới chút nào.

Ngón tay gã mân mê cái cằm trơn láng, ánh mắt men theo đường nét thân thể cậu ta trong bóng tối, trần trụi im lìm trong tấm mạng che của đêm.

Chẳng biết cậu ta phát dục kiểu gì mà cả trên cả dưới đều nhẵn nhụi, gã nghĩ nếu cơ thể non nớt này được chăm sóc tử tế đầy đủ, nếu da thịt đắp căng tràn sức sống vóc dáng này, gã có thể vươn tay chạm tới sao?

Gã biết những vết thương trên cơ thể cậu hình thành theo kiểu gì, màu sắc vết thương có mới có cũ, là mới chồng lên cũ, tầng tầng lớp lớp ép sâu xuống da thịt, bắt buộc thân thể cậu ta phải ghi nhớ như một loại phản ứng quen thuộc…

Gã hỏi khẽ, giọng điệu hạ xuống thật trầm, chẳng gắt gỏng cũng chẳng mỉa mai, mà rõ ràng từng chữ bên tai Hộc Tía.

"Thiếu nam nhân đến thế sao?"

Cậu nuốt khan, khoang miệng chua loét, gã sẽ không nhìn ra được nét môi méo mó khó coi của cậu, gã sẽ không biết sống mũi cay sộc lên cùng hốc mắt cậu nước mắt cứ lăn xuống hôi hổi, chỉ mong sao có thể pha loãng kí ức đi cùng từng theo dòng chảy, sẽ rửa trôi bớt tổn thương.

Trong tối đen những con người xa lạ thật gần, im lặng dè chừng quan sát lẫn nhau.

Cậu thở dài, tự hỏi.

"Ta được lựa chọn sao?"

Gã thình lình đẩy cậu ngã ngửa xuống phản giường, đầu cậu va chạm xuống mặt cứng đau điếng, tâm trí cậu biêng biêng chẳng kịp nghĩ gì khi cơn đau đầu nhói lên do va đập mạnh.

Gã kéo chăn chụp lên người Hộc Tía, một hai thành thạo đè cậu lật trái xoay phải, vải mềm bao chặt quanh người cậu như vây kén, quấn kín từ cổ xuống đến gót chân.

Cậu không thể giãy ra, cả thân thể thẳng đuột trong chăn giống một đòn bánh tét trên giường, cậu ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, không khí u ám nãy giờ bốc hơi như sương tan dưới ánh nắng.

Gã đẩy thẳng cậu sát tường, kéo chăn kéo gối của gã nằm xuống phần giường còn lại, vứt cho cậu một bóng lưng từ chối quen biết cùng giọng điệu cảnh cáo trầm đục, dày nặng như đá chìm đáy nước.

"Ngủ đi!"

"Đừng đoán bừa tâm tư của ta bằng cách quen thuộc của ngươi."

Cậu thảng thốt cười, có lẽ gã sẽ không biết được khóe môi cậu có bao nhiêu hiền hòa tươi tắn, hàng mi ướt mềm nhắm lại an ổn, gã khiến cậu nhớ đến con nhím với lớp lông nhọn dài tua tủa trên lưng mà lại có cái bụng lông mềm nhũn, giống như gã chăng?

Cậu co duỗi cơ thể như một con sâu đo, chật vật nhích từng tí sát lại gần gã, chạm cái trán còn vết bầm tím của cậu tựa vào lưng gã, lớp da lưng gã chẳng láng mịn gì cả, gờn gợn bởi những đường lằn thành xẹo bị màu da ngăm đen che lấp, da gã nóng ẩm như nước sôi dội qua.

Cậu cảm thấy lưng hắn cứng lại thì phải, giống như tảng đá kê dưới chân cầu, mặc nước chảy và rêu xanh rì bám lên.

"Tạ ơn..."

Lời nói nhỏ xíu của Hộc Tía như tiếng ve cuối thu, mỏng manh lạc lõng giữa bóng tối, giữa tán cây xào xạc, giữa trăng mờ lạc giữa mây ngàn…

Con chó nhỏ tìm thấy chỗ dựa đã thôi nức nở, thở đều đều ngủ say chẳng cần bận tâm gì cả…

Chỉ có hơi ấm lan tỏa sau lưng khiến gã trằn trọc cả đêm.