Tôi ngồi xe P'Phu trở lại Bangkok trước như đã thoả thuận. Bởi nếu chúng tôi đợi đi cùng mọi người, nhất định sẽ không quay về kịp trước khi bữa tiệc tối bắt đầu. Tôi vốn cho rằng cả hai sẽ về tới nơi ngay sát giờ dự tiệc nhưng hoá ra bản thân phải chờ ở ký túc xá vì thời gian còn khá sớm so với dự kiến. P'Phu cũng quay lại căn hộ của mình để chuẩn bị quần áo và gọi cho Parm trước khi đi. Căn bệnh lười biếng tái phát khiến tôi lăn ra ngủ đến tận năm giờ chiều và chỉ thức dậy nhờ tiếng chuông điện thoại của P'Phu nhắc nhở đã đến giờ phải đi. Mơ mơ màng màng, tôi tùy tiện vớ đại bộ đồng phục sinh viên để tròng vào người rồi xuống lầu.
Kết quả chính là bị người nào đó hung dữ liếc một lượt từ đầu đến chân.
"Tôi đã gọi điện báo trước rồi mà." P'Phu thở dài một hơi, sau đó bước tới gần, vươn tay giúp tôi chỉnh lại mớ tóc lộn xộn trên đầu, "Vậy mà chẳng chịu chuẩn bị gì cả."
"Em buồn ngủ quá." Tôi vươn tay dụi dụi mắt, cảm giác như đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Nếu buồn ngủ thì về ngủ đi."
"Nhưng em phải đi với P mà."
"Tôi có thể tham gia một mình. Cậu về ngủ đi." Anh đẩy nhẹ vai tôi một cái, thanh âm đoán không ra vui hay buồn.
"Em tỉnh rồi mà." Tôi chớp chớp mắt, cố xua đi cảm giác thèm ngủ, rồi nhìn người đàn ông ở phía đối diện, hy vọng anh có thể nhìn thấy được sự kiên định của mình, "Em sẽ đi với P nha."
"Gon." P'Phu nghiêm giọng gọi, khiến tôi lập tức đứng thẳng lại, tỏ rõ quyết tâm. Trạng thái lờ đờ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
"Sao ạ?"
"Cậu thế này cũng tốt. Nhưng đôi khi phải biết ép mình vào khuôn khổ... Nhất là những chuyện liên quan đến công việc. Ít nhất cũng phải biết cách ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh chứ. Có hiểu tôi nói gì không?"
"Vậy em lên thay quần áo nhé." Tôi vội vàng đáp lại, sau đó quay đầu định bụng trở về phòng đổi trang phục. Nhưng cánh tay thình lình bị kéo trở lại và cả người bị nhét vào trong xe.
"Chúng ta sắp trễ rồi. Đi thôi."
Thời điểm ngồi bên trong xe, bầu không khí im lặng bao trùm cả hai. Dù cho bình thường tôi vẫn luôn giỏi khoản khơi chuyện, nhưng hiện tại bản thân thật sự không có tâm trạng để nói. Đây cũng là lần đầu tiên, P'Phu nghiêm khắc phê bình tôi như vậy... Tuy rằng cách truyền đạt của anh vẫn hờ hững như trước giờ, nhưng bản thân cảm thấy tồi tệ hơn cả khi bị mắng chửi thẳng mặt.
Thật sự, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị mắng như vậy bao giờ. Chưa một lần nào. Thỉnh thoảng, tôi cũng bị Pa kéo đi tham gia những bữa tiệc trong giới thương nghiệp, với danh nghĩa hỗ trợ công việc của gia đình. Hiển nhiên, bản thân hoàn toàn không có chút hứng thú nào, chủ yếu lộ mặt chào hỏi đôi câu, ăn uống rồi trở về nhà. Cho nên, thường thức của tôi về loại sự kiện mà P'Phu sắp tham dự vốn là con số không tròn trĩnh. Vì thế, bản thân vô tình quên rằng mình sắp đại diện cho danh dự của đối phương. Nếu thái độ tôi không đúng mực... Hình tượng của anh ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.
"Em xin lỗi." Tôi kéo nhẹ ống tay áo đối phương đang khi chiếc xe dừng lại đợi đèn đỏ. P'Phu có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang, sau đó đặt tay lên đầu tôi, vỗ nhẹ mấy cái.
"Tôi không hề tức giận."
"Em sợ khiến anh bị xấu mặt đó P."
"..."
"Em sẽ cố gắng thích nghi."
P'Phu thở dài. Tay anh hạ xuống kéo gương mặt đang cúi gằm tôi ngẩng lên, rồi nhìn thẳng vào mắt.
"Lúc làm việc, chỉ cần tỏ ra hoà nhã là được. Cố gắng giữ mặt mũi cho bên tổ chức tiệc... Cứ như bây giờ là tốt rồi."
"Được... Lần tới, em nhất định sẽ khiến anh nở mày nở mặt." Tôi thốt ra dự định trong đầu, sau đó mỉm cười cam đoan với người bên cạnh.
"Cậu thật sự hiểu ý tôi đang nói chứ?" P'Phu lắc đầu như thể bất lực, rồi quay đi, tập trung vào việc lái xe, hoàn toàn làm lơ tôi.
Nếu hỏi tôi thật sự hiểu ý anh hay không. Câu trả lời đương nhiên có. Chỉ là bản thân còn nghĩ xa hơn thế.
Nhắc đến những bữa tiệc thế này, đặc biệt khi liên quan đến giới kinh doanh, tôi chưa từng trụ được quá lâu trong đó. Lần cuối cùng cách đây vài năm, tôi từng theo cha mình đến tham dự một buổi tiệc, rồi bị chủ nhân của sự kiện đó và đám nhóc nhà ông ta khinh thường, chỉ vì không mặc tây trang hàng hiệu như những người khác. Nếu không nhờ Pa tới và giới thiệu tôi là con trai của ông, chính mình nhất định đã bị kéo ra khỏi đó vì vẻ ngoài thấp kém. Ngày hôm ấy, tôi nằng nặc đòi về sớm vì thế Pa phải vội vàng đi theo dỗ dành. Sau đó, ông còn lạnh lùng từ chối hợp đồng làm ăn với chủ nhân bữa tiệc đó khiến bọn họ tái mặt. Phải nói, khi ấy, tôi vô cùng thoả mãn... Nhưng chỉ vậy thôi. Dù sao thì, lúc đó, tôi vẫn còn trẻ con, và luôn tự cho bản thân là đúng. Nhưng sau khi suy nghĩ lần nữa, tôi cuối cùng cũng đồng ý để Pa bàn lại vụ làm ăn ấy, và nhận được lời xin lỗi của bên đối tác. Nhưng kể từ đó, bản thân quyết tâm không tham gia vào những buổi tiệc thương nghiệp như vậy nữa.
Với trường hợp của P'Phu, nếu bảo tôi vì giữ mặt mũi cho chủ nhân buổi tiệc mà phải cư xử nhã nhẵn, thật sự rất khó. Bởi lẽ bản tính tôi vốn không thể rạch ròi giữa công việc và những vấn đề cá nhân. Chính vì điều này, cách duy nhất là tìm một lý do để chính mình sẵn lòng làm việc đó.
Tôi chấp nhận làm điều mình không thích... Chỉ vì người mà tôi quan tâm, chứ chẳng phải là ai khác.
"Tôi có sẵn một bộ vest ở ghế sau. Thử mặt xem có vừa không."
Anh ấy cứ như thế này... Làm thế nào con tim có thể dừng việc thích người nọ lại đây?
...
Bữa tiệc chúng tôi tham dự được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, có cả vệ sĩ đứng gác ngay lối ra vào để kiểm tra thiệp mời của khách. Nếu nhớ không lầm, theo những gì tôi từng xem trong ghi chú lịch trình của P'Phu, đây có vẻ là sự kiện giới thiệu của một thương hiệu trang sức đá quý mới. Chủ nhân của bữa tiệc này là một người nước ngoài, vừa tiến công vào thị trường Thái Lan.
"Thiệp mời, làm ơn." Gã vệ sĩ mặc vest, đeo kính đen chìa tay ra. Phần mình, tôi chỉ biết đứng im nhìn P'Phu im lặng đưa thiếp mời cho bọn họ kiểm tra, đồng thời âm thầm đánh giá tướng mạo của đám vệ sĩ gác cổng. Làm sao những người này được thuê vậy? Bộ dạng chẳng khác nào que tăm, thậm chí những người làm việc cho Pa còn trông còn đáng tin cậy hơn.
"Đợi đã."
Tôi khựng lại, nhíu mày quay đầu về phía giọng nói vừa gọi mình, trong lòng có chút không hài lòng với câu yêu cầu khiếm nhã của đối phương.
"Không có thiếp mời, không thể vào."
"Ý anh là sao?"
"Mỗi thiếp mời chỉ áp dụng cho một người." Nói rồi, gã vệ sĩ vươn tay, ngăn không cho tôi đi theo P'Phu.
Lần này, tôi chỉ có thể thở dài, che giấu đi vẻ khó chịu của mình, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét những thanh âm xì xào truyền ra từ đám người đang xếp hàng sau lưng mình... Đây cũng là lý do nữa khiến bản thân không thích tham gia những bữa tiệc thế này.
"Cậu ta đi cùng tôi." P'Phu bước trở lại bên cạnh tôi, nhíu mày quét mắt qua một lượt những kẻ đang hóng trò vui.
"Mỗi thiếp mời chỉ áp dụng cho một người." Gã vệ sĩ lập lại câu nói cũ.
"Đã biết." Người nọ đáp lời, sau đó quay đầu, kéo tay tôi theo mình bỏ ra bên ngoài, chẳng buồn quan tâm ánh mắt của những người có mặt ở đó. Đồng thời, tấm thiếp mời vốn trên tay anh cũng bị ném xuống sàn, hoàn toàn mặc kệ chữ VIP được viết trên đó.
"P'Phu, làm như vậy ổn chứ ạ?"
Dù rằng trong thâm tâm thật sự vui vì sự quan tâm của đối phương dành cho mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh nên tham dự bữa tiệc đó. Bỏ đi như vậy sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của anh chứ?
"Không sao đâu." Anh trả lời ngắn gọn, sau đó kéo tôi đi thẳng ra bãi đỗ xe, "Tôi được mời vì ông ta biết tôi đang ở Thái Lan, vì thế không phải việc gì quá hệ trọng."
"Cậu Drake!"
Cả P'Phu và tôi đồng loạt dừng bước, quay đầu nhìn lại sau lưng, nơi phát ra tiếng gọi, và bắt gặp một người đàn ông ngoại quốc cỡ tuổi trung niên đang đứng thở hổn hển. Ông ta trông có vẻ như vừa gấp gáp đuổi theo chúng tôi tới đây.
"Tôi đã sợ không đến kịp mất." Người nọ nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng tiến lên, bắt tay với P'Phu, "Vô cùng xin lỗi vì thái độ đón tiếp thiếu chu đáo. Xin hãy vào trong... Cả cậu nữa."
Tôi quay sang nhìn P'Phu và nhận lại cái gật đầu đồng ý của anh, vì thế bản thân im lặng đi theo đối phương. Suốt dọc đường không thiếu những ánh mắt dõi theo chúng tôi với vẻ dò xét, nhất là khi cả hai được mời vào trong theo lối đi đặc biệt không ai dùng tới.
Người đàn ông ngoại quốc nọ có vẻ vô cùng nể mặt P'Phu, đến mức chủ động giới thiệu mình với tôi. Tên ông ta là Peter, chủ nhân của buổi tiệc tối hôm nay. Vừa nãy, trong khi đi dạo xung quanh, ông ta vô tình nghe được mọi người đang bàn tán về P'Phu vì thế vội vàng đuổi theo chúng tôi, thay mặt đám vệ sĩ gửi lời xin lỗi. Thật ra, quy định khắt khe về thiếp mời vốn chỉ áp dụng cho những khách tham dự bình thường. Đối với khách VIP như P'Phu, người tham dự thậm chí có thể tùy ý mang theo người thân hay bạn bè. Sau khi nghe xong lời giải thích, tôi chỉ gật đầu, cố gắng kiềm chế không nói gì thêm, bởi lẽ bản thân biết mình phải giữ phong thái lịch sự nhất có thể.
"Những mẫu trang sức mới của chúng tôi được trưng bày trong sảnh tiệc, hai người có thể thoải mái dạo xung quanh, vừa dùng bữa thuận tiện chiêm ngưỡng chúng." Peter mỉm cười, một lần nữa bắt tay P'Phu, rồi mới rời đi để đón tiếp những vị khách khác.
"Ông ta có vẻ phóng khoáng nhỉ." Tôi thì thầm với người bên cạnh đang bận quan sát một bộ trang sức được trưng bày trong tủ kính.
"Trong giới thương nhân, người ta bình thường vẫn đeo mặt nạ như thế."
"Vậy anh ổn với chuyện này chứ P...?" Sống với việc đó cả một thời gian dài... Một người chưa từng bị buộc phải làm bất cứ điều gì như tôi, thật sự không cách nào hiểu được cảm giác này. Nhưng chỉ đoán thôi cũng biết nó khó chịu thế nào.
"Đã quen rồi." P'Phu trả lời ngắn gọn, sau đó rơi vào trầm tư. Bản thân bỗng cảm thấy thật áp lực khi phải nghĩ ra một chủ để khác để bàn luận, tránh cho bầu không khí giữa hai người bị kéo trùng xuống.
"Hôm nay P trông đẹp trai ghê luôn." Tôi giơ ngón cái với người nọ, rồi nở nụ cười rạng rỡ khi đối phương quay đầu lại nhìn mình với anh mắt kỳ quái. "Em nói thật đó."
"Thật sao?"
