Cơn mưa dai dẳng kéo dài từ sáng đến chiều vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, Nghiêm Lục Khiết khẽ thở dài ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng bên tai truyền đến thanh âm trầm ấm:
"Để tôi giúp cậu!"
Tần Nhã đưa lưỡi rà lên đôi tai mỏng của cậu, tà ý cho một tay vào áo cậu làm loạn, tay còn kéo khoá quần cậu xuống, nhẹ nhàng tấn công vào bên trong.
Nghiêm Lục Khiết ưỡn người thở hổn hển. Tần Nhã cúi đầu hôn lên cổ cậu vài cái. Ngón tay thon dài tinh tế, khớp tay phân mình, lòng bàn tay mang theo hơi ấm cầm nắm vật nhỏ của cậu lên xuống thật mạnh bạo. Hắn cúi đầu phả nhẹ hơi thở bên tai, giọng khản đặc vang lên.
"Tôi yêu em!"
Yêu .... yêu sao?!!!
Nghiêm Lục Khiết hoảng hồn mở mắt, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, nhìn hai bên không thấy ai, lúc này mới yên tâm thở phào, chỉ là mơ thôi.
Chỉ là mơ thôi.
Chỉ là ...
Chỉ là cái rắm!
Mơ cái thể loại này, mịe nó so với biến thái còn muốn biến thái hơn có được không hả?!!!
Nghiêm Lục Khiết khẽ cắn môi, vuốt mặt ngu của mình nhìn đồng hồ, thấy đã là 8 giờ sáng.
Ừm... 8 giờ sáng.
8 giờ.
8... giờ???
Nghiêm Lục Khiết không hiểu, cũng không có thời gian hiểu vì sao cậu cứ liên tục ngủ dậy muộn như vậy. Ba và mẹ đều đã về quê mấy hôm nữa mới lên lại, nếu không thì chắc cậu cũng không đến nỗi tận giờ này mới dậy.
Nghiêm Lục Khiết vội vàng xốc chăn chạy vào phòng tắm, có điều khi cậu mới vừa đứng dậy liền bị một trận quay cuồng ập tới. Nghiêm Lục Khiết không kịp chuẩn bị ngã nhào xuống sàn, chiếc cốc để trên bàn bị động tác của cậu làm cho rơi xuống, rớt một cái bốp trên đầu Nghiêm Lục Khiết.
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Ai nói cho cậu biết, tại sao mới chỉ có một đêm trôi qua mà trái đất đã đổi chiều quay rồi hả? Nếu không thì tại sao mọi thứ xung quanh cậu lại quay mòng mọng như vậy! Đến nỗi cậu đang nằm dưới sàn nhà, vậy mà còn có thể cảm nhận bản thân đang trượt trên một con dốc 90 độ đây.
Trước mắt tối sầm, cậu cố gắng ngồi dậy nhưng sức lực giống như bị rút cạn, cả người mềm nhũn ngã xuống sàn. Nghiêm Lục Khiết biết chắc là mình đã bị sốt, cố gắng bò trở lại trên giường. Có điều giống như có ai cố ý nhét đá vào bên trong, cơ thể cậu nặng trĩu không thể di chuyển được. Sau đó Nghiêm Lục Khiết dần dần chìm vào bóng tối.
Trước khi mất ý thức, Nghiêm Lục Khiết vẫn còn kịp suy nghĩ. "Mịe nó mình sẽ chết sao, không không lẽ đây là tập cuối rồi hả?"
Không biết qua bao lâu, trong lúc mê man Nghiêm Lục Khiết bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh lại. Cẩn thận nghe ngóng, còn có thể nghe được tiếng chuông điện thoại.
Đối với cơn đau đang như búa bổ vào đầu, thì sự kết hợp giữ tiếng chuông cửa và chuông điện thoại khẳng định rất muốn mạng người. Nghiêm Lục Khiết cuộn tròn người, đưa tay với lấy điện thoại trên giường, mò một lúc lâu mới lấy được điện thoại, có điều tiếng chuông điện thoại đã tắt.
