Chapter 4 - 4

4

Hộc Tía nhìn lớp keo đặc xanh rì được nghiền nhuyễn từ lá của một loại cây nào đó trong cái bát gỗ trên tay gã, mặt cậu cũng đổ màu xanh lét theo sau.

Ngọn nến duy nhất trong phòng ngủ được gã cầm lại gần giường, ánh sáng soi chiếu trong không gian hẹp như phủ một lớp sáp nguội cứng đờ lên linh hồn cậu..

Những kí ức không tốt đẹp lên men trong tâm trí Hộc Tía khiến nỗi sợ hãi bò ra từ cái bóng tối tăm, lay động theo bờ vai run lên cùng những ngón tay siết chặt lấy nhau.

Gã lục lọi trong tủ gỗ lấy ra vải cuộn trắng sạch, đi vài bước đến bên giường ngồi xuống, gã ngồi đủ gần để cầm đôi tay cậu lật lên lật xuống với cái nhìn xăm soi.

Mùi của thịt nát rộp nước thối rữa trên tay chân cậu như mùi xác chuột chết bên đường, hương vị kinh tởm ai ai cũng nhận ra cũng né tránh.

Sao cậu có thể không nhận ra chứ, gã cũng ngửi thấy hôi hám khi chậm chạp cẩn thận từng tí lau rửa vết thương cho cậu, mặt mũi gã bình lặng chẳng có lấy một cái cau mày.

Nước rửa vết thương cứ lần lượt thay mấy chậu, khăn vải vẫn mềm ấm trong bàn tay to lớn như cái vồ đất, chấm lau như lướt qua da thịt loang lổ của cậu.

Những kẻ dùng đòn roi ban ngày và những kẻ đó trong đêm đen giày vò lên người cậu, như miếng giẻ lau đen thui ngoài cửa ai cũng tiện chùi thêm đất cát dưới chân lên đó…

Mùi tanh nồng của máu cùng nước mắt im lặng trộn lẫn, mất hút giữa đau đớn chồm lên nhấp nhổm cày sới cơ thể cậu, ngắc ngứ như con búp bê bị cắt khớp rồi trói quắp tay chân nếu cậu giãy giũa chống đối.

Nếu Hộc Tía hét lên, nếu cậu rên rỉ, những kẻ đó càng không buông tha cho cậu, đêm càng dài, từng trận giày vò xẻ đôi thân thể cậu, ngất tỉnh trong bóng tối cũng không biết bình minh ở nơi đâu.

Trời chẳng bao giờ sáng kịp lúc như mong ước của cậu…

Bàn tay đó gõ lên đầu cậu, kéo suy nghĩ đi xa trói lại vào thân thể suy nhược, cậu hạ mắt cúi gằm mặt, nhìn gã xắn hai ống tay áo cậu lên cao, cầm que gỗ quấy đều thứ keo dính trong bát, phết lên vết thương một lớp dày cui sền sệt.

Keo mát dịu phủ lên da thịt, mùi ngai ngái của nhựa cây xông lên, từng vòng băng quấn lên bao kín từ cổ tay đến ngón tay cậu, gã quấn đủ chắc chắn để không dễ tuột ra rồi chảy nước bôi bẩn lên quần áo, từng lớp vải xếp đều đặn chồng lên nhau như vân gỗ rồi thắt nút lại.

"Nhấc chân lên đây!"

Cậu chống hai bàn tay bị quấn kín như khúc gỗ lùi sang bên cạnh, ống quần lùng thùng che đi bàn chân vừa mỏng vừa gầy, da chân chỗ lành lặn thì khô nẻ hằn đen như đất cằn, chỗ nào sưng rộp thối lên như trái cây hỏng, gã lúc nãy đã rửa khoét đi chỗ thối nát để lộ ra thịt non hồng bên dưới.

Thuốc mát lạnh nhưng tổn thương lại chẳng thể chữa lành ngay được, những ngón chân co cứng lại 55phản ánh rõ ràng sự đau đớn của Hộc Tía, gã nhìn cậu chỉ im lặng cúi đầu, ẩm ướt theo rãnh má nhỏ từng giọt xuống dưới cằm, nóng hổi trong vắt như sương sớm.

Đôi mắt cậu ta xinh đẹp như thế, lặng lẽ như nước hồ soi xanh cao thăm thẳm, nước mắt cũng đẹp đẽ khiến người nhìn mủi lòng.

Ma xui quỷ ám gã đã dùng rất nhiều tiền không đi mua gia súc mà đi mua một thứ nô lệ xích chặt bên cọc gỗ, mê man dừng lại nhìn ngắm nước hồ lạnh lẽo đen nhánh dưới mái tóc bết bẩn, trắc ẩn cùng nhân từ ít ỏi của gã trồi lên giữa những nhịp tim đập mạnh…

Mà có thể cũng chẳng phải lòng tốt gì cả, trong mắt chủ buôn và gã, cậu ta và gia súc chả khác gì nhau!

Những vết nước tròn loang trên vải áo, càng tô đậm màu sự cũ kĩ, thân thể cậu ta lọt thỏm giữa cổ áo rộng, nút vải cài chặt mà vẫn lỏng lẻo trong bộ quần áo cũ của gã.

... Dù cậu suy nhược gầy yếu nhưng sự trơn tru của cái cằm đó vẫn còn nguyên cảm giác trên đầu ngón tay gã.