Mặc dù lời khen tặng như thể chỉ tùy tiện buột miệng, nhưng tôi không hề nói dối. Hôm nay, P'Phu trông vô cùng đẹp trai... Dù cho bản thân tôi cũng tây trang gọn gàng, nhưng chẳng thể so được với người nọ trong bộ vest đen, nổi bật giữa đám đông, thu hút tất cả ánh nhìn của những người vô tình lướt qua.
"Bọn họ hẳn đang nghĩ xem một thằng nhóc như em làm gì ở bữa tiệc này ha." Tôi buông một câu nói đùa, rồi cúi đầu nhìn lại chính mình. Mặc dù bề ngoài cũng có thể tính vào hàng ưa nhìn, nhưng đứng bên cạnh một P'Phu ăn mặc chỉnh tề thế này, tôi hoàn toàn bị lu mờ.
"Bởi vì cậu có bao giờ cố tỏ ra người lớn đâu."
"Em không muốn trông như người già."
"Nhóc điên."
Có gì sai khi không muốn già đi chứ...
Tôi lẽo đẽo theo sau P'Phu đi khắp nơi chẳng khác nào con cún nhỏ. Thật tốt khi hầu hết mọi người đều không biết nhiều về anh, cộng thêm ánh nhìn đáng sợ của đối phương khiến người ta chẳng dám tiếp cận bắt chuyện. Phần mình, tôi không hề có chút hứng thú gì với mớ trang sức trưng bày ở đây. Thay vào đó, tất cả chú ý được đặt vào đồ ăn xung quanh. Và đến khi ý thức được hành động của mình, hai tay tôi đã cầm theo một mớ đồ ăn, đến nỗi người bên cạnh phải giúp giữ hộ vài món.
"Vậy mà cậu bảo mình không tròn."
"Em thật không có mà!" Tôi nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nghiền ngẫm hồi lâu. Dù rằng, gần đây, bản thân thật sự cảm thấy mấy chiếc quần có vẻ bó hơn, nhưng vẫn có thể nhét vừa. Thật ra... Tôi đã lên kế hoạch cho việc tập thể dục từ khá lâu, có điều vẫn chưa bắt đầu nghiêm túc thực hiện.
"Sức ăn khá đấy. Đừng vừa đi vừa cầm đĩa như vậy, sớm muộn gì cũng đổ mất." P'Phu lại bày ra vẻ mặt hung dữ, sau đó đặt đĩa thức ăn của tôi xuống một cái bàn gần đó.
"Chẳng ngon gì cả."
"Vậy đừng ăn nữa."
"Nhưng em đói."
Người nghe thở dài, giành lấy chiếc đĩa tôi đang cầm, sau đó đánh lên bàn tay định cướp lại đồ ăn.
Anh đúng là chẳng biết gì về...con thỏ mình nuôi cả. Khi đói và buồn ngủ, nó rất là dọa người đó.
"Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn. Nếu không ngon thì đừng ép bản thân phải nuốt chúng."
Tâm trạng tôi lập tức thay đổi. Gương mặt nhăn nhó nhanh chóng lộ ra nụ cười hạnh phúc, khiến người nào đó phải quay mặt đi, ngụ ý không muốn nghe thêm mấy lời lảm nhảm nữa. Nhưng nếu hỏi tôi sẽ làm như anh mong muốn hay chăng... Câu trả lời chính là không.
"Hạnh phúc quá đi." Tôi bước đến bên cạnh đối phương, nghiêng đầu nhìn thử bộ trang sức được trưng bày trong tủ kiếng mà người nọ đang ngắm nghía.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì."
Chỉ một hành động nhỏ thôi nhưng vẫn đủ chứng tỏ người nọ đã dành nhiều quan tâm cho tôi hơn trước đây. Nhất là thái độ của anh mỗi ngày một trở nên dịu dàng, dù cho hành động vẫn là phong cách của P'Phu trước giờ. Như vậy đồng nghĩa với việc bức tường băng của anh ngăn cách chúng tôi, càng lúc càng mỏng đi.
Nhưng... Chỉ như vậy thì chưa đủ.
Hiện tại, tôi là người anh muốn, và điều này thật sự đáng để vui mừng. Nhưng việc trở thành người có thể chính thức đứng bên cạnh đối phương... Tôi vẫn chưa cách nào tưởng tượng được... Bản thân sẽ còn hạnh phúc hơn thế ra sao.
"Cậu nghĩ gì về bộ trang sức kim cương này?" P'Phu hỏi, trong khi ánh mắt vẫn dán chặt lấy thứ được trưng bày bên trong tủ kính, điều này khiến tôi phải chú ý theo. Dù cho mới đầu có chút ngạc nhiên khi phát hiện anh có hứng thú với lĩnh vực này, tôi vẫn tỏ ra thản nhiên, cúi đầu xem xét.
Bộ trang sức kim cương trưng bày trong tủ kiếng mà anh quan tâm khá bắt mắt. Nếu đem so với những bộ khác ở đây, nó chính là mẫu nổi bật nhất. Nhưng ngạc nhiên thay, không một ai chú ý đến.
"Đây là bộ đẹp nhất trưng bày trong sự kiện này." Tôi dừng lại để xem xét thêm lần nữa, sau đó mới rời mắt đi, "Nhưng tính ra vẫn chỉ xếp ở mức phổ thông thôi."
"Phổ thông?"
"Phải thừa nhận rằng nó nổi bật nhờ thiết kế, nhưng lại rất dễ tìm thấy ở những nơi khác." Tôi móc điện thoại của mình ra, mở tin nhắn Line với Ja lên, lục lại mớ ảnh trong phần trò chuyện rồi gửi cho P'Phu, "Nhìn tương tự nhau, đúng không?"
P'Phu hết nhìn điện thoại rồi liếc sang bộ trang sức bên kia một hồi rồi mới gật đầu.
"Giống nhau đến tám phần."
"Đó là lý do em bảo nó phổ thông." Tôi cất điện thoại đi, nhún nhún vai, không buồn nhìn đến bộ trang sức đắt đỏ kia thêm lần nào nữa. "Những người tham gia bữa tiệc này hoàn toàn không có kiến thức gì về trang sức kim cương. Họ chỉ đánh giá chúng dựa trên giá cả được niêm yết bên cạnh."
"Ừm."
"Nhưng P thật giỏi khi nhận ra kia là bộ đẹp nhất ở đây nha."
"Mẹ kế tôi rất thích trang sức." P'Phu thản nhiên trả lời, không tiếp tục chú ý đến bộ trang sức kia nữa.
Vậy là giống hệt như lời Hia'Jay, thư ký của Pa C từng kể với tôi về mẹ anh ấy... À không... Là mẹ kế của anh, khá thích trang sức.
Hừm... Xem ra, tôi nên tiếp cận bắt đầu từ phía bà ấy sẽ dễ dàng hơn nhỉ...
"Điều thú vị ở đây là... Làm sao cậu rành rẽ lĩnh vực này thế?" Đối phương nheo mắt nhìn tôi, "Gia đình cậu kinh doanh mảng nào vậy?"
Tôi có chút bối rối khi bị P'Phu gặng hỏi. Bộ dạng anh trông như thể đang nghi ngờ tôi vì cố che giấu bí mật gì đó vậy.
"Em chưa từng kể với P nhỉ... Pa em là người buôn bán đá quý đó."
"..."
...
Hôm nay lại là một ngày ngập tràn hạnh phúc nữa. Tôi đã cười như một tên dở hơi suốt từ sáng đến tận khuya. Và hiện tại, ngay cả khi đã cởi ra bộ tây trang trên người, bản thân chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy người đàn ông nọ đang ngồi trên giường mình.
Đúng thế, ngay lúc này, P'Phu đang ở trong phòng ký túc xá của tôi.
Sau khi lái xe rời khỏi bữa tiệc và giải quyết vấn đề cơm tối ở một quầy thức ăn dọc đường, anh lái xe đưa tôi về ký túc xá trước. Lúc ấy khoảng tầm mười giờ tối, có thể xem là khá trễ. Vì thế, tôi đã rù quyến... Ý là thuyết phục P'Phu nghỉ lại trong ký túc xá của mình. Ban đầu, anh vốn định từ chối, nhưng sau khi phát hiện đồng hồ báo nhiên liệu đã sắp cạn, cộng thêm việc tôi giả vờ bảo rằng không muốn để anh một mình cô đơn lái xe trở về. Cuối cùng, người nọ cũng đồng ý với lời đề nghị của tôi.
Em sẽ lo lắng.
Có lẽ, câu nói này sẽ ngay lập tức giữ chân anh ở lại nhưng bản thân chẳng cách nào thốt khỏi miệng một cách nghiêm túc. Hoặc chăng, tôi có thể nói: Em lo lắng đấy... Và em cũng hy vọng được cùng P trải qua buổi tối hôm nay. Câu này nghe có vẻ xác đáng hơn nữa.
"P'Phu." Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, hai mắt lấp lánh vì ý tưởng vừa loé lên trong đầu, "Chúng ta ra ngoài dạo một lúc nha."
"Bây giờ hả?" Người đàn ông đang bận rộn với chiếc điện thoại trong tay nhướn mày như thể muốn nói "cậu có dở hơi không?".
"Nếu không phải bây giờ thì chẳng còn cơ hội nào đâu."
"Vì sao?"
Tôi không đáp lại câu hỏi của đối phương, thay vào đó chụp lấy tay người đàn ông còn mặc nguyên bộ vest trên người đứng lên, rồi kéo anh lên tầng trên. Phòng ký túc của tôi vốn nằm ở tầng cao nhất, cho nên đi lên nữa chính là sân thượng, vô cùng vắng vẻ. Quản lý của ký túc xá từng nói lúc trước khá nhiều người thích lên trên này ngồi hóng mát, nhưng về sau càng ít dần. Cho nên, hiện tại ông ta không thường dọn dẹp chỗ này nữa mà để nguyên như vậy... Đây cũng chính là đích đến của tôi.
Cánh cửa dẫn lên sân thượng đã lâu không đụng tới, vừa được đẩy mở lập tức phát ra âm thanh kẽo kẹt có chút rùng rợn. Tôi vẫn nhớ rõ khoảng thời gian một năm trước, thường hay chạy lên đây hóng gió, cánh cửa này còn chưa tạo ra tiếng động khó nghe như bây giờ. Dám chắc sân thượng đã bị bỏ mặc suốt một thời gian dài.
"Chúng ta tới nơi rồi."
"Tầng thượng?" P'Phu khẽ giọng xác nhận lại, thoáng chút kinh ngạc vì bầu không khí thoáng đãng.
Mặc dù đã khá trễ, nhưng nhờ những ánh đèn màu mà nơi này không quá tối như tôi đã nghĩ. Ngược lại, khung cảnh thành phố nhìn từ đây trông lại càng xinh đẹp và thư thái. Tôi kéo tay người đi bên cạnh đến gần rào chắn vây quanh sân thượng, sau đó đề nghị anh cởi bớt áo khoác bên ngoài để thưởng thức những luồng gió đêm thổi qua. Người đàn ông hung dữ làm theo, rũ bỏ bộ vest trên người, vắt nó lên vai, sau đó im lặng đứng tại chỗ, hai tay nhét trong túi quần, mắt hướng về cùng một phía với tôi.
"Hồi năm ngoái, em thích nhất là lên đây ngồi nghe nhạc một mình. Nhưng khi lịch biểu diễn của ban nhạc ngày một dày lên, mỗi lần về đến ký túc xá, cơ thể đều trong tình trạng mệt rã rời nên đành phải đi thẳng về phòng rồi lăn ra ngủ."
"Hết ăn rồi ngủ, bảo sao..."
"P!" Tôi thật sự muốn quay sang đánh cho người đàn ông đang nói một cú để cảnh cáo. Nhưng bởi vì đó là anh, tôi chẳng dám động tay động chân, nên đành đứng im như cũ, "Lúc nào cũng bảo người ta béo."
"Tôi chưa nhắc gì tới từ đó..." P'Phu cười nhẹ, sau đó vươn tay bẹo má tôi một cái, "Béo."
"Nếu không phải là P..." Tôi nheo nheo mắt nhìn người đàn ông khó gần phía đối diện.
"Sao hả?"
"Em sẽ băm tên đó thành trăm mảnh."
P'Phu giả vờ giật mình, mắt liếc tôi một lượt từ đầu tới chân khiến khí thế dọa người vừa nãy biến mất hơn phân nửa.
"Chỉ bằng tên nhóc cậu ấy hả..."
"Nếu là người khác, bọn họ đã sợ chết khiếp rồi..." Tôi hùng hồn nói, cố gắng rướn người để trông cao hơn nhưng lại quên rằng dù thế nào cũng chẳng đọ lại người thân cao trước mặt. Vì vậy, khung cảnh hiện tại ngược lại khá buồn cười... Tôi thậm chí còn chưa đứng tới cổ đối phương.
"Tiếc thay lại là tôi nhỉ..."
"Và tình cờ, P không giống với những kẻ khác." Tôi sửa lại lời anh. Mà người nọ chẳng biết vì lý do gì lại nhéo má tôi lần nữa.
P'Phu lắc lắc đầu, sau đó quay đi, tập trung ngắm nhìn cảnh đêm thành phố. Tôi phát hiện tầm mắt anh quét qua một lượt những toà cao tầng, mấy khu vui chơi giải trí, rồi cuối cùng dừng lại nơi góc trời đen đầy sao. May mắn làm sao, trời hôm nay khá trong, nên những ánh sao lấp lánh trên cao càng thêm rực rỡ. Bằng không, tôi sẽ chẳng có cơ hội được chiêm ngưỡng gương mặt thư thái của người nọ.