Nghiêm Lục Khiết tuỳ ý mở điện thoại, còn chưa kịp xem là ai gọi thì điện thoại lại một lần nữa rung lên. Cố gắng nhìn rõ mới phát hiện chữ "Đội trưởng của cậu" trên màn hình.
Không hiểu sao khi thấy người nào đó gọi điện cho mình, Nghiêm Lục Khiết trong lòng bỗng cảm thấy an tâm đến lạ.
Cậu bấm nghe máy, vừa định nói chuyện, đầu dây bên kia vội vàng cất tiếng trước.
"Nghiêm Lục Khiết, em đang ở đâu?!!!"
Giọng điệu có vẻ rất lo lắng.
Nghiêm Lục Khiết thoáng cái tỉnh táo, đội trưởng người này... đây là lần đầu tiên gọi cậu bằng "em".
Tại sao lại gọi như vậy, trước giờ anh ta đâu có gọi cậu như vậy... gọi như vậy... thật muốn lấy mạng người mà...
Nghiêm Lục Khiết lại bắt đầu mê man, cậu cố nói vào trong điện thoại, cũng không biết Tần Nhã có thể nghe thấy không.
"Nhã..."
"Có chuyện gì sao? Anh đang đứng dưới nhà em, mau xuống mở cửa cho anh. Alo? Alo? Nghiêm Lục Khiết?!!! Em đâu rồi!!!"
Tần Nhã gần như là gào lên bên trong điện thoại nhưng đầu dây bên kia không trả lời. Hắn gấp sắp điên rồi, vội tắt máy rồi gọi lại cho cậu.
Điện thoại đổ một hàng chuông thật dài, vẫn không có ai nghe máy. Hệt như ban nãy Nghiêm Lục Khiết nói câu "Nhã" với giọng điệu bất lực kia là do hắn tưởng tượng.
Không biết đây là lần gọi thứ bao nhiều trong buổi sáng hôm nay, Tần Nhã không đợi được nữa, bèn đi đến bên hàng rào.
Nhà Nghiêm Lục Khiết được vây xung quanh bởi một hàng rào nhọn, Tần Nhã bắt đầu leo rào vào. Nếu hiện tại có ai bắt gặp và hô to "Có trộm!", e là Tần Nhã cũng sẽ mặc kệ tất cả.
Bởi vì một chữ "Nhã" kia.
Bởi vì hắn biết cả thế giới của hắn đang cần hắn.
Thật khó khăn lắm mới vào được nhà, trên người đội trưởng lại nhiều thêm một vết xước. Ban nãy bởi vì nóng lòng muốn vào trong, Tần đội trưởng dứt khoát chọn cách lấy đà nhảy vào. Hàng rào khá cao, cho nên tay hắn bị xước một đường thật dài.
Nhưng lúc này hắn mặc kệ, Tần nhã vội vàng lục tung tất cả các phòng đi tìm Nghiêm Lục Khiết. Hắn bấm điện thoại một lần nữa gọi vào số cậu, hi vọng dựa vào tiếng chuông mà tìm thấy Nghiêm Lục Khiết.
Thật nhanh Tần Nhã cũng nghe thấy được tiếng chuông điện thoại trong phòng, hắn đạp cửa phòng bước vào. Sau đó là cảnh tượng mà Tần Nhã không thể nào quên, trở thành bóng ma trong suốt quãng đời còn lại của hắn.
Nghiêm Lục Khiết nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, bên dưới cơ thể cậu là một vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch, trên tay còn đang cầm điện thoại.
"Lục... Lục Khiết!!!"
Tần Nhã nam nhân luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, hiện tại tròng mắt đục ngầu, chân tay luống cuống. Hắn vội nhào tới bế Nghiêm Lục Khiết lên giường, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ riêng. Tần Nhã run run bấm loạn hết cả lên, vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của bác sĩ.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy chưa kịp nói gì, Tần Nhã đã gầm lên.
