12
Cửa nhà mở ra, cậu cứ ngỡ gã sẽ bước vào trong nhìn cậu một cái nhưng người đàn ông này lại đi vòng ra sau nhà, một lúc sau gã xách theo con gà đã trói chặt chân vứt bên cạnh giếng.
Trong nhà tối om im re, ngoài sân tiếng gà đập cánh quang quác, gã thắp nến từ trong bếp lên nhà chính, nhìn cậu ta vẫn ngồi ở đó dùng hai tay ôm đầu, ống tay áo lùng thùng giấu đi gương mặt vẫn còn ngượng ngùng, không muốn nhìn thấy gã.
Gã ngồi xổm trước mặt Hộc Tía, gõ ngón tay lên ngón chân tròn của chó con khiến cậu rụt lại, gã kiên trì bám theo trêu chọc bằng được, không phải gõ gõ nữa mà nắm lấy đôi chân cậu, xoa vuốt vết xẹo vòng quanh cổ chân cậu giống như một loại gông xiềng, khẽ hỏi.
"Còn đau không?"
Hộc Tía lắc đầu trả lời, rũ mắt né đi cái nhìn chằm chằm của gã, bởi vì cậu biết được đáy mắt hắn sâu thẳm cuộn xoáy thứ gì…
Gã đứng dậy vươn vai, ngón tay quen thói vuốt lướt qua gò má cậu một cái mới chịu bước ra ngoài.
Cậu tắm xong ngồi bên hiên nhà, hong tóc ẩm ướt trong gió đêm, hoa bưởi đã tàn rồi, quả bưởi xanh non tròn xoe nấp trong kẽ lá, đom đóm ẩn hiện trong vườn, lấp lánh như sao trời rụng xuống.
Bếp tỏa hương, mùi gà hầm khiến bụng cậu cồn cào, gã nấu ăn đơn giản, món cũng chẳng có gì thay đổi nhiều nhưng hương vị lại ngon lành, với cậu thì món gì cũng không dám chê hết, vì chịu đói khát rồi nên cậu quý trọng thức ăn trong bát môi ngày, cậu cũng biết gã luôn nhìn cậu ăn bằng sạch mới thôi.
Gã xé đùi gà bỏ vào bát cậu, tiện tay xé phay con gà thành miếng nhỏ dễ gắp ăn, vừa xé vừa ném xương cho Đùi Gà dưới gầm bàn.
Cậu nhìn người đối diện, âm thầm đánh giá lại gương mặt gã một cách cẩn thận.
Gã mặt vuông trán rộng, xương cung mày lộ rõ, lông mày như than vạch thẳng đường ngay, sống mũi cao thẳng cánh mũi nở rộng, nhân trung sâu dài rõ ràng, nét môi đầy đặn nhưng toàn trì xuống khiến mặt gã vốn rõ chất phác lại thành một kiểu dửng dưng khó gần, còn thêm cả ánh mắt dò xét như thọc dao vào bụng dạ người khác nữa kìa.
"Không ăn đi còn nhìn ta làm gì?"
Gã nói xong đứng dậy ra cạnh bếp múc nước rửa tay, cậu bối rối thu lại tầm mắt, vội vàng ăn nốt cái đùi gà dang dở trên tay mình.
Buổi tối nào trăng sáng, gã sẽ ngồi đan lưới dưới hiên, gã cũng biết chuốt cật tre đan lát đồ trong nhà nữa, mấy món đồ cần sự khéo léo tỉ mẩn như chính con người gã vậy.
Gã hay đưa cho Hộc Tía nhiều thứ nhỏ nhặt, giống kiểu người lớn cho quà con nít mỗi khi về tới nhà, có lần gã sửa báng nỏ còn dư gỗ trắc, người đàn ông này liền chuốt tỉa cho cậu một món đồ có lẽ vô dụng nhất với mái tóc cụt ngủn gã.
Một cái lược gỗ vân đen xen màu nâu đỏ, gã dùng thóc dũa mài trơn mịn từng răng lược một, gỗ mỏng và thân lược chuốt tỉa thành cán dài dễ cầm lại nhẹ tay.
Bởi vì tóc cậu dài qua vai, phần khô xơ đã bị gã cắt đi rồi nhưng vẫn phải buộc lên cho đỡ nóng gáy, nên có lược thì cậu thoải mái dùng chải, đỡ phải dùng tay cào gom tóc rối chẳng theo nếp nào.
Đêm đã khuya, cậu kéo chăn chùm đầu mà không chắn đi được tiếng nước xối rào rào ngoài sân, dù nhắm mắt cố đi vào giấc ngủ, bóng lưng nước loang loáng ánh trăng của gã vẫn lờ mờ lướt qua trí nhớ của Hộc Tía.
Nhưng cậu có ngủ được hay không cũng chẳng quan trọng nữa, chỉ là có người không muốn cậu ngủ say đêm nay mà thôi.
Trong bóng tối, mọi âm thanh đều phóng đại lên rất nhiều lần, tiếng đóng cửa cài then cẩn thận, tiếng bước chân từ tốn đi vào phòng, dừng lại bên giường rồi lại vòng ra sau, tiếng kẽo kẹt của cửa tủ gỗ mở ra đóng lại, tiếng bước chân ngừng lại và gã đứng lặng thinh nhìn lên giường, dáng hình như hòa vào đêm đen.
Cậu nín thở dưới chăn nghe ngóng mà chẳng thấy động tĩnh gì nữa, rón rén hé một góc chăn lên đưa mắt nhìn ra ngoài.
Gã đứng bất động bên giường đối mắt với Hộc Tía, cậu nhìn thân trên của gã trần trụi lù lù như núi, nét mặt hào hứng đang chờ xem cậu khi nào sẽ thò mặt ra khỏi chăn, hay lại giống con ba ba ngu ngốc phải bị gã lật ngửa ra mới ngóc đầu khỏi mai cứng, để cho gã tóm cổ cắt tiết.
Cậu nhìn gã ngồi xuống giường, tấm lưng trần còn vết nước chưa khô, da nâu như đổ mật, ánh mắt cậu lang thang theo những vết sẹo mờ lớn nhỏ rải rác trên lưng, đôi mắt men theo sống lưng xuống đến eo hông gã, rồi sững lại trước một vết bỏng lớn cả bàn tay sần sùi gai mắt, một nửa che khuất dưới cạp quần dài lỏng lẻo của gã.
Cậu ngơ ngẩn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đưa tay chạm vào nơi đó, vết thương đã hòa cùng màu da của gã, có chỗ thì nhẵn nhụi chỗ thì xù xì lên như đất cằn.
Giờ cậu mới hiểu được, tại sao quần của gã lại được khâu lên cạp cao tốn thêm vải như thế, chỉ để che đi tổn thương của riêng gã đã trải qua.
Ngón tay cậu quanh quẩn hồi lâu mới rút về, người trốn dưới chăn chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, vụng về lại thật gần…
Hộc Tía tựa trán lên vai người đàn ông này, mái tóc rối bời xòa xuống da thịt mát lạnh của gã, bối rối nhắm mắt lại.