Để mặc đối phương an tĩnh ngắm sao, tôi cầm lấy Red đang treo trên cổ, nhét vào tai, chọn phát một bài nhạc nhẹ, tay nắm chặt rào chắn, mắt nhìn về cùng hướng với người bên cạnh. Giai điệu êm dịu vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng, kết hợp với bầu không khí trong lành khiến cõi lòng trở nên bình yên không rõ vì lý do gì. Tôi nhắm mắt lại, ngước mặt lên trời, cứ thế đắm mình trong cảm giác dễ chịu này.
Mãi đến khi... Người đàn ông bên cạnh vươn tay, kéo xuống một bên tai nghe của tôi.
"P'Phu?"
Người nọ chẳng nói tiếng nào, chỉ đem tai nghe nhét vào tai mình. Ban đầu, tôi có chút khó chịu, nhưng ngay lập tức mỉm cười khi đầu bị bàn tay to lớn của anh đẩy một cái, ra hiệu tiếp tục ngắm nhìn trời đêm.
Không gian tĩnh lặng lại chẳng hề tồn tại bất cứ cảm giác ngượng ngùng nào, bởi vì ngoài giai điệu dịu dàng vang lên bên tai, tôi chợt nhận ra khoảng cách giữa cả hai càng thu ngắn lại. Chính mình cũng không nhớ rõ cả hai đã đứng đó bao lâu để cùng nhau nghe nhạc như vậy. Mãi đến khi bài hát cuối cùng kết thúc, sự tĩnh lặng hoàn toàn bao trùm không gian, chúng tôi vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó... Với một bên tai nghe chẳng buồn tháo xuống.
"Mỗi lần chúng ta gặp nhau..." P'Phu chậm rãi nhả từng chữ, "Tôi nhận ra cậu vẫn luôn treo cái tai nghe này trên cổ."
"Tên của nó là Red." Tôi mỉm cười nhớ lại cái ngày Pa đưa nó cho mình, "Pa mua nó cho em nhân một ngày tưởng niệm."
"Tưởng niệm?"
"Ừm... Tưởng niệm ngày mất của Kaitoot."
"Là sao?" P'Phu hỏi lại, sau đó tháo tai nghe xuống và quay nhìn tôi. Bản thân cũng gỡ bên còn lại khỏi tai, rồi hướng mắt về phía đối phương, "Trứng Lạc Đà?"
"À, là chú chó đầu tiên của em."
"..."
Tôi có chút bối rối khi P'Phu không tiếp tục nói nữa, gương mặt thả lỏng của anh cũng chuyển trở về trạng thái cứng nhắc nguyên bản. Vẻ mặt người nọ tựa như vừa nghe được điều gì đó không đáng tin. Vì thế, tôi buộc phải nhớ lại chính mình đã nói những gì. Nhưng thật tình, bản thân hoàn toàn không tìm ra được chỗ nào bất hợp lý cả.
"Kaitoot, nó..." Trước khi kịp nói thêm điều gì, người bên cạnh đã giơ tay ngăn lại. Vì thế, miệng tôi đành ngậm chặt.
"Bỏ qua chuyện cái tên đi."
"Sao chứ...? Có cả một câu chuyện về cái tên đó đấy."
"Tôi bảo bỏ đi. Vậy nên đừng bàn về nó nữa." P'Phu đảo mắt một vòng, tỏ thái độ rất rõ ràng rằng nếu còn tiếp tục huyên thuyên về vấn đề này, anh nhất định sẽ ném tôi khỏi mái nhà.
"À thì... Pa mua Red vì thấy em rất đau lòng lúc con chó mất. Kể từ đó, em liền xem Red như người bạn đồng hành và luôn mang nó bên mình, từ khi còn bé đến giờ. Nó vẫn còn xài tốt ha. Em hay không?" Tôi tự hào mỉm cười.
"Đi mà hỏi xem Pa cậu mua nó hết bao nhiêu ấy..." Người nọ khẽ lầm bầm, nhưng khi nhận ra tôi chuẩn bị mở miệng hỏi tiếp gì đó, anh lập tức quay mặt đi.
"P..."
"Kể thêm đi..."
"Sao ạ?"
"Kể về cậu ấy..." Anh tiếp tục câu nói, nhưng lại đem ánh mắt tránh đi. Phần mình, tôi mở lớn hai mắt, niềm hứng khởi ngập tràn nơi lồng ngực đến mức phát đau.
"Đợi em một chút." Tôi nói, rồi vội vàng móc ra điện thoại, tìm kiếm một bức ảnh, sau đó đưa cho người bên cạnh xem.
"Chó?"
"Mấy con chó của em dễ thương chứ hả?"
"Sao nuôi nhiều thế?" P'Phu nhíu mày, có chút bất ngờ khi nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại, sau đó chỉ tay vào con Phốc sóc trắng, "Con này cũng tròn tròn nhiều lông như thỏ này... Khá giống cậu đó."
Đợi đã...
"Tên nó là Hanso." Tôi phớt lờ lời nhận xét của P'Phu, thay vào đó bắt đầu giới thiệu tên mấy con chó.
"Mấy con kia không giống..."
"Con Shiba này là Genji. Con Golden Retriever tên McQueen. Husky gọi là Dee, con Rottweiler cuối này tên Mercy."
"..."
Tôi mỉm cười với người đàn ông đang đứng bên cạnh, bày ra vẻ mặt mờ mịt. Thật ra, bản thân muốn hỏi rằng anh thật sự ổn chứ. Dám cá người nọ còn đang bận ngẫm nghĩ và chưa hết kinh ngạc vì khả năng đặt tên tài tình của tôi.
"Không có Lucio hả?"
"P thiệt hiểu em nha!" Tôi mở to mắt, lật sang bức ảnh chụp riêng con Shiba, "Gần đây Ja có gửi cho em tấm ảnh này và bảo rằng hiện tại Genji đang mang thai. Em định đặt tên cho con của nó là Lucio nha."
"Con chó tên Genji... Có thai?"
"Đúng vậy. Chỉ có Dee và Mercy là con đực thôi." Tôi chuyển trở lại bức ảnh cũ và chìa cho anh xem lần nữa. Thời điểm ngước mắt nhìn lên, bản thân có chút khó hiểu khi bắt gặp P'Phu đang bày ra gương mặt không muốn nghe thêm về mấy thứ phi lý này nữa.
"Đừng nói là cậu đem tên nhân vật trong game, đổi lại giới tính rồi đặt cho chó của mình... Tôi thật sự bó tay với cậu đấy."
"Sống trên đời phải biết cách tạo dấu ấn cá nhân nha." Tôi phá cười thành tiếng, nhớ đến lần thằng So cũng nói y chang như vậy. "Ja bảo rằng khi muốn làm điều gì đó khác biệt, chỉ cần không gây hại cho người khác, vậy thì đừng chần chừ mà thực hiện nó ngay."
"Tôi hiểu rồi. Này không phải phương pháp giáo dục của mẹ cậu có vấn đề." P'Phu nói với vẻ mặt hờ hững, sau đó giơ tay búng mạnh lên trán tôi một cái, khiến cả người phải lùi về sau, "Chỉ có tư duy của cậu bị lệch lạc thôi."
"Sao nghe cứ như anh đang mỉa mai em ấy nhỉ?"
"Thật sự là mỉa mai đó."
Tôi lớn tiếng rít lên, kéo dài thanh âm khó nghe đó, mãi đến khi trán lại bị búng thêm cái nữa, âm thanh nghe rõ mồn một. Và nó đau đến mức bản thân không nhịn được phải giơ tay xoa một hồi mới bớt ê ẩm.
"P chơi ác thật đó."
"Thế cậu có tức giận không...?" Người đàn ông phía đối diện đáng ra phải hứng chịu cơn thịnh nộ của tôi, lại đang mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Dĩ nhiên, câu trả lời của tôi là...
"Không."
Ai mà nổi giận được cơ chứ?
P'Phu khẽ giọng cười, sau đó quay đầu đi, tiếp tục ngắm nhìn thành phố về đêm. Nụ cười nhàn nhạt đọng lại nơi khoé môi người nọ khiến tâm trạng tôi cũng tốt theo. Chính mình cũng nở nụ cười, rồi ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác an nhiên chưa từng có được trước đấy. Đến cả khí trời cũng tựa như trong lành hơn hẳn... Tất cả bỗng trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Đang khi ngắm nhìn bầu trời, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua khiến tôi phải vội vàng nhắm nghiền hai mắt, tránh cho bụi vô tình bay vào. Mái tóc vì thế mà bị thổi tung, rối bù. Nhưng trước khi kịp giơ tay chỉnh lại đầu tóc, bả vai bất ngờ bị bắt lấy, rồi cả cơ thể được kéo ngược lại, đối mặt với người nọ. Bàn tay to lớn của anh vươn ra, chậm rãi thay tôi chỉnh gọn lại mái tóc.
"Sao cậu lại làm tất cả những việc này hả?"
"Gì cơ?"
"Vì cái gì khiến cậu đối xử với tôi như vậy...?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt còn mang đầy nỗi nghi hoặc của đối phương. Đôi mắt xám ấy càng lúc càng trở nên dịu dàng, đến mức khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy. Chính mình chưa từng một lần băn khoăn về những thứ tương tự như câu hỏi của anh, nhưng thời điểm nó nhẹ nhàng rót vào bên tai... Và rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau... Tất thảy cảm xúc đè nén trong lòng bỗng nhiên vỡ oà, không cách nào khống chế kịp, mà lại chẳng thể diễn tả thành lời.
"Tôi không đủ tốt..."
Tôi ngăn không cho anh tiếp tục, cầm lấy bàn tay người nọ, rồi áp lên gò má mình
Con tim thổn thức, chỉ hy vọng sao bản thân có thể trở thành người dành cho anh. Cầu mong người nọ có thể mở lòng ra để đón nhận tình cảm của mình... Đó là lý do khiến tôi chưa giây phút nào buông bỏ cố gắng. Khoan nhắc đến những thứ khác, đơn giản mà nói, bởi lẽ tôi quá mức khát cầu điều này, nên thâm tâm chẳng đủ dũng khí nghĩ đến câu hỏi đó, sợ rằng một ngày nào đó bản thân hành động không biết xấu hổ và để anh nhìn thấy.
"Em làm tất cả những điều này, bởi vì muốn được hiểu thêm về anh. Em sẽ đợi ở một nơi thật gần bởi lẽ trái tim này chưa từng muốn rời xa P... Thậm chí, em ước rằng mình có thể hoá thành luồng không khí, có thể thổi mát cho anh."
Dù người nọ ở bất cứ đâu, chỉ cần nhắm mắt lại, làn không khí trong lành là em đây, có thể khiến anh cảm thấy dễ chịu.
"..."
"Đáng buồn thay, em cũng là một kẻ hết sức tham lam, chẳng thể an phận làm thứ không khí vô hình vô dạng..."
Bởi tôi còn là một người vô cùng ích kỷ hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian này... Không thể chịu đựng việc mãi mãi tồn tại như không khí, chỉ có thể quấn quanh người nọ, mà chẳng để lại vết tích gì.
"..."
Tôi áp bàn tay to lớn của anh lên gò má mình, sau đó nghiêng đầu, cảm nhận luồng hơi ấm và mê hoặc khó cưỡng lại kia, rồi cuối cùng mới ngước nhìn người đàn ông ở phía đối diện. Ánh mắt tôi, chất chứa trong đó, chính là toàn bộ cảm xúc xuất phát từ con tim.
"Em muốn làm thứ không khí mà P có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó."
"Thằng Kao, mày chú ý tập luyện được không. Có chuyện gì với mày vậy hả?"
Tôi mở mắt nhìn P'Win, sau đó chán nản thở hắt một hơi. Điều này khiến người nọ đành phải lùi lại, thả mình ngồi xuống sàn nhà.
"Nè... Đau lòng nữa hả."
"P... Hừm." Lần thứ một triệu, tôi tiếp tục thở dài, rồi thả người nằm xuống sô pha, không quên cuộn chăn quanh người theo thói quen ngày thường.
"Chuyện xảy ra..."
"Cứ như cô hồn ấy." Thằng So dẹp cây ghi ta qua bên cạnh, giơ tay đẩy đầu tôi một cái. Nhưng hiện tại, bản thân hoàn toàn không có tâm trạng để bực tức nó, bởi vì chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết vướng mắc trong lòng.
"Có chuyện gì với nó vậy?"
"Bị chồng đá đó."
"Này..."
"Anh ấy không có nha!" Tôi lập tức ngồi bật dậy, dùng cái gối của mình đập mạnh lên người mấy tên miệng thối xung quanh... "Anh ấy chưa phải chồng tao."
Ít nhất là hiện tại...
Vấn đề ở đây là, tôi vừa nhớ ra chuyện P'Phu sẽ quay về Anh vào cuối học kỳ này và anh ấy thậm chí đã thông báo chuyện này cho Parm. Lúc ấy, tôi ở trong tình thế phải chú ý đến vấn đề quan trọng hơn, nên không quá quan tâm đến điều này, trong lòng chỉ hơi nhói đau một chút. Nhưng hiện tại, quay lại với chuyện tình cảm của mình, tôi mới cảm thấy trái tim nơi lồng ngực rất không ổn.
Đúng thật là nhà tôi có tiền đấy... Nhưng khoảng cách giữa Anh và Thái Lan đâu thể tính là ngắn, đúng không? Nó không giống như từ Bangkok bay tới Phuket, có thể qua lại bất cứ khi nào mình muốn.
Tính từ hôm người nọ ở lại phòng ký túc xá đến bây giờ, tôi đã không gặp được anh suốt một tuần. Chưa nói đến, kế hoạch ngày hôm đó hoàn toàn sụp đổ vì P'Phu quyết định ngủ dưới sàn. Đáng ra tôi muốn ngăn đối phương lại, nhưng người nọ vừa đặt lưng xuống đã lập tức ngủ mất. Vì thế, bản thân không dám hó hé làm phiền anh. Thỉnh thoảng, tôi thật chán ghét sự tinh ý của người nọ, dù cho chính mình không hề có ý định làm việc xấu... Chẳng qua, tôi chỉ muốn hy vọng chút xíu mà thôi.