"Bác Vương! Người của cháu bị thương, vết thương chảy rất nhiều máu, còn bị sốt! Bác mau đến đây, đem theo cả cái bệnh viện đến đây!!!"
Bác sĩ Vương: "..."
Vị bác sĩ Vương vội vàng hỏi vị trí vết thương rồi hướng dẫn Tần Nhã cách cầm máu. Tần Nhã gấp đến độ cả địa chỉ cũng không nói rõ được, Vương bác sĩ đành kiên nhẫn nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ. Cuối cùng mới có thể biết được chính xác địa chỉ, sau đó vội vàng chạy cấp tốc tới chỗ của Nghiêm Lục Khiết.
Vừa tới nơi, Vương bác sĩ đang định gọi điện cho Tần Nhã, đã thấy Tần Nhã giống như một con thú xổng chuồng đi ra mở cổng. Có điều con mãnh thú này hình như không có chìa khoá cổng, liền dùng tay không giựt đứt khoá cổng nhà người ta rồi!
Vương bác sĩ: cho nên nói là, thiếu gia họ Tần đây là đang xâm nhập bất hợp pháp nhà người nào ư?
Vương bác sĩ trong lòng mang nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi ra. Bởi vì vị thiếu gia kia cặp mắt đỏ ngầu, tưởng tượng chỉ cần đụng tới hắn là hắn sẽ chôn sống có được không hả!
Làm bác sĩ sẽ dễ dàng sao? Tâm thật mệt!
Vương bác sĩ được dẫn đến phòng Nghiêm Lục Khiết, Nghiêm Lục Khiết lúc này đã được Tần Nhã cầm máu, sắc mặt đã không còn xanh mét như khi Tần Nhã vừa phát hiện nữa. Ông vội vàng đi đến đo thân nhiệt, kiểm tra miệng vết thương, truyền nước biển cho Nghiêm Lục Khiết.
Qua một lúc sau, sắc mặt của Nghiêm Lục Khiết cuối cùng tốt hơn một chút, lúc này Tần Nhã mới thật sự thở phào.
Vương bác sĩ xử lý xong xuôi, lúc này mới dặn dò Tần Nhã.
"Thiếu gia, bạn của cậu bị cảm sốt thông thường, chắc là do mắc mưa mà nên. Có thể cơ thể mệt mỏi nên bị ngã xuống sàn, đụng phải vật gì đó và bị vật đó rơi trúng đầu. Tôi đã kiểm tra kỹ rồi, bạn của cậu chỉ bị xây xát nhẹ, tuy nhiên máu của cậu ta là máu loãng, cho nên mới bị ra máu nhiều như vậy."
Tần Nhã gật đầu, "Cảm ơn bác, như vậy là không có gì nguy hiểm đúng không?"
"Tôi đã truyền nước biển, đồng thời cũng có kê ít thuốc cho cậu ấy. Cậu ta nghỉ ngơi một hai ngày thì sẽ khoẻ lại thôi. Để đảm bảo hơn thì thiếu gia có thể dẫn cậu ấy đi chụp X-quang đầu, để xem có máu bầm tích tụ trong não hay không."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác."
Vương bác sĩ gật đầu, chỉ vào tay Tần Nhã nói. "Vết thương trên tay cậu cũng không nhỏ đâu, mau đến để tôi xử lý luôn thể."
Tần Nhã nhìn xuống cánh tay mình, lắc đầu. "Không cần đâu ạ."
Vương bác sĩ không cho là đúng. "Nếu không thì Triều quản gia sẽ lại gọi điện khóc lóc với tôi mất thôi."
Tần Nhã: "..."
Cho nên là, sợ quản gia gọi điện làm phiền, hay là lo lắng cho hắn bị thương hả?
Tần Nhã không muốn dây dưa nhiều với bác sĩ, đạt được mục đích xong lập tức đẩy bác sĩ ra ngoài. Xong xuôi hắn lại chạy vào nhà chăm sóc cho Nghiêm Lục Khiết.
