Gã nheo mắt nhìn người tựa vách ngủ gật, đến cả ngủ cũng co rúm lại như cậu có thể bật dậy bỏ chạy đi bất kì lúc nào.
Chỉ là khi tay gã vừa đụng tới vai Hộc Tía, cậu hoảng hốt mở mắt vung tay gạt mạnh, vết thương nhói buốt lên mới khiến cậu hồi hồn nhận ra người đàn ông này là ai, đôi mắt cậu dáo dác đảo quanh gương mặt vuông chữ điền với đường nét rõ ràng, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh gian phòng, hơi thở cậu chậm lại, rụt người cách xa gã một chút.
Ánh mắt của thú hoang cùng đường khiếp hãi sẽ như thế nào, gã đã nhìn thấy biết bao nhiêu lần trước khi cắt cổ con mồi trong lưới săn, một chớp nhoáng thôi gã cảm thấy ánh mắt cậu ta sắc nhọn như đang giãy giụa trước cái chết đến gần, rồi lại bần thần run rẩy khi biết mình chẳng thể chết ngay được.
Thật thảm hại làm sao!
Gã đưa cái bát trong tay đến trước mặt cậu, vành bát ấm áp chạm lên môi, cậu đưa tay đón lấy cái bát sóng sánh nhưng người đàn ông đó không thả tay, lời nói của gã trầm đục vang vang bên tai Hộc Tía.
"Uống."
Đôi mắt đó ngước nhìn gã, mờ mịt hé miệng nuốt xuống theo cái bát nghiêng dần, những vảy môi khô khốc bị nước ấm làm mềm, đường cong khoan khoái từ cằm vẽ gập xuống cái cổ mảnh, gã cảm thấy mình có thể dùng một bàn tay bóp gãy gọn, gã đảm bảo mình bóp chết cậu ta còn nhanh chóng hơn thời gian cậu ta uống xong bát nước này.
Hộc Tía cầm tay áo chùi miệng, len lén nhìn gã mở tủ lấy thêm chăn mang về giường, đặt trước đôi chân cậu, đôi tay chỉ trỏ điều khiển.
"Nằm phía trong, ngủ lăn lộn linh tinh ta sẽ ném ngươi xuống nằm dưới đất, nghe hiểu không?"
Cậu đưa tay ôm lấy cái chăn khẽ gật đầu, đổi lại gã cau mày trầm giọng vạc lại.
"Mồm để ở đâu không trả lời?"
Cậu giật mình mở to mắt, môi run run ngoan ngoãn dạ khẽ một tiếng thì gã mới hài lòng thổi tắt nến.
Tiếng bước chân trong đêm đen, phản giường kẽo kẹt khi gã nằm xuống giũ một tấm chăn khác ra đắp, mặc kệ một nửa giường bên trong cho cậu muốn nằm ngủ hay ngồi ngủ cả đêm thì tùy.
Cậu ngơ ngẩn nhìn ánh trăng len lỏi qua khe trúc, ánh sáng mỏng dính trong mắt cậu giống như dao sắc đang cắt lát tâm tư hỗn tạp của cậu, chỉ có thịt ôi từng miếng vữa nát cậu gom góp lại đắp nặn lại thân thể của mình…
Đôi mắt Hộc Tía thích ứng với bóng tối tù mù, bò từng chút theo vách tường nằm xuống, cậu thu gọn cơ thể nằm dán lưng vào tường nghiêng người nhìn bóng lưng im lìm bên ngoài, đôi vai đó như núi cao cùng tấm lưng sải rộng, gã nằm im ở đó cũng tạo ra áp lực không nhỏ khiến cậu không tài nào nhắm mắt, cậu cứ nhìn trân trân chẳng nghĩ ngợi gì.
Gã cực kì nhạy bén với ánh mắt nhìn tới mình, trực giác giống như một đôi mắt thứ hai sau lưng gã, cái cảm giác mình là tâm điểm trong mắt kẻ khác đôi khi khiến gã khó chịu siết chặt bàn tay, nếu như ngày gã còn nhỏ, hễ đứa trẻ nào trong thôn làng rêu rao gã không cha sinh mẹ đẻ, gã liền lao vào vung nắm tay đấm rách miệng tụi nó.
Người đàn ông đó vừa cử động, Hộc Tía nhắm tịt mắt lại nín thở, đôi tay đặt lên lồng ngực như muốn che giấu đi tiếng tim đập bình bịch căng thẳng, đôi tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.
Gã xoay người nằm duỗi, hai cánh tay vắt dưới gáy, hé mắt liếc nhìn chó con nắm bên cạnh, nhếch mép cười nửa miệng, khoảng cách hai thân thể đủ xa lạ, hắn có duỗi tay cũng không chạm tới cậu, gã thu hồi ánh mắt, mở miệng chế nhạo.
"Cuộn mình nằm im như chó con chưa dứt sữa sao?"
Hộc Tía cứng đờ người, mở mắt nhìn khoảng cách giữa gã và cậu, cảnh giác cao độ.
"Sợ đến nỗi không dám ngủ?"
Gã hỏi tiếp, giọng điệu nói đều đều chẳng cần câu trả lời từ cậu, hòa vào bóng đêm càng thêm mông lung.
"Hay vì xa lạ quá không thể ngủ nổi?"
Đôi chân cậu run lên, hai bắp đùi nhớ rõ sự nhức nhối tê dại khi mở rộng, lớp da sạch sẽ dưới quần áo từng lỗ chân lông rần rần nổi gai ốc, hy vọng nhỏ ngoi và cũng hão huyền của cậu, rằng gã chẳng giống như những kẻ khác phải không?
Bộ quần áo của kẻ khác vốn chẳng thể nào vừa người cậu, cả lòng tốt cũng chưa chắc có thể tùy ý nhận lấy, cậu không có giá để trả, sao có thể kì kèo mặc cả đây?
Cậu trùm chăn lên đầu, đôi tay lại dễ dàng gạt bỏ quần áo lỏng lẻo trên người, trong đêm đen cô đặc cậu chậm rì bò tới gần gã, run lẩy bẩy gác đầu lên bụng người đàn ông đó.
Làn da nóng hổi hun má cậu nóng bừng, những thớ cơ rắn đanh lại, dưới lớp da gã sôi sục máu chảy, tiếng tim đập dội vào tai cậu, rần rật như sấm đầu hè.