Nhưng mặc dù không gặp mặt nhau, mọi thứ vẫn tiến triển hết sức tốt đẹp. Ví như việc nhắn tin cho tôi, thông báo rằng sẽ không thường xuất hiện ở trường, bởi vì chỉ còn lại khá ít lớp phải hoàn thành. Hoặc như khi tôi nhắn tin mà đối phương lười trả lời, anh sẽ không sử dụng con thỏ béo mặt đơ kia nữa... Thay vào đó là những sticker khác nữa. Vẫn là con thỏ béo ấy, nhưng với nhiều biểu cảm phong phú hơn.
Được rồi... Ít nhất thì bây giờ tôi cũng phân biệt được sự khác nhau giữa có và không.
"Đừng có bày ra cái bộ dạng đáng thương đó nữa, lo mà tập nhạc đi." P'Win tiếp tục nhắc nhở, nhưng tôi lập tức kéo cái gối kê cổ lên che đi hai tai mình, rồi cuộn người lại trên sô pha bằng cái chăn tự mang theo, chẳng khác nào một cuốn sushi.
"Em đi ngủ đây."
"Mặc kệ nó đi Win. Dù gì thẳng quỷ đó cũng thuộc hết lời rồi."
Tôi thầm tán thành câu nói của Hia'James trong lòng. Tất cả những bài hát sắp trình diễn... Chính mình đã thuộc nằm lòng, cơ bản không cần tập luyện thêm nữa. Những buổi tập chủ yếu chỉ để tôi quen thuộc hơn với tiết tấu của bài hát. Vì thế, bản thân có thể thoải mái nằm đây, lắng nghe mọi người luyện tập là đủ.
"Nếu không nhờ mày đã giỏi sẵn, tao nhất định cho mày ăn đủ ba cái kí rồi." P'Win lầm bầm mắng. Tôi dám chắc, anh ấy rồi cũng sẽ bỏ cuộc và quay sang trông chừng những người khác tập luyện.
Những thanh âm xì xào dần lắng xuống, mọi người lại tiếp tục luyện tập chăm chỉ. Và tôi lại tiếp tục với một màn dằn vặt cõi lòng như khi nãy.
Học kỳ này, ban nhạc của chúng tôi chỉ còn đúng một sân khấu cuối cùng, bởi P'Win đã từ chối hết những hoạt động khác. Dù vậy, quy mô của sự kiện cuối cùng này khá lớn - chính là cuộc thi giữa các ban nhạc trong trường được tổ chức hai năm một lần. Tuy rằng, sân khấu trình diễn của tôi không phải dưới tư cách thí sinh, mà đại diện cho một trong những đơn vị tổ chức. Hơn nữa, đây còn là màn trình diễn khai mạc cho sự kiện.
Tôi nhíu mày khi phát hiện ban nhạc bất thình lình dừng lại, bầu không khí trong chốc lát bỗng trở nên im ắng hẳn. Những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu cũng khựng lại theo. Có điều, tôi quá lười để quan tâm chuyện gì đã xảy ra.
"Kao..."
"Tao không nghe thấy gì hết."
"Thằng quần!" Kết thúc câu mắng của thằng bạn thân, chiếc chăn trên người tôi cũng bị giật mất. Bình thường nó sẽ không như vậy đâu. Thế mà lần này, nó kéo mạnh đến mức tôi ngã khỏi sô pha. Tay xoa xoa mông, sau đó mắt liếc thằng So một cái sắc lẹm. Đang định co chân đạp cho nó một cái, tầm nhìn bỗng khựng lại trước thân ảnh đứng bên cạnh bạn tôi.
Người đàn ông khiến tâm trí tôi hỗn loạn, ngay lúc này đang đứng bên cạnh thằng So, với gương mặt cứng nhắc quen thuộc. Anh không mặc đồng phục sinh viên, thay vào đó là chiếc áo sơ mi đen, tay áo cuộn cao. Trang phục này, tôi dám chắc chắn, đối phương vừa trở về sau khi giải quyết xong công việc.
"P'Phu." Tôi gần như nhào tới, bắt lấy cánh tay của người đàn ông hung dữ nọ, sau đó vừa giữ chặt vừa lắc lắc nó, vừa giở giọng mè nheo, "Lâu lắm rồi người ta mới được gặp P đó."
"Ồ hôôôôôôôôôô!"
Tính kéo chữ "hô" lên tận sao Hoả chắc?
Tôi lườm đám người đang tụ lại thành nhóm để bàn tán với nhau, sau đó phớt lờ bọn họ, hoàn toàn tập trung chú ý người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.
"Tới đây ngồi nè P." Tôi kéo tay P'Phu lại gần sô pha mà mình hay làm ổ, sau đó dồn hết chăn gối vào một góc rồi ngồi xuống.
"Chăn của em."
"Gối của em."
"Còn này là sô pha của câu lạc bộ."
Tôi tiếp tục lờ đi thanh âm bàn tán xôn xao của đám bạn cố tình nói thật to để phá rối, vội vội vàng vàng rót một cốc nước, rồi móc đồ ăn vặt trong ba lô đưa cho P'Phu.
"Đây là kẹo vị matcha mà Pa em mua ở Nhật. P ăn thử đi."
"Gì cơ? Thằng Kao đem kẹo matcha của nó ra mời người khác kìa."
"Tụi mày tập nhạc tiếp đi!" Tôi rống to, khiến đám bạn phá lên cười sặc sụa, sau đó mới chịu tan chợ để tiếp tục tập luyện. Cuối cùng, chính mình cũng được yên thân ở cùng người nào đó. Lúc này, P'Phu vẫn đang bận quan sát xung quanh phòng tập nên không nói tiếng nào. Mãi đến khi tầm mắt sắc bén trở về trên người tôi, bản thân lập tức nở nụ cười. Và đối phương mở miệng nói chuyện.
"Tôi mới từ tỉnh khác về."
"Thế nên, P ghé vào trường thăm em hả?"
"Tôi..." Người nọ khựng lại, giương mắt nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới chậm chạp gật đầu, "Umm."
"Yay!" Tôi vung cao cả hai tay, tựa như đứa nhỏ đang mừng rỡ, khiến khoé môi người nào đó cũng không nhịn được mà nhếch cao, vẽ thành nét cười nhàn nhạt, "Vui ghê, P chịu nói lời thật lòng rồi."
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tôi nói những lời tốt đẹp ấy để dỗ dành cậu..."
"Nếu được như thế thì không gì tuyệt bằng luôn ấy." Tôi nói, dịch người lại gần anh hơn, rồi tiếp tục, "Nếu P nói những lời để khiến em vui, như vậy chứng tỏ P quan tâm đến cảm xúc của em. Được như vậy thì càng tốt chứ sao."
Người nghe bày ra bộ mặt nhăn nhó có lẽ vì không biết đối đáp thế nào. Cuối cùng, đối phương đành chịu làm người tốt, gật đầu.
"Hừm. Tùy cậu vui đó."
Cho những người còn chưa biết... Đây là kiểu câu nói hàm ý rằng người nói thừa nhận hành động của mình là để làm cho đối phương vui vẻ. Vì thế, nếu nghe được, nhớ phải nói câu cám ơn.
"Cám ơn nha."
P'Phu không đáp lại, thay vào đó, anh ấn đầu tôi nằm xuống sô pha, tay luồn vào trong tóc, xoa bóp hai bên thái dương. Dù rằng cảm giác có chút lạ lẫm xen lẫn vui vẻ, nhưng thật tình mà nói, tôi có dự cảm không lành cho lắm. Hành động này giống như là...
"Đang giúp não bộ cậu hoạt động giống người bình thường hơn đó."
Thấy chưa!
Tôi nhíu mày, nhưng vẫn để P'Phu tiếp tục xoa bóp hai bên đầu mình bởi vì cảm giác vô cùng thoải mái. Đợi đến khi người nọ rút tay lại, tôi gật đầu rồi tiếp tục cuộc trò chuyện còn đang dang dở của chúng tôi. Một khi nghĩ ra được ý tưởng mới trong đầu, nếu không thể nói ra, cảm giác sẽ hết sức bức bối.
"P có hiểu nghĩa của từ "hiếm" không?"
P'Phu lộ ra vẻ mặt hứng thú, mày nhướn lên, ngụ ý tôi có thể tiếp tục.
"Những người gọi là hiếm thì rất khó gặp ha... Khác biệt với số đông, đúng không? Vậy thì, nếu phát hiện được một người hiếm thấy, P có chấp nhận để đối phương trở lại giống bình thường không?"
"Không."
"Chính xác..." Tôi gật đầu đồng ý với lời anh vừa nói, sau đó bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Em chính là kiểu người vô cùng hiếm gặp. Bây giờ P cũng cảm nhận được phần nào rồi đó, P có hy vọng em trở lại làm một người bình thường không...? Ouch!"
"Muốn cái nữa hả?"
Tôi giơ tay ngăn không cho con người nhẫn tâm kia tiếp tục hành vi xấu xa của mình nữa. Tay còn lại cố gắng xoa dịu cái trán đáng thương đang đau buốt. Đây không phải cái búng bình thường, nhất định anh đã dồn hết sức mạnh vào nó, thậm chí quên luôn bản thân vốn đã khoẻ thế nào.
"Sao P cứ thích làm em đau vậy? Không có phương pháp khác thể hiện cảm xúc hả... Ouch!"
"Gì hửm?"
Hai lần...! Anh búng trán tôi những hai lần!
"Đây chính là hành vi bạo lực thân thể." Tôi khiếu nại, dùng cả hai tay bịt kín trán mình, không lộ ra chỗ trống nào để anh tiếp tục thừa cơ hội tấn công lần nữa. Tuy vậy, bản thân quên mất rằng người mình cũng không tính là nhỏ, vì thế dù có cố gắng che kỹ thế nào, cũng chẳng giấu được chỗ khác.
Thế là chúng tôi có một màn nựng má hoàn toàn không có chút dịu dàng nào.
"Mấy con thỏ thích chơi bạo lực lắm." Người nói đáp lại, với gương mặt không cảm xúc, rồi lại tiếp tục cấu véo mãi đến khi tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, buộc lòng phải đánh mạnh lên tay đối phương để anh dừng lại.
"Em không thích như vậy." Xác nhận lần nữa, tay xoa xoa hai bên má để tỏ rõ thái độ.
"Bình thường tôi làm cậu đau, cái mặt này đều tỏ ra hết sức vui mừng cơ mà."
"Đợi đã." Tôi giơ tay ngăn không cho đối phương kéo chủ đề đi xa hơn nữa. Về phần người nọ, sau khi phát hiện tôi đang bày ra khuôn mặt nghiêm túc, anh chỉ cười khẽ, trông hết sức vui vẻ.
Tôi thật không thể... Dù là ngôn từ công kích hay hành động bắt nạt của anh, tôi hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Nếu Ja biết được cậu Ashira đây bị người ta đánh bại thế này, chẳng biết bà ấy sẽ làm gì nữa.
"P'Phu." Nhóc Prem chẳng biết từ đâu xuất hiện, tỳ đầu gối xuống sô pha nơi chúng tôi đang ngồi. Nhưng khi bắt gặp tôi nheo mắt, tỏ ý không hài lòng vì bị cắt ngang, nó lập tức tránh tránh né né, nhìn sang P'Phu và bày ra khuôn mặt như sắp oà khóc đến nơi, "Làm ơn giúp em với, P."
Quỳ gối chỉ để hỏi xin giúp đỡ... Thằng nhóc nhà mi có cần bi kịch hoá vấn đề vậy không?
Dù bề ngoài P'Phu vẫn lạnh lùng như trước giờ, nhưng tôi cảm nhận được ở anh có chút căng thẳng và đoán được cả suy nghĩ của đối phương. Anh nhất định đang sợ nếu mở miệng nói chuyện, ngôn từ của mình không đủ thân thiện, vì vậy cuối cùng đành lựa chọn cách im lặng.
"P'Win và những người khác bảo em hy sinh thân mình, cắt ngang thế giới hai người của các anh... Bọn họ muốn gọi P'Kao tham gia tập dượt với ban nhạc." Thằng Prem len lén nhìn sang P'Phu, sau đó chuyển mắt qua tôi. Đành rằng, nhóc con này biết sợ cũng không lạ gì, nhưng đâu cần thiết phải nhìn tôi với ánh mắt như thể trông thấy gã khổng lồ nguy hiểm.
"Tao sẽ ra tập với mọi người, mày không cần bày ra vẻ khiếp hãi thế đâu." Tôi nhỏ giọng lầm bầm. Trong khi đó, thằng nhóc vội vàng chắp tay cảm ơn P'Phu, dù cho từ đầu đến cuối anh không hề làm gì cho nó, rồi ba chân bốn cẳng chạy về khu vực luyện tập. Tôi chỉ biết phì cười, nhìn theo thằng nhóc vừa vọt chạy đi với tốc độ kinh người. Và P'Phu thì trông có chút rối rắm khi tôi vẫn còn ngồi lỳ ở đây.
"Tập nhạc với mọi người đi." Anh phất tay đuổi người.
"P đợi ở đây thêm chút nữa nha. Em sẽ tập với mọi người một chút, sau đó mình cùng đi ăn nhé." Tôi đợi đến khi đối phương gật đầu đồng ý, rồi ngoác miệng cười, sau đó vội vàng chạy sang chỗ P'Win để ráp với ban nhạc. Dù bị thằng So lườm đến rách cả mắt, tôi vẫn tỏ ra thản nhiên như không.
Hiên tại, tôi đang vô cùng hạnh phúc, đến nỗi những vấn đề đau đầu khác... Tính sau vậy.