Thời điểm Nghiêm Lục Khiết tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Tần Nhã đang cúi mặt xoay xoay chiếc nhẫn đá đeo trên tay Nghiêm Lục Khiết.
Đội trưởng người này...
Cảm nhận người trên giường cử động, Tần Nhã vội vàng rút tay lại, thấp giọng hỏi.
"Tỉnh rồi?"
"Đội trưởng..."
Nghiêm Lục Khiết muốn ngồi dậy lại bị Tần Nhã đè lại.
"Bấy giờ là mấy giờ rồi?"
"2 giờ chiều."
Nghiêm Lục Khiết xoa mi tâm.
"Quá trưa rồi... anh không đi học sao?"
Tần Nhã làm như không nghe câu hỏi của Nghiêm Lục Khiết, hắn vội hỏi.
"Cậu thấy trong người sao rồi? Còn mệt không?"
"Em..."
"Có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Không..."
"Có muốn ăn chút gì không?"
"..."
Nghiêm Lục Khiết nhìn người trước mặt đang lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp đến lạ. Cậu đè lên vai người nào đang hốt hoảng hỏi thăm, cười nói.
"Đội trưởng, cảm ơn anh. Ban nãy anh gọi điện, em cứ tưởng là mình đang mê sảng chứ. Không ngờ anh xuất hiện thật này."
Tần Nhã bị cười đến ngẩn người, vội cúi mặt ra vẻ bình tĩnh. "Tôi chỉ là không thấy cậu đến đón, mới tò mò ghé qua xem thử, ai biết cậu... đến bản thân cũng không tự chăm sóc được. Phải rồi, ba mẹ cậu đâu?"
Nghiêm Lục Khiết lần đầu nghe Tần Nhã cà khịa mà cảm thấy rất lọt lỗ tai, cậu cũng không thèm so đo với hắn, cười nói.
"Ba mẹ em về quê rồi, vài ngày nữa mới trở về, hiện tại chỉ có mỗi mình em ở nhà thôi. Hôm nay nếu như không có anh em cũng không biết phải làm sao nữa."
Nghiêm Lục Khiết nói tiếp.
"Đội trưởng, những lần trước em gặp rắc rối, anh đều có mặt giúp em giải quyết. Lần này cũng vậy, không hiểu sao khi thấy anh gọi đến, em liền yên tâm. Cảm ơn anh rất nhiều."
"Bộp!"
Chưa để Nghiêm Lục Khiết kịp nói xong câu, trên trán liền nhận được một miếng khăn lông.
Tần Nhã đắp khăn lên trán cậu, bởi vì đắp quá thô bạo mà che luôn cả đôi mắt của Nghiêm Lục Khiết.
"Bớt nói mấy lời cảm ơn đi. Cậu chịu nghe lời tôi mặc áo khoác và không dầm mưa là tôi biết ơn lắm rồi."
Không để Nghiêm Lục Khiết kịp trả treo, Tần Nhã đã nhét tay cậu vào trong chăn, nói. "Cậu chưa khoẻ hẳn đâu, mau nghỉ ngơi thật tốt đi, để tôi đi lấy chút gì cho cậu ăn."
Nói xong quay đầu đi mất. Cũng không thèm nhìn Nghiêm Lục Khiết lần nào.
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Tại sao cứ cảm thấy Tần đội trưởng mặt đỏ lên vậy cà???
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Tần Nhã: Bác sĩ, tiểu Khiết sao rồi?
Vương bác sĩ: Chỉ bị va đập nhẹ. Nếu muốn đảm bảo, có thể đi chụp x-quang.
Nghiêm Lục Khiết: Tần Nhã, bác sĩ nói gì?
Tần Nhã: Em có thai rồi, phải đi siêu âm thôi.
Nghiêm Lục Khiết: ...
Vương bác sĩ: ...