Chapter 5 - 5

5

Nguyên tắc của gã khi săn giết thú rừng là luôn chừa đường sống cho thú non, hãy để núi rừng quyết định sự sinh tồn của chúng, tiếp tục trưởng thành hoặc tận diệt từng mống bởi những kẻ săn bắt giống như gã.

Gã chẳng nhân đức gì hết, mỗi bộ da thú đắt đỏ của thú hoang được hắn lột xuống, máu tươi thẫm đẫm loang trong nước suối chảy, lớp thịt ngọt mềm đảo trên lửa lớn thơm nức, món ngon đa dạng được chế biến trong nhà bếp của những tửu lầu nổi tiếng trong trấn, có ông chủ nào nhìn thấy gã đến cùng bao đồ nặng trĩu sau lưng đều không cười hoan hỉ đâu.

Âm thanh giòn tan của những xu đồng mới cáu xâu thành chuỗi dài, nặng như giá trị của chúng trong lòng người, đồng xu bóng loáng tròn xoe như mắt cậu ta nhìn gã, như đang chỉ trích gay gắt không lời về nhân tính, những kẻ lẳng lặng cân đếm giá trị vật chất của một con người, không hơn không kém như mớ thịt thú rừng, còn tươi mềm ứa tơ máu…

Gã không muốn lột da một con thú non què quặt gầy trơ da bọc xương như người trước mặt, non nớt đến cả chỗ giữa hai chân cậu ta cũng chẳng có nổi lông mao, dưới bộ quần áo bẩn thỉu như lớp lông vũ xù xì xơ xác là những dấu vết chằng chịt hằn lên lớp da vàng lợt, xanh đỏ tím vàng đen như một bát nước rửa phẩm màu…

Gã vứt bộ quần áo nát bươm đó vào bếp lò cháy rực, những vết bẩn giống như nhau, đều khiến người khác ghê tởm né tránh, mấy kẻ phân biệt được máu khô trộn bùn đất sẽ có màu sắc ra sao?

Thế gian này đầy rẫy những kẻ thích xơi tái thú non cả xương, dù hút cạn dịch tủy vẫn chưa đã thèm.

Gã thở dài thu dọn mấy thứ đã bày ra trên giường đi ra ngoài.

Hộc Tía nhìn tay chân quấn đầy băng vải của mình, mùi ngai ngái của nhựa cây thấm qua vải băng một màu xanh lợt nhờ nhờ, chỗ đau dai dẳng vì đắp thuốc mà dịu đi bao nhiêu thì mệt mỏi và lo lắng cả ngày lại kéo đến thân thể cậu, cậu bò gần vào góc giường sát vách gỗ tìm chỗ dựa vai, mắt ngó qua khe rỗng của những thanh trúc ghép nên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ánh trăng lộ ra sau mây.

Đêm mùa xuân, nước giếng vẫn lạnh lẽo, từng gàu nước dội ào ào xuống tấm lưng đó loáng bóng như có cả ánh trăng pha loãng, cậu dụi đôi mắt sụp mí cùng ngáp dài, cửa sổ kêu lạch cạch, gió lộng ù ù xé tơi tàu lá chuối phất phơ, mùi hoa bưởi cứ nồng mãi không tan, thấm vào trong hơi thở đều đều của cậu.

Đêm mùa xuân lành lạnh man mác phủ xuống thân thể cậu, có nơi tử tế để an trú khi ngày kết thúc, dùng đôi tay chưa lành lặn ôm lấy chút yên bình thật lâu lắm rồi cậu mới có thể chạm vào…

Gã vắt bộ quần áo vò sạch lên sào phơi cạnh giếng nước, kéo khăn thô lau khô người, tay lấy cái quần dài vắt trên sào trúc bên hiên xỏ vào đôi chân căng chặt như cột đình, xỏ dép gỗ đi một vòng quanh nhà.

Đùi Gà ngẩng cao đầu nhìn gã chốc lát rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, con meo mun lông mượt như màn đêm im lặng nhảy xuống từ xà nhà, Cơm Nếp rúc bên bụng chó lớn, hai mắt vàng ươm như ma trơi lim dim.

Gã rót một bát nước ấm từ siêu đất nung cạnh bếp uống một hơi, nghĩ nghĩ gì đó lại rót thêm một bát nước ấm nữa cầm theo, người đàn ông đó dập nến đi ra ngoài, cài then gỗ đóng lại cửa bếp đi dưới mái hiên lên nhà chính.

Trăng khi tỏ khi mờ trước mây gió xoay vần, cái bóng của gã lúc lạc lõng đen đặc lung lay dưới ánh trăng, lúc lại hòa tan trong bóng tối như bị đêm đen nhai nuốt, gã quen đường quen lối vào nhà, đóng lại cánh cửa gỗ chắc chắn.

Gió mưa bên ngoài thế nào ra sao, cũng đừng làm phiền sự nghỉ ngơi của gã.