Tôi bắt đầu buổi luyện tập theo như kế hoạch đã đặt ra hôm nay, và chỉ mất chút thời gian để hoà hợp với mọi người, vì ban nãy đã nghe qua giai điệu. Những chỗ cảm thấy cần thay đổi, tôi sẽ báo lại với mọi người. May mắn là bản thân vốn sẵn ưu tú nên không ai nghi ngờ ý kiến của tôi đến nỗi xảy ra xung đột. Không như nhóc Prem chạy tới đây tìm P'Win để tập chơi ghi ta nhưng luôn bị ăn mắng vì học mãi chẳng tiến bộ được chút nào. Có điều, thằng nhóc này có được giọng hát trời phú. Nếu không tính tôi vào, nó hiện tại chính là đứa có giọng hay nhất trong khoa.
" Sao chỗ này nghe thô quá vậy?" Tôi quay đầu hỏi tay trống, thằng nhóc năm nhất vừa mới tham gia ban nhạc. Nó trông có vẻ tài năng, nhưng lại không đủ nghiêm túc, tham gia chỉ để vui đùa lấy le. Sau khi tôi vừa dứt lời, đối phương lập tức tỏ thái độ không vừa lòng và trông khá cáu bẳn. Thái độ của nó, khiến tôi thật muốn hỏi rằng mình không được quyền góp ý sao... Thằng nhóc này hoàn toàn xa cách mọi người, hoạt động cũng không tham gia. Nếu không phải Hia'James đề nghị cho nó biểu diễn lần này, tôi nhất định loại tên này ngay tức khắc.
Trong công việc, tôi là kiểu người tương đối khắt khe, vì thế mọi người cũng rất nghiêm túc và thường tránh đùa giỡn khi đang trong giờ tập. Với những người có thể linh hoạt chơi nhiều loại nhạc cụ, rất dễ dàng phân biệt được những lỗi sai trong từng vị trí. Hơn nữa, cứ liên tục mắc lỗi như vậy, ai mà không khó chịu cho được, tôi cũng chẳng phải ngoại lệ gì. Mà càng nhắc nhở thì lỗi sai càng nghiêm trọng hơn, vì thế tâm trạng càng sắp chạm mức nổi bão. Bình thường, nếu xảy ra trường hợp tương tự, thằng So luôn phải kéo tôi ra ngoài để trấn tĩnh lại. Nhưng lần này, tôi thật sự bị chọc giận không chỉ bởi lỗi sai kia, mà còn vì bản mặt hách dịch gợi đòn của thằng đàn em và cả thái độ không hợp tác của nó.
"Kao..." P'Win nhận ra tôi bất thình lình cáu bẳn, vì thế đành rời mắt khỏi thằng Prem mà bước qua bên này. Anh nhất định đã cảm giác được bầu không khí đang xấu đi nên phải lập tức có mặt để ngăn chặn.
"P, anh đáng ra phải bảo thằng chơi trống kia tập cho tới nơi tới chốn rồi hẵng gọi em vào chứ."
"Gì hả?" Thằng nhóc chơi trống hùng hổ rời khỏi chỗ ngồi, đùng đùng xông tới trước mặt tôi. Càng đối diện với bản mặt thối của nó càng khiến tôi tức điên thêm. Tuy vậy, bên ngoài tôi chỉ hờ hững nhìn nó, vì không muốn biến mình thành tên ngốc thô lỗ cục súc như đối phương.
"Mày không phải chơi một mình mà đang ở trong ban nhạc đó. Nếu không thích thì tránh ra chỗ khác mà chơi một mình."
"Mày..."
"Thằng kia, nói chuyện cho đàng hoàng. Kao nó là đàn anh mày đó.' Hia'James nhắc nhở, giữ tay thằng nhóc không cho nó xông lên. Phần mình, tôi nhìn nó, rồi nhún vai, thanh âm vẫn hết sức bình thản.
"Mày muốn lên sân khấu chẳng qua vì hy vọng được nổi tiếng. Nhưng nếu tiếp tục chơi như rác rưởi thế này, ai mà thèm quan tâm hả."
"Nói cứ như mày..."
"Mày tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói." Tôi lạnh mặt cắt ngang lời đối phương, "Nếu định bảo rằng "nói cứ như giỏi lắm không bằng", vậy thì không cần thừa lời đâu. Mày cũng biết rõ rồi mà."
Từ trước tới giờ, đúng thật tôi hay thừa nhận mình giỏi, nhưng đây vốn không phải lời nói suông, mà bản thân vẫn luôn không ngần ngại thể hiện khả năng của mình. Nếu không đủ năng lực, tôi đã chẳng tự tin nói như vậy để rồi biến mình thành trò cười trong mắt kẻ khác.
"Gì hả..." Đối phương cười khẩy, mắt nó liếc sang P'Phu đang còn ngồi trên sô pha, sau đó chuyển về tôi, "Tài năng thì sao... Nhưng thích đàn ông. Cả hai tên đồng tính ghê tởm chúng mày."
Nỗi bất mãn trong công việc hiện tại biến thành sự lạnh lùng ghim sâu vào trái tim tôi. Bản thân không còn cảm giác khó chịu như ban nãy, thay vào đó là tức giận.
"Mày lạ đời thật đó... Có nhiều vấn đề người ta sẽ tránh né không dính tới... Vậy mà mày lại chọn cái không nên nhất để động vào." Tôi đẩy cánh tay P'Win đang giữ mình ra, từ từ tiến về phía đối phương. Thật ra, tâm trạng lúc này không hẳn là tức giận hay kích động. Ánh mắt bình thản chưa từng có, nhìn thẳng vào đối phương, "Tao đã thích anh ấy từ rất lâu rồi, và phải đợi suốt cả năm trời để gần gũi với người đó hơn. Và dù rằng hiện tại bọn tao đã thân thiết hơn trước, tao thậm chí còn không dám dùng bất cứ một từ khiếm nhã nào để nói chuyện với anh."
"Lùi lại đi!" Thằng khốn đối diện vung tay, doạ đấm tôi, nhưng chân thì không ngừng lùi về sau.
"Đến cả tao chưa từng làm vậy với anh ấy..."
"...Mau lùi lại!"
"Thế thì mày lấy đâu cái quyền để nói anh ấy như vậy?"
Chỉ một chút nữa thôi... Thêm chút nữa, cái tên ngu ngốc, thiển cận, mặt thiếu đánh này nhất định sẽ đấm tôi thật cho xem.
"Thằng gay!"
"Gay thì liên quan gì đến mày hả?"
Giới tính như vậy có gì sai? Để mày có lý do cư xử như một kẻ vô văn hoá. Tình yêu đồng giới làm cái đó của mày nhỏ đi chắc? Nếu ghét tình yêu đồng giới đến vậy, thế thì đầu thai làm con giun ấy, để khỏi phải suy nghĩ nhiều.
"Đánh tao thử xem!" Tôi chìa mặt mình ra, càng lúc càng áp sát đối phương, đến nỗi thấy rõ cả những giọt mồ hôi vã ra trên trán nó, mặc cho trong phòng đang mở điều hoà.
"Đừng cho là tao không dám làm."
"Nếu dám... Vậy đấm đi... Đấm tao xem!" Tôi rống lên khiến đối phương giật mình. Và ngay sau đó, một nắm đấm với toàn bộ sức mạnh chuẩn bị vung về phía tôi. Tôi thậm chí nghe được cả thanh âm kinh hãi của P'Win và mọi người trong phòng, nhưng bản thân không buồn bận tâm về điều đó nữa.
Nhanh lên nào!
Nhưng nắm đấm kia chưa kịp giáng xuống mặt tôi thì một bàn tay đã kịp ngăn thằng khốn kia lại. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông hung dữ đang nhíu mày đứng bên cạnh mình, sau đó lộ ra nụ cười ngại ngùng, rồi quay sang thằng So ở cách đó không xa, trong tay là chiếc điện thoại. Sau khi nhận được cái gật đầu của thằng bạn, tôi quay nhìn lại thằng nhóc thô lỗ kia...
Bụp!
"Thằng Kao này!"
Tôi đấm thật mạnh đến nỗi đối phương té ngã xuống sàn, sau đó quỳ một chân xuống, túm lấy cổ áo sơ mi của nó, nhìn xoáy vào đôi mắt run rẩy nọ.
"Mày động vào sai người rồi."
Nó không sai khi chạy đi gây hấn với tôi... Nhưng lại hết sức ngu ngốc khi đụng vào người quan trọng của thằng này.
"Thằng Kao, đủ rồi!" P'Win kéo tôi lại, nhưng không nói gì thêm. Có lẽ, anh ấy cũng hiểu bản tính tôi không phải đứa thích sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề như thế này.
Cũng khá lâu rồi kể từ lần cuối tôi đánh người khác. Nếu không ra tay, bản thân nhất định sẽ hối tiếc thật lâu... Và giả như nó đừng lôi cả P'Phu ra để mắng nhiếc, mọi chuyện sẽ chẳng kéo tới nước này.
Mà thậm chí, dù cho có bị chọc vào điểm mấu chốt... Bản thân cũng không bao giờ mất không chế đến mức quên phải sử dụng bộ não của mình.
"Mày chụp hình lại chưa?"
"Xong rồi."
Tôi nhận lại điện thoại của mình trong tay thằng So, sau khi nhờ nó chụp lại bằng chứng tên nhóc kia chuẩn bị đấm mình. Thật tuyệt khi Solo cũng hiểu được ý đồ của tôi. Ban nãy, lúc đi ngang qua chỗ thằng bạn, bản thân chỉ việc đem điện thoại ném vào tay nó, tên kia lập tức hiểu phải làm gì.
Tôi muốn tự mình xử lý vấn đề của mình... Hơn là trông chờ vào Pa. Bằng không, thằng nhóc kia nhất định sẽ hứng chịu nhiều hậu quả hơn là một cú đấm.
"Gon." P'Phu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi kéo người lại để đối diện với gương mặt nghiêm nghị của anh. Tôi cắn cắn môi, có chút không muốn phải nhìn anh bằng ánh mắt hung ác của mình hiện tại. Vì thế, bản thân cố gắng cúi đầu thật thấp. Nhưng người nọ lại vươn tay bắt lấy cằm tôi, buộc phải ngước lên nhìn mình.
"P'Phu."
"Không sao." Bàn tay to lớn ấm áp của anh đặt trên đỉnh đầu tôi, dịu dàng vỗ về, "Tôi đói rồi."
Tôi thở hắt ra một hơi, những cảm xúc tiêu cự trong lòng nhẹ dần đi, dù cho người đàn ông này chỉ xoa đầu mình và nói rằng anh đói.
"P'Win..."
"Được rồi. Mai lại tập tiếp." P'Win gật đầu ra hiệu đã biết, tay còn bận rộn xử lý thằng nhóc bị thương, còn đang né tránh không dám nhìn thẳng tôi. Nhưng chỉ cần nhác thấy bóng dáng đối phương, máu nóng trong người lại một lần nữa sục sôi. Trước khi trút giận lên đầu nạn nhân đáng thương khác, bản thân nên thu tay lại và bước theo người đàn ông mặt lạnh bên cạnh. Dù rằng thật khó để lập tức nguôi ngoai, nhưng chính mình cũng đâu còn lựa chọn khác ngoài việc bám gót anh ra bãi đậu xe. Suốt dọc đường đi, bất mãn trong lòng rồi cũng dần dần tiêu tán.
"Muốn ăn gì?"
"Em thèm kem matcha." Tôi nói, rồi móc ra viên kẹo matcha trong ba lô, bỏ vào miệng, hy vọng hương vị yêu thích có thể giúp chính mình hoàn toàn quên đi chuyện khó chịu vừa xảy ra.
"Ừm."
P'Phu đỗ xe lại trong khu thương mại ngay gần căn hộ của mình. Ngay khi bước vào trong, anh lập tức đưa tôi tới điểm đến đã định trước... Tiệm kem.
Tôi gọi ngay bốn viên kem vị matcha yêu thích không cần đợi ai nhắc nhở. Ngay khi kem vừa được bưng lên, chính mình lập tức cắm đầu xử lý chúng, chẳng buồn hỏi xem người đối diện có muốn ăn gì hay không. Tuy vậy, P'Phu vô cùng kiên nhẫn, ngồi nhìn tôi ăn hết số kem đã gọi. Phần mình, sau khi bụng được lấp đầy, những cảm xúc tiêu cực cũng theo đó biến mất, chỉ còn nụ cười rạng rỡ dành cho người nọ như mọi khi.
"Anh muốn ăn gì không P?"
"Cậu ăn xong hết rồi mới nhớ hỏi đến tôi à." P'Phu lắc đầu, vươn tay đẩy nhẹ trán tôi một cái, sau đó rời khỏi bàn để đi thanh toán. Phần mình, tôi ngoan ngoãn làm một con thỏ ngoan ngoãn, bám gót đối phương, không mè nheo thêm gì nữa
Người đàn ông cao lớn không lập tức lấy xe ra như tôi dự đoán mà kéo tôi ra một góc của trung tâm mua sắm gần khu vực đỗ xe. Mắt anh nhìn tôi, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó, hẳn có rất nhiều điều muốn nói. Vì vậy, bản thân chọn cách im lặng, ngồi xuống bậc cầu thang.
"Lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy." Đó là câu đầu tiên anh nói... Câu mở lời quen thuộc trong rất nhiều ngôn ngữ trên thế giới.
"Thằng đó động vào thứ nó không nên động nhất."
"Nếu thằng nhóc ấy không kéo tôi vào... Mà chỉ mắng cậu là gay. Cậu sẽ tức giận như vậy chứ?"
Tôi nghi hoặc nhìn P'Phu, bởi vì không hiểu được vấn đề anh đang muốn đề cập tới, và cả mục đích của người nọ. Dù vậy, bản thân vẫn thành thật giải đáp câu hỏi của anh, không chút giấu giếm.
