10
Cậu dội từng gáo nước ấm từ trên đỉnh đầu xuống, đưa tay vuốt nước ướt sũng trên mặt, nhìn đôi tay cậu dần dần có lại độ mềm mại nhất định cũng bớt gầy yếu xơ xác, giống như ngày cậu còn êm ấm có cha có mẹ.
Thuốc không chỉ chữa lành vết thương mà còn tẩy bớt đi khô cằn thô ráp toàn thân, phục hồi dần làn da đúng tuổi mười tám đôi mươi cho cậu, như luống rau mầm phơi nắng hè cả ngày rũ rượi lá mềm, luống rau héo được gã tưới đủ nước khi sẩm tối hôm qua lại xanh tốt dưới bình minh ngày mới sang.
Tiếng gõ cộc cộc lên cửa gỗ làm cậu giật mình đánh rơi gáo nước, cậu ngoáy đầu theo tiếng húng hắng bên ngoài của gã, biết ý đánh tiếng trước mới hỏi.
"Ngươi lấy thêm nước nóng không?"
"Không cần đâu."
"Ừ, ngươi đừng có ngâm nước lâu quá làm lở vảy đóng trên vết thương đó."
Gã vắt khăn khô dùng để lau người mà cậu quên cầm theo lèn qua khe trên cánh cửa gỗ, chẳng nói gì thêm liền đi luôn.
Gã đun nước nóng cho Hộc Tía tắm còn gã thì tùy tiện múc nước giếng lên tắm, người đàn ông có bề ngoài chất phác, đứng trước cậu càng cao lớn thô ráp nhưng tâm tư lẫn hành động thì trái ngược, gã nhạy bén nhận ra cậu cần gì mà chẳng cần cậu nói hay xác nhận lại.
Ngôi nhà có một mình gã, thú nuôi có một con mèo và một con chó, mèo kiêu hãnh ngẩng đầu bước đi, đuôi dài lướt qua chân cậu, Cơm Nếp kênh kiệu chẳng cho cậu sờ vào, móng vuốt xòe ra khỏi đệm thịt tát vào mũi Đùi Gà khiến nó oẳng lên né tránh.
Gã dùng một ngày dựng lên một gian nhỏ kín gió dùng để tắm rửa, ngay cạnh khoảng đất trống gần giếng và vườn rau, dùng gạch nung lấy từ lò trong thôn làng làm nền, mái cọ lợp cẩn thận, một lớp vải ngâm dầu chống dột phía dưới cùng, kẹp nan tre kẹp giữ chặt chẽ chống tốc mái khi gió mạnh, gã cũng đào rãnh nước dẫn qua vườn rau, làm cửa kín đáo thay vì vải thô dày.
Gã có thể đông hè tắm trần bên giếng không cần nhà tắm, nhưng gã biết cậu cần, gã cũng không thích nhìn thấy vai cậu ta run lên khi gió lùa qua, cả gió cũng có thể khiến cậu ta gục ngã bên chậu nước nóng hầm hập, yếu ớt khiến gã khó chịu theo.
Cơm tối có cá bống suối rán giòn, rau cũng là rau dại đủ loại nhặt quanh bờ suối luôn, thái rối nấu một bát canh đầy ú ụ.
Cơm là gạo trắng độn khoai lang gọt vỏ cắt nhỏ rồi bỏ vào trong thạ trúc lót vải rồi hấp chín bở, gã bưng tô canh từ kệ bếp ra bàn, cậu nhanh chóng lấy bát đũa trong trạn rồi ngồi vào bàn ăn.
Đùi Gà ngồi ngoan bên chân gã quẫy đuôi tíu tít, Cơm Nếp ngồi xa xa liếm móng chân trước, đôi mắt sáng lên theo mùi hương của đĩa cá trên bàn.
Cậu nhìn gã xới một lưng cơm cho Hộc Tía trước rồi mới tự đơm cho mình, gã có thói quen đơm bát cơm đầy ụ, dù ăn miếng lớn và ăn cũng nhanh nhưng không hề vương vãi linh tinh ra bàn.
Sức ăn thì gã gấp ba bốn lần cậu, nhưng lần nào cũng chờ cậu gác đũa xuống thì gã sẽ ăn thêm lượt nữa cuốn sạch sẽ đồ ăn còn lại, hoặc vừa ăn vừa chia mèo chia chó làm trò vui.
Cậu luôn tự hỏi, tác dụng của mình là gì khi gã tốn một đống tiền để mua về một nô lệ còi cọc, cậu không phải khúm núm phục vụ gã như chủ nhân nanh nọc ác độc, cũng không lao động nặng nhọc như trâu bò, không bị đánh đập lạm dụng, cái gì cũng không cần làm, dù bị gã nhốt lại trong nhà mỗi ngày cũng có cơm ăn no bụng.
Gã thích trêu chọc cậu, lâu lâu đụng tay đụng chân như trẻ con có đồ chơi mới, có lúc gã đùa hơi quá tay làm cậu né tránh lộn nhào xuống đất dúi dụi, nhưng cậu chẳng đặt nặng trong lòng, đơn giản vì cậu hiểu được, những hành động tưởng như vô bổ ấy đúng thật chẳng mang ác ý gì.
Hộc Tía đã ngấm đủ ác ý từ rất nhiều kẻ khác lên chính máu thịt của mình, cậu nhắm mắt cũng biết hình dáng của ác ý bủa vây cậu đáng sợ ra sao.
Ngón tay búng vào trán nhói lên kéo tỉnh cậu giữa những suy nghĩ vu vơ về hiện tại, cậu ngẩng mặt lên nhìn gã đang bưng một cái chén bốc khói trên tay, nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Gã đẩy cái bát vàng óng thơm nức tới trước mặt cậu, hất cằm ra hiệu cho cậu ăn đi.
Cậu chạm tay vào bát liền rụt lại vì nóng, thổi thổi vào mấy đầu ngón tay đỏ lên, gã kéo lại cái bát về phía mình, dùng thìa gỗ xắn một miếng nhỏ thổi nguội bớt, gã nâng thìa hứng tay đưa sát gần miệng người đối diện, trong ngỡ ngàng và sững sờ của cậu.
Gã trầm giọng điều khiển cái người đang ngây đơ ra.
"Ăn đi!"
Hộc Tía dại ra, trúc trắc làm theo lời nói của gã, hé miệng ngậm lấy một thìa vàng óng, mùi thơm của trứng gà chín tới cùng cơm nếp bùi béo thơm ngọt mềm tan trên đầu lưỡi khi cậu khẽ nhai rồi nuốt xuống.
Gã hỏi ngon không, cậu khẽ gật đầu, mềm ngọt béo bùi, có trứng gà nhưng không tanh, cơm nếp tơi ra trong miệng, càng nhai càng ngọt.
Cậu tròn mắt nhìn gã xúc một thìa đầy, bỏ vào miệng gã, tai cậu nóng rực lên khi gã còn có tình mút lại một lượt nữa cho sạch bong...
Cái thìa mà gã mớm cho cậu ăn trước đấy!