"Nếu bảo là tức giận thì không đúng lắm. Em cảm giác bị xúc phạm chẳng phải vì bị mắng là gay. Thay vào đó, chính thái độ nó thể hiện thông qua lời nói, và cả hành vi gây hấn nữa... Nhưng em chỉ đáp trả bằng cách chọc tức đối phương như cái cách nó đã gây cho mình." Và không điều gì khiến tôi hả hê hơn ngoài việc trông thấy đối phương nổi khùng, nhảy dựng lên, nhưng lại không làm được gì. Chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy vui muốn chết.
"Những người lớn lên ở đất nước cởi mở như tôi, có thể dễ dàng chấp nhận điều này. Nhưng theo tôi được biết, xã hội ở đây không tính là quá tân tiến, vậy sao cậu có thể suy nghĩ thoáng đến vậy?" P'Phu hỏi, thanh âm có chút không hài lòng. Anh trông có vẻ đã đắn đo về điều này khá lâu rồi, tuy nhiên đây không phải điểm mấu chốt tôi muốn giải thích... Bản thân cũng không rõ, những khi ở bên cạnh đối phương, chính mình cứ như một đứa ngớ ngẩn hay sao ấy. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn kiên định với lòng mình.
"Thế giới này rất rộng lớn, dù cho con người có đi hết mấy trăm ngàn năm cũng không cách nào thăm thú được tất cả mọi nơi trên Trái Đất. Thêm nữa, con người già đi theo từng giây họ chuyển động. Pa từng dạy em rằng, đừng bao giờ đánh giá thứ gì đó chỉ bằng bề ngoài hay bởi điều khiến nó trở nên khác biệt. Vì thế, tại sao em phải từ bỏ hạnh phúc của riêng mình chỉ vì bản thân thích một người cùng giới tính..."
"..."
"Nếu em thích P và phải gọi mình là gay... Vậy thì em sẽ chấp nhận bản thân là gay."
Giới tính gì cũng được, miễn không gây hại đến người khác là được. Tôi biết xã hội mình đang sống vốn không hoàn toàn cởi mở. Thậm chí, thời điểm nhận ra mình thích con trai, chính tôi cũng bị sốc. Nhưng bản thân tin chắc mọi người trong nhà sẽ chấp nhận được chuyện này, bởi vì Ja sau khi biết chuyện vẫn giúp đỡ và cho tôi rất nhiều lời khuyên.
Nếu những người tôi yêu thương đã không phản đối và bản thân cũng chẳng gây hại cho kẻ khác, hay hành xử thiếu thoả đáng, vậy thì lũ người xúc phạm giới tính tôi mới chính là cặn bã của xã hội.
"Vậy sao?" P'Phu cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh tôi, "Nghĩ được như vậy cũng tốt."
"Vâng."
"Gon này...'
"Sao ạ?" Tôi ngước mặt lên nhìn đối phương rồi mỉm cười. Nhưng lần này, P'Phu không trợn mắt, hay bày ra gương mặt ghét bỏ. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, và hành động này khiến bản thân có chút chột dạ.
"Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi học kỳ sẽ kết thúc."
"Vâng... Sắp tới, em còn một sân khấu lớn nữa phải trình diễn. Đó là cuộc thi giữa các ban nhạc trong trường, và tụi em được yêu cầu biểu diễn mở màn cho sự kiện đó. Nó được tổ chức ngay trước tuần thi cuối kỳ, hay không?" Tôi khẽ cười, nhớ lại thời điểm P'Win chạy tới chỗ ban nhạc và thông báo rằng hoạt động này sẽ được tổ chức cách một tuần ngay trước đợt thi học kỳ bắt đầu. Lúc đó, cả bọn đồng loạt rên rỉ đủ thứ. Nhưng với một thanh niên tài năng như cậu Ashira thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Chỉ với tôi thôi nha...
"Gon..."
"P phải đến xem em biểu diễn đó. Là sân khấu mở màn. Em sẽ..."
"Sau khi kỳ thi kết thúc, tôi phải quay lại Anh."
"..."
"Và hoàn toàn không có kế hoạch trở lại nơi này... Ít nhất là trong vòng hai năm tới."
"P'Phu."
"Hửm?"
"Khi một con thỏ đau lòng... Nó nên làm gì mới tốt?"
Tôi im lặng, chờ đợi câu trả lời của người bên cạnh. Nhưng rất lâu sau đó, chính mình chỉ nhận lại ánh mắt cứng đờ ấy. Bản thân đành cầm lấy tay anh, muốn siết thật chặt để trút ra hết những cảm xúc chất chứa nơi cõi lòng. Nhưng sức lực cơ thể lại như thể cạn sạch...
Và tôi trở lại là con thỏ yếu ớt không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nên hồn.
"Không biết nữa..."
"Em hiểu mà." Tôi đành phải nói một câu dối lòng, vỗ về mu bàn tay anh, rồi dần dần buông ra...
Nhưng người đàn ông vốn luôn tỏ ra thản nhiên ấy, bất thình lình giữ tay tôi lại, nắm lấy nó rồi đặt lên vị trí ngực trái nơi trái tim anh đang đập. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt mà bản thân chưa bao giờ thấy qua.
Đó là... Ánh mắt chất chứa thứ cảm xúc tương tự như của tôi.
"Làm thế nào tôi trả lời đây... Khi mà chủ nhân của con thỏ cũng đang đau lòng như nó?"
Chúng tôi như vậy, có thể xem như cùng chung một suy nghĩ đúng chứ...? Đúng thế... Phải vậy không?
Tôi lăn lộn trên giường, tự cuộn mình lại như một cuốn sushi, thật sự không biết nên làm gì lúc này. Đã vậy, khúc mắc trong lòng lại chưa tìm được đáp án, dù đã nằm suy nghĩ về nó suốt ba ngày trời. Kiểu người giống như Ashira tôi đây, chưa từng để bản thân dằn vặt vì điều gì quá lâu. Chỉ cần là thứ chính mình muốn biết, tôi sẽ lập tức lao đi tìm câu trả lời, mặc kệ có phải dùng đến mưu mẹo hay mấy thủ đoạn không quang minh chính đại cũng được. Nhưng trong vấn đề lần này, bản thân thật sự bất lực, và cách duy nhất là trực tiếp nghe từ chính miệng đối phương.
Vậy thì vì cớ gì lại không trực tiếp đi hỏi con người xấu xa kia...
Xin xác nhận rõ ràng lần nữa rằng tôi đã thử... Và cũng cố gắng hết sức trong vô ích. Trong suốt ba ngày vừa qua, tôi chỉ gặp P'Phu đúng một lần lúc anh ghé qua trường đại học để nộp báo cáo. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt người nọ, tôi lập tức lao về phía đối phương để tìm câu trả lời cho mình, nhưng sau khi mặt đối mặt, anh ấy lại nói...
"Sao lại đỏ mặt rồi?"
Và người nọ, với gương mặt lạnh, vươn tay áp lên trán tôi như thể đang kiểm tra nhiệt độ. Khi ấy, bản thân chỉ có thể mắt quan sát anh, mà tay chân lại không ngừng run rẩy như ở giữa cơn động đất. Cuối cùng, nó biến thành hành vi chạy trốn, điều mà kẻ mặt dày như tôi chưa từng làm trước đây. Lúc về đến phòng ký túc xá, tôi thật sự chỉ muốn đập đầu chết luôn cho xong.
Tại sao tôi lại không chọn cách nhắn tin cho anh ấy trên Line chứ...?
Tôi thật sự đã cố gắng rồi, đến mức hiện tại chỉ muốn đập đầu xuống giường và mắng chửi bản thân. Phải nói, nếu không thể giải quyết vấn đề này, tôi sẽ chết mất, rồi mục rữa thành thức ăn nuôi sâu bọ. Nhưng...
Kao: P'Phu!
Phu: *sticker thỏ bối rối*
Kao: Em có chuyện cần hỏi.
Phu: Ăn chưa?
Kao: Rồi ạ.
Phu: Vậy ngủ đi.
Kao: Nhưng em phải hỏi cái này.
Phu: Đợi khi chúng ta gặp rồi hỏi. Giờ ngủ đi
Kao: *sticker thỏ nằm sấp mặt*
Ngoài việc thất bại không thể đặt vấn đề với đối phương, tôi còn phải bỏ tiền mua gói sticker thỏ mà mình ghét kinh khủng để dùng khi chat!
Ban đầu, tôi đã vô cùng căng thẳng về chuyện người nọ sẽ quay về Anh, và không hề có kế hoạch trở lại Thái Lan trong một khoảng thời gian dài. Và sau khi trải qua cảm giác đau lòng muốn chết đó... Tôi trở nên chết lặng. Tiếp đó là vấn đề xác định xem tình cảm giữa chúng tôi đã đi được đến bước tốt đẹp nào rồi. Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy đau đầu, mà tôi lại không thể trực tiếp hỏi đối phương...
Đợi đã... Vẫn còn một người nha.
Tôi móc điện thoại ra, tìm trong danh bạ cái tên mà mình vẫn luôn cầu cứu mỗi khi gặp chuyện khó nghĩ. Trong lúc chờ đợi thanh âm đã lâu không nghe thấy vang lên, trong lòng bất giác nhụt chí. Tôi sợ rằng bản thân lại không đủ dũng khí mở miệng nói ra, cũng như tiếp tục rối rắm, không thu được kết quả gì sau cuộc nói chuyện này. Nếu như vậy, chính mình nhất định chẳng còn đường sống.
[Sawadee kha.]
"Jaaaaa ~!"
[Lạy hồn, tên quái gở nào gọi vào giờ này thế?]
"Con nè." Tôi cáu kỉnh trả lời. Tuy vậy, trong lòng mừng rỡ khi Ja có thể bắt máy giờ này, nhưng sau đó lại ấm ức vì bị chọc ghẹo mãi đúng lúc bản thân đang rất cần được giúp đỡ.
[Có chuyện gì đây? Gọi cho người ta vào giờ này nhất định là lại xảy ra chuyện rồi đi... Sao nào? Cậu ta tức giận, phát hiện ra kế hoạch bị lạc trong rừng kia hở?] Nói xong, đối phương lại cười khúc khích chẳng chịu ngừng... Người này mà không phải là Ja...
"Con không có làm ảnh lạc trong rừng nha..."
[Sao thế...? Hay là kế hoạch của Ashira nhà chúng ta đổ bể rồi hử?]
"Đừng cười nữa mà!" Tôi thở hắt ra một hơi, cố làm cho đầu mình nguội lại rồi bốc một viên kẹo matcha đặt cạnh giường, cho vào miệng.
[Được rồi, không ghẹo nữa... Nhưng nhóc mi chỉ gọi cho ta mỗi khi gặp rắc rối thôi. Thỉnh thoảng gọi về nói nhớ mẹ hay thông báo sắp ghé về chơi được không hử? Ashira ít khi về nhà quá, toàn để Pa con đòi trốn nhà bay sang bên đó. Ta đã ngán cái cảnh phải dùng dây thừng trói ổng lại để giữ cho tên đó ngồi yên rồi. Hơn nữa, nhà nuôi đến tận năm con chó, giờ phải chăn thêm một con trâu to xác. Mệt lắm luôn đó!] Ja lại phàn nàn cả một tràng dài như mọi khi, mà tôi thì chẳng đủ tập trung để nghe, chữ được chữ mất.
"Đâu phải người ta không muốn về nhà..."
[Vậy về đi.]
"Người ta lỡ dính chặt với ai đó bên này mất rồi."
[Nghiện luôn rồi đi! Ashira coi người ta quan trọng hơn cả ba mẹ ruột luôn sao? Nếu chuyện này mà đến tai Pa con, ổng nhất định khóc rống lên cho coi.] Ja thấp giọng nói.
"Biết rồi mà. Nhưng chẳng phải Ja luôn bảo không muốn con về vì chỉ làm người thêm đau đầu không phải sao?"
[Trời ạ... Người ta chưa bao giờ nghĩ vậy hết nha.]
Không bao giờ nghĩ tới...? Nhưng nó được lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần rồi.
"Chúng ta đừng đi quá xa chủ đề chính nữa. Con gọi hỏi Ja để xin ý kiến này." Tôi vội vàng vào vấn đề trước khi nội dung câu chuyện lại đi quá xa. Nếu chúng tôi cứ nhắc chuyện cũ, chắc chắn cuộc điện thoại này sẽ kéo đến tận ngày mai.
[Phiền ghê. Nhóc mi vừa cắt ngang người ta trong lúc đang chọn trang sức cho buổi tiệc tối nay đó. Đã vậy còn nói lòng vòng mãi.]
"Ja sắp đi đâu thế?" Thông thường, Ja cũng giống như tôi, không thích tham gia mấy buổi tiệc tùng vì đối với bà chúng chỉ mang đến phiền hà. Nếu có, chủ yếu đều là vì bị Pa kéo theo cùng. Nhưng lần này, đối phương thậm chí còn tự chọn trước trang sức. Vì thế, buổi tiệc này nhất định rất đặc biệt.
[Tham dự tiệc cưới của Khun Wiboon, một người bạn cũ của ta. Cũng rất lâu rồi ta mới có dịp ghé thăm trang trại hoa của ông ấy, cho nên khá là chờ mong.]
"Bác ấy đi bước nữa sao?" Tôi vẫn nhớ ông bác Wiboon kia là bạn cũ của Ja, tuổi cũng khá cao rồi. Và từ hồi tôi biết ông ấy, người nọ đã goá vợ. Không nghĩ tới, đối phương cũng có ngày sẽ tái hôn.
[Đúng thế, buổi tiệc sẽ diễn ra vào tối nay. Vì thế người ta mới bảo Ashira đang làm phiền ấy. Kể ngắn gọn một chút và đừng hỏi nhiều quá, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi nào.]
"Sao lại khó chịu vậy?" Tôi khẽ lẩm bẩm. Câu hỏi của tôi hết sức ngắn gọn, chỉ có Ja là người trả lời dài dòng nha.
[Nói nhanh lên nào. Đừng có đi lòng vòng nữa.]
Tôi đảo một vòng mắt, hít một hơi thật sâu để tỉnh táo hơn, rồi từ từ kể lại tất cả mọi chuyện.
"À thì..."
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua mà tôi còn nhớ, đều được đem ra kể lại và không hề che giấu bất cứ chi tiết nào. Từ cảm xúc trong lòng, tới thái độ của P'Phu, cả cuộc trò chuyện giữa chúng tôi cách đây vài ngày, nhất là những lời người đó từng nói... Trong ống nghe vang vọng duy nhất thanh âm của tôi, và Ja thì chưa một lần cắt ngang. Thông thường, khi trò chuyện về mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi, Ja nhất định sẽ không kiên nhẫn như vậy. Nhưng vì sự nghiêm túc của tôi khiến cho đối phương không thể bỏ qua. Vì thế, chính mình càng thành khẩn khai báo tất cả để không phung phí thời gian vô ích.
"Ja, con chưa từng cảm thấy như vậy trước đây."
[Cảm giác như thế nào?]
"Chỉ cần là điều tốt đẹp anh ấy nói hay làm đều khiến con hạnh phúc chết đi được, đến nỗi bản thân không còn là chính mình nữa. Và mỗi khi trông thấy người đó buồn rầu, cảm xúc trong lòng cũng trùng xuống. Còn một điều nữa, lúc biết tin anh ấy sắp trở lại Anh..."
[Đau lòng hở?]
Tôi giơ tay đè lên vị trí trái tim, chỉ vừa nhớ đến khoảnh khắc ấy, cảm xúc đau đớn cũng lập tức ùa về.
"Ừm... Đau lắm, Ja à. Trái tim đau khủng khiếp."
[Haizzz... Ashira này...] Ja thở dài, im lặng hồi lâu rồi mới tiếp tục, [Ashira từng bảo với mẹ rằng rất thích cậu ấy, đúng không?]
"Bây giờ, con vẫn thích anh ấy lắm."
[Vẫn không cách nào từ bỏ sao?] Ja lầm bầm trong miệng. Nhưng tôi không dám xin bà lập lại lời mình, bằng không sẽ bị ăn mắng là cái chắc. [Ashira từng nói sẽ khiến cậu ấy thích mình, đúng chứ?]
"Vâng."
[Cậu ấy cũng từng bảo con từ bỏ nhưng bản thân lại khăng khăng rằng sẽ làm người ta thích mình trước, phải không?]
Tôi có nói như vậy sao...? À thì, nếu Ja bảo vậy thì chắc là đúng đó.
"Có lẽ ạ."
[Ta biết một người dũng cảm như Ashira vẫn sợ phải thất vọng. Trước đây, mẹ vẫn luôn cỗ vũ con theo đuổi điều mình muốn. Nhưng sau những gì xảy ra hôm nay... Chẳng phải giống như con đang tự rơi vào cái hố mà bản thân đã đào không?]
"Ja..." Tôi rên rỉ, không muốn bỏ thời gian đắn đo thêm nữa, dù rằng biết rõ những điều Ja nói đều đúng cả. Rằng bản thân đã để mình rơi vào chính cái hố đã đào.
[Trời ạ... Tại sao con trai tôi lại khờ dại thế này chứ?]
"Ja... Con gọi về để hỏi xin lời khuyên đó, đừng có liên tục móc mỉa người ta thế chứ."
[Ồ! Quên mất. Vừa nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ?] Ja lại khúc khích cười, tựa như đang hết sức vui vẻ vì thảm trạng của tôi.
"Chỗ gì chứ? Con kể hết mọi chuyện rồi đó, vậy mà Ja còn chưa nói gì cả." Tôi lăn lộn trên giường, chờ đợi câu trả lời của người ở đầu bên kia điện thoại.
[Ashira chỉ là đang lo lắng về việc không thể gặp cậu ấy nữa đi.]
"Đúng thế."
[Bây giờ, chuyện cưng nên làm không phải là lên một kế hoạch khác sao. Con nên nghĩ cách làm sao để tận dụng quỹ thời gian ít ỏi còn lại. Nếu cứ tiếp tục rối rắm thế này... Chẳng phải sẽ lãng phí biết bao nhiêu thời gian sao?] Ja nói, thanh âm có phần nghiêm túc hơn. Dù rằng đôi chỗ vẫn nghe được tiếng cười khúc khích, nhưng tôi vẫn lắng tai nghe kỹ những gì đối phương nói.
"Nhưng con sẽ không được gặp lại anh ấy thật nhiều năm trời đó."
[Chẳng phải Ashira đã nhận lời giúp đỡ em trai cậu ấy sao? Vậy thì, cưng có thể dùng khoảng thời gian xa nhau sắp tới, lên một kế hoạch rõ ràng, hoặc coi nó như một bài kiểm tra nho nhỏ. Hãy cố nghĩ về những điều khiến con vui vẻ và thoải mái.]
Đúng thế... Vẫn còn rất nhiều chuyện tôi phải quan tâm và thực hiện. Ví như chuyện của Parm... Dù rằng vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ tình trạng của đối phương. Nhưng vì đây là lời hứa của bản thân, tôi chắc chắn sẽ không nuốt lời.
"Con hiểu rồi... Khi tìm cách giải quyết vấn đề riêng của mình, thật sự không dễ dàng như đưa ra lời khuyên cho người khác nhỉ."
Qua chuyện lần này, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đau lòng mà mọi người thường miêu tả...
[Ồ... Còn một chuyện nữa. Đừng quên giành thời gian suy nghĩ cách đối phó với Pa con đấy. Đến tận bây giờ, ông ấy vẫn không ngừng tra hỏi ta về người con thích. Nếu để ông ấy phát hiện ra, chồng ta có khi sẽ cho người bắt con về nhà hay gì đó tương tự.]
"Ja, còn về cảm xúc của anh ấy..." Tôi kéo Ja trở về với cuộc thảo luận, tiếp tục nói đến vấn đề bản thân quan tâm nhất, khiến mình dằn vặt suốt mấy ngày nay.
[Chính là việc Ashira không dám hỏi cậu ấy sao?]
Đợi đã, nói cho đúng, phải là không cách nào nói ra thành lời...
"Đúng thế."
[Trong một vài trường hợp, sẽ tốt hơn khi chúng ta không quá chấp niệm với việc tìm kiếm câu trả lời. Hai người, một khi trái tim đã hướng về nhau, tâm linh tương thông... Vậy thì một ngày nào đó, đối phương sẽ tự khắc nói ra...]
"Ja à..."
[Nhưng ta biết Ashira là một cậu nhóc vô cùng tò mò, chuyện gì cũng phải có được câu trả lời mới chịu. Bằng không, cưng hẳn sẽ trầm cảm đến chết luôn ha.]
Người phụ nữ này thật sự quá hiểu tôi ròi... Bản thân quả thật không còn lời nào để phản bác.
"À thì, con cũng như Ja thôi."
[Quá đáng nha... Được rồi, chúng ta nghiêm túc nào. Ta sắp lười nói rồi đấy.]
"Con đang nghe đây."
[Về chuyện cưng không dám hỏi người ta, vậy thì Ashira của ta có thể làm như này nè...]
Chỉ vài câu ngắn gọn nhưng lại ngay lập tức khai sáng cho tôi. Sau khi nghe xong điều Ja nói, trong lòng liền im lặng gào thét. Sao bản thân không nghĩ ra kế này nhỉ? Lý do anh ấy không trả lời tin nhắn Line, có thể vì đoán được vấn đề tôi muốn hỏi, hoặc chăng cố tình chọc ghẹo một chút, hay gì đó. Hơn nữa, chủ yếu bởi tôi luôn mất khống chế khi mặt đối mặt với anh. Vậy thì chỉ còn duy nhất một cách...
...
"Mày bảo P'Phu đi đâu hả?"
"Chạy trốn khỏi mày đó." Thằng So mặt cá chết trả lời. Vì thế, tôi ném cho nó một ngón giữa để trả đũa, sau đó chen người vào trong căn hộ của nó, nơi P'Gui đáng mến luôn mở rộng vòng tay chào đón.
Hôm nay tôi chạy sang làm phiền... Ý là tôi đến gặp thằng So và P'Gui. Mà thật ra đối tượng tôi tìm kiếm vốn là chủ nhân căn hộ đối diện, chỉ tiếc anh không có ở nhà. Vì thế, bản thân buộc lòng phải gõ cửa quấy rầy tổ ấm hường phấn phía đối diện. Tuy vậy, chỉ cần nhác thấy bóng dáng P'Gui đang đứng, lòng tôi lại thấy tĩnh tại như thể nhìn thấy Bồ Tát. Nhưng ngay sau đó, bản mặt cún bự nhăn nhó như thể muốn giết người của tên nào đấy cũng ló ra, lộ rõ thái độ không đón khách. Và P'Gui lại phải đứng ra hoà giải bởi vì tôi có vẻ như muốn lao lên bóp chết thằng bạn thúi của mình.
"Lúc So đưa P về tới nhà, P đã gặp Khun Phu đấy." P'Gui mỉm cười, đem ra sô pha cho tôi cái đĩa đầy kẹo, "Cậu ấy bảo rằng có việc phải ra ngoài, nhưng chưa rõ bao giờ sẽ quay lại."
Tôi gật đầu cảm ơn P'Gui, trong khi tay lựa một viên kẹo trên đĩa rồi nhanh chóng cho vào miệng. Sau đó, bản thân mở Line, tìm tên người mà mình đang chờ đợi.
Kao: Em đợi anh ở căn hộ thằng So nha.
Khi nhận ra đối phương sẽ không lập tức trả lời tin nhắn của mình, tôi đành cất điện thoại đi, quay sang rủ thằng cún đang nằm dài trên sô pha để cùng chơi game. Vì biết chắc không thể công khai làm mấy trò ngọt ngào với P'Gui, đối phương buộc phải đồng ý để anh ấy vào bếp chuẩn bị chút thức ăn trong khi nó chơi game cùng tôi.
Sau khi chơi suốt mấy tiếng đồng hồ liền, cả tôi và Solo đều bắt đầu thấy chán. P'Gui thì vẫn ở bên cạnh đọc tài liệu để giết thời gian. Thậm chí, tôi còn tuyên bố sẽ bám trụ ở nhà bọn họ, không đi đâu. Sau đó, P'Gui đã lén nói cho tôi biết, thật ra thằng So cũng rất lo lắng khi trông thấy tôi luôn trong tình trạng căng thẳng và ru rú trong nhà không chịu ra ngoài chơi. Thật ra, cái game chúng tôi vừa chơi đến ngán ngẩm kia, nó mới cày xong cách đây không lâu, nhưng vẫn chấp nhận ngồi xuống bầu bạn với tôi.
Thằng cún thối này...
Nhờ thế, tôi cảm thấy tâm trạng khá hơn ít nhiều. Mỗi khi vướng vào rắc rối, dù cho không tỏ ý rõ ràng, tôi vẫn luôn sẵn sàng để giúp đỡ nó. Và hiện tại, đến lượt tôi gặp chuyện, nó cũng làm điều tương tự... Dù không lên tiếng, chúng tôi vẫn có thể hiểu đối phương cần gì.
Brừm brừm~
Điện thoại bất thình lình rung lên, báo hiệu có tin nhắn Line mới. Nhưng tay tôi thật sự không muốn buông xuống cần điều khiển. Tuy vậy, thời điểm nhìn tên người gửi...
"Kao, mày làm cái quái gì với đồ tao vậy hả thằng khốn? Giá nó đâu chỉ một, hai bath!"
Quên mất... Nhưng bây giờ, tôi không dư giờ trả lời lại thằng bạn vì mắt còn bận dính vào màn hình điện thoại như muốn đâm thủng nó luôn.
Phu: *sticker thỏ béo gật gật đầu*
Kao: Em có chuyện cần nói đó. Nhanh nhanh về nhé.
Kao: *sticker thỏ béo nài nỉ*
Phu: Mười phút nữa.
Kao: Được nha.
"Cười như tên dở hơi." Thằng So lại được dịp móc mỉa, ngay khi tôi vừa buông điện thoại xuống. Nó vẫn là con cún lờ đờ thiếu ngủ như trước đây, nhưng mồm miệng đã thăng cấp khá nhiều, vì thế tôi phải rất tốn sức để đáp trả mỗi khi bị khinh bỉ... Dạo này bản thân thật sự không dư thời gian xử lý nó mà.
"P'Gui, em đi trước nha." Tôi chắp tay chào P'Gui, phớt lờ lời của thằng cún. Sau khi đối phương gật đầu lại, tôi liền đứng lên ra cửa, rồi bất ngờ quay đầu, đem chiếc gối trong tay ném về phía tên bạn thay cho lời tạm biệt.
Tôi không đợi P'Phu trước cửa nhà, thay vào đó chạy ra tận chỗ thang máy để chờ, trên môi sẵn sàng nụ cười rạng rỡ nhất. Thời điểm cánh cửa thang máy mở ra, điều đầu tiên anh thấy sẽ là gương mặt tôi. Nếu may mắn hơn, không chừng tôi có thể bắt gặp được bộ dạng ngạc nhiên của đối phương.
Ôi!
Cánh cửa thang máy chầm chậm mở ra, kéo nụ cười tôi ngày một tươi roi rói. Và thời điểm hai bên cửa hoàn toàn ẩn đi, đôi mắt xám quen thuộc là điều đầu tiên tôi thấy được. Nhưng người bên trong không hề có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Thay vào đó, anh khẽ nhíu mày như thể muốn hỏi tôi lại đang làm trò quái gở gì ngay trước thang máy.
"Đổi nghề làm phục vụ thang máy hả?" P'Phu hỏi, khoé môi thấp thoáng nét cười nhàn nhạt, nhưng trông anh có chút mệt mỏi. Không tốn nhiều thời gian, tôi bước nhanh tới trước mặt đối phương.
"Đúng nha." Tôi bày ra tư thế của nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, tay đỡ lấy cặp công văn cùng áo khoác ngoài của đối phương, rồi đi ngay bên cạnh anh. P'Phu trông có vẻ thấm mệt, vì vậy người nọ im lặng phối hợp với màn kịch của tôi
Sau khi vào nhà, điều đầu tiên anh làm chính là tìm nước uống, rồi thu dọn vài món đồ và dặn tôi ngồi đợi, cuối cùng mới bước vào phòng ngủ để tắm rửa, thay quần áo. Vì thế, tôi tận dụng thời gian trống đó, chuẩn bị những câu hỏi của mình trên điện thoại. Đảm bảo mọi thứ đã sẵn sàng, chính mình mới thả người nằm xuống sô pha, tiếp tục suy ngẫm những khúc mắc còn đang tồn đọng trong đầu.
Trái tim tôi chưa bao giờ phải chịu kích động nhiều như hiện tại, và nó càng gào thét nhiều hơn khi ánh mắt bắt gặp bóng dáng cao lớn vừa bước ra khỏi phòng tắm. Đỉnh điểm chính là khi anh kéo đầu tôi dậy khỏi sô pha.
"Có vấn đề gì với cậu à?" P'Phu dùng khăn tắm lau khô mái tóc còn đang sũng nước của mình, cùng lúc ngồi xuống vị trí bên cạnh nơi tôi để đầu. Bởi vì chưa thể kiềm nén xung động trong lòng, tôi đành phải nằm yên một chỗ không lập tức bật dậy như mọi khi.
"Bị căng thẳng ạ."
"Căng thẳng?"
"Em có mấy câu muốn hỏi P " Tôi thành khẩn khai báo.
"Vậy hỏi đi."
"Em cần chuẩn bị trước một chút."
"Căng thẳng đến vậy sao?" Người bên cạnh vừa hỏi vừa cười khúc khích, từ trên cao nhìn xuống. Cả hai cứ như vậy mở to mắt nhìn nhau, và gương mặt P'Phu ở phía đối diện càng ngày càng cúi thấp hơn. Thậm chí, mấy giọt nước còn đọng trên tóc anh cũng rơi lên mặt tôi. Tay đang định giơ lên lau đi, nhưng lại sợ phá hỏng bầu không khí xung quanh, nên cuối cùng đành để mặc. Đôi mắt xám lấp lánh những tia nghịch ngợm lại khiến tôi nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Không đoán cũng biết, người nào đó nhất định đang cười thầm trong lòng, bởi vì anh chắc chắn đã biết.
Anh ấy cười vui vẻ như thế... Khỏi đoán cũng biết, P'Phu hẳn đã nắm thóp được vấn đề, vì anh trông như đang cố tình chọc ghẹo tôi vậy.
"Mắt cậu không chớp nhỉ?" Người đàn ông vẻ ngoài hung dữ giơ tay, vẫy vẫy trước mặt tôi để kiểm tra. Và bởi vì đối phương mãi chẳng chịu tránh đi, tôi cũng không cách nào rời mắt khỏi anh.
"Em muốn nhìn mặt P lâu thật lâu nha."
Người đối diện bật cười rồi giơ tay búng nhẹ trán tôi một cái, sau cùng lùi người lại. Dù điều này có chút nuối tiếc, nhưng nhờ thế chính mình mới có thể ngồi dậy đối diện với anh.
"P cũng biết em đang rối rắm nhiều chuyện đúng không?" Tôi hỏi, đồng thời cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt phát hiện khoé môi cong cong của người đối diện, bầu không khí căng thẳng lập tức nổi lên. Tôi đã cho rằng anh đang chọc ghẹo mình thôi, nhưng lúc phát hiện ra sự thật, chính mình bỗng thấy tức giận. "P học cái thái độ này đâu ra vậy?"
"Không phải cậu có điều muốn hỏi sao?" Đối phương cắt ngang, sau đó mắt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. Trời ạ... Tôi thật không hiểu nổi ý đồ của người này.
"Hôm nay anh đi đâu vậy P?" Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề, sau đó nhích lại gần anh hơn. Nhưng không làm gì cả... Chỉ muốn cảm nhận rõ ràng hơn sự thỏa mãn mà khoảng cách gần gũi này mang lại. Dù rằng nó tựa như một liều an thần, nhưng cũng đủ tốt cho trái tim.
"Hoàn tất công việc cuối cùng ở đây."
"Cuối cùng...?" Cuối... Đã là công việc cuối cùng rồi a... Tuy anh không giải thích gì thêm, tôi vẫn hiểu được "cuối cùng" này có nghĩa là gì.
"Đừng đau lòng." Đối phương vươn tay chạm lên cằm tôi, miết nhẹ một cái rồi nâng đầu lên để ánh mắt hai người chúng tôi nhìn thẳng vào nhau. Sau cùng, anh bật cười thành tiếng, "Cậu trông như con thỏ béo đang tỏa áp suất thấp ấy."
"Em không có nha." Tôi yếu ớt nói bởi lẽ hoàn toàn không có sức lực để tranh luận với đối phương. Hơn nữa, trái tim vẫn còn đang đau đớn vì những điều anh vừa nói.
Hôm nay, anh ấy đã giải quyết xong công việc cuối cùng... Chính là nhiệm vụ cuối ở Thái Lan, trước khi trở lại Anh...
"Này..." P'Phu thở hắt ra một hơi, vươn tay khoá cổ tôi, kéo lại gần bên cạnh mình. Tay còn lại vò mạnh tóc tôi đến tận khi nó rối tung. Anh trông có vẻ như đang rất vui vẻ... Và năng lượng này cũng dần lan sang tôi, "Cậu làm như chúng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại vậy."
"Sắp tới, em sẽ bắt đầu học kỳ mùa hè... Hôm nay, em đã đăng ký nhiều môn hơn trước đây để có thể nhanh chóng hoàn thành việc học trong ba năm rưỡi." Tôi trình bày thật chậm rãi, rồi len lén dựa lên người đối phương, vươn tay ôm lấy vai anh. Bản thân cố gắng không cười, nhưng cuối cùng hai gò má vẫn phát đau vì phải kiềm chế quá mức. "Em hẳn sẽ không dư thời gian để sang đấy thăm P rồi."
"Tôi chắc cũng không có nhiều thời gian rảnh vì phải đảm nhận công việc... Chủ tịch."
"Chủ tịch!?" Tôi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn P'Phu, không tưởng tượng được làm thế nào anh ngồi vào chiếc ghế Chủ tịch đó từ khi còn khá trẻ như vậy. Hèn gì người nọ làm việc vô cùng chăm chỉ ngay cả khi còn là sinh viên... Hoá ra tất cả đều để chuẩn bị sẵn sàng cho việc trở thành Chủ tịch.
Nhưng tại sao... Vì lý do gì chúng tôi lại cách nhau xa đến vậy?
"Cha tôi đã lớn tuổi. Lần này, sau khi trở về bên kia, tôi sẽ thế chỗ ông ấy, ngồi vào vị trí đó."
Vậy là, phải mất hai năm... Hai năm nữa trước khi tôi có thể gặp lại anh.
"Em..."
"Lần trước, tôi đã biến mất một năm trời, cậu vẫn có thể chịu được cơ mà." Anh cố gắng an ủi tôi. Nhưng... Tâm trạng lại càng chìm sâu nơi đáy vực.
"Khi ấy, em chỉ thích P một chút thôi... Nhưng bây giờ..." Không còn giống như khi ấy. Hoàn toàn khác.
Lần đầu chạm mặt, tôi thích anh vì ánh sáng chói loá phát ra từ người đàn ông này. Khác lạ và đặc biệt hơn những kẻ khác, chính là kiểu người tôi luôn thần tượng. Nhưng hiện tại, cảm giác rất khác, không còn là kiểu hình mẫu để hướng tới. Cả cảm xúc yêu thích cũng không phải chỉ vì bề ngoài... Mà hơn thế nữa... Yêu thích ấy nhiều đến mức trái tim phát đau khi biết rằng chúng tôi rồi phải đến lúc chia xa.
"Cưng nên nghĩ xem phải làm những gì để không lãng phí quãng thời gian còn lại."
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong đầu lướt qua những lời Ja từng nói. Thời điểm mở mắt ra, bản thân bắt gặp P'Phu đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng. Dù cho đó chỉ là một tia thoáng ẩn thoáng hiện, nhưng lại cho tôi nguồn động lực vô cùng to lớn.
"Chúng ta tốt nhất đừng trao đổi với nhau theo kiểu này nữa. P còn nhớ em đã nói gì chứ?"
"Ừm."
Sau khi đối phương xác nhận, tôi mỉm cười, rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, tay cầm lấy chiếc điện thoại đang để trên sô pha, mở ra ứng dụng đã chuẩn bị sẵn. Kiểm tra lại tất cả những điều bản thân đã viết xuống, tôi đưa chiếc điện thoại cho người bên cạnh, rồi bấm nút Play.
🎙️ Chúng ta có thể xem như cùng chung một suy nghĩ đi?
P'Phu lộ ra vẻ mặt bối rối, từ chối trả lời câu hỏi của tôi. Vì thế, tôi đành phải lấy lại điện thoại, gõ xuống một câu hỏi khác, rồi lại nhấn nút Play.
🎙️Anh có thích em giống như kiểu mà em thích anh không?
Lần này P'Phu vẫn im lặng, mặc tôi ngồi lặng lẽ trên sô pha. Mãi một hồi sau, anh cuối cùng mới phản ứng lại, lấy đi chiếc điện thoại trong tay tôi và nhìn vào màn hình...
"Google dịch...?"
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời, tự hào ưỡn ngực khi nghĩ ra được biện pháp thích hợp như lời khuyên của Ja.
"Ashira có lẽ nên sử dụng sự hỗ trợ nào đó để mở lời. Ta nghĩ mình chỉ đủ sức gợi ý đến đây thôi."
Và đó là công cụ hỗ trợ của tôi... Google có thể làm được mọi điều mà.
"Cậu... Này... Gì hả...? Hahahaha..."
Tôi ngượng chín cả mặt khi bắt gặp người đàn ông hung dữ thường ngày, lần đầu tiên phá ra cười sặc sụa. Dù cho vẫn chưa hiểu nguyên nhân gây cười là gì, nhìn người nọ như vậy cũng đủ khiến tôi vui vẻ theo. P'Phu giơ tay che miệng rồi, cười đúng kiểu quý tộc tao nhã. Đôi mắt xám lấp lánh những tia sáng vô cùng sinh động đến mức tôi chẳng thể rời mắt.
"Nhóc Thỏ này..." Anh nói, đồng thời bỏ tay xuống, để tôi có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười tươi tắn đó.
Tôi xong đời rồi... Thậm chí quên phải xấu hổ.
"P trả lời em trước đi." Chính mình vội vàng giật cánh tay người nọ khi thấy anh tựa chừng muốn đứng lên. Nhưng đối phương đã nhanh tay đẩy đầu tôi nằm trở lại trên sô pha. Sau đó, P'Phu ném trả tôi chiếc di động, rồi bỏ vào phòng ngủ.
Đợi đã... Sao anh có thể ngang nhiên bỏ đi dễ dàng như thế chứ?
"Buồn ngủ rồi nên tôi ngủ đây.'
"Đợi đã..."
Tôi dựa người vào sô pha mất cả phút đồng hồ, bởi vì trong đầu mãi chẳng nghĩ phải làm gì. Bám theo đối phương và đòi bằng được câu trả lời, hành động này xem chừng sẽ không có kết quả gì. Cuối cùng, chính mình chỉ có thể cầm lên chiếc điện thoại vốn bị ném vào một góc, và rồi...
🎙️Ừm
Thanh âm của Google dịch không khiến tôi xúc động bằng nội dung của câu nói.
🎙️Ừm.
Đợi đã...
Dù cho tôi có lập đi lập loại câu nói đó bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn hệt như vậy...
Chúng ta có thể xem như cùng chung một suy nghĩ đi? Ừm có nghĩa là đồng ý, đúng không...
"Nếu cậu có thể vượt qua tiếp hai năm nữa... Có thể từ chỗ hy vọng... Trở thành chính thức đồng ý. Chắc không khó đâu nhỉ..." Người đàn ông vốn bỏ tôi lại một mình trên sô pha, lúc này đang đứng dựa người vào một bên cửa phòng ngủ.
Nếu hỏi lúc này cảm giác trong lòng ra sao... Câu trả lời chắc chắn là trống rỗng, từ não bộ cho đến tất thảy những giác quan. Trái tim tưởng chừng quên mất phải đập ra sao. Tôi cố gắng giải nghĩa tất thảy mọi điều vừa diễn ra, nhưng sự tỉnh táo ít ỏi còn lại vốn không thể gánh được công việc khó khăn này.
"Cùn... Cùng nhau???"
Là con tim chung một cảm giác... Giống như thích phải không?
Dù cho hiện tại chưa hoàn toàn là vậy, nhưng tôi là người anh mong chờ...
Có vẻ như tôi đã gom đủ sức mạnh để vượt qua hai năm sắp tới đây... Bám chặt lấy những lời anh vừa nói để mà tồn tại...
Nếu cậu có thể vượt qua tiếp hai năm nữa... Có thể từ chỗ hy vọng... Trở thành chính thức đồng ý...
Ôi... Trái tim tôi...