Nghiêm Lục Khiết nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng, Tần Nhã bên ngoài tìm cách... nấu cháo.
Đừng hỏi vì sao Tần thiếu gia không đi mua cháo ở bên ngoài cho lẹ, là bởi vì cảnh tượng Nghiêm Lục Khiết nằm trên vũng máu ban nãy đã doạ chết Tần thiếu gia rồi. Chốc chốc hắn lại từ phòng bếp chạy lên phòng Nghiêm Lục Khiết. Nhìn thấy Nghiêm Lục Khiết đang an an ổn ổn ngủ mới thở phào chạy xuống bếp lại. Hắn chỉ sợ hắn lơ là Nghiêm Lục Khiết một phút giây nào đó, Nghiêm Lục Khiết sẽ biến mất.
Không biết có phải do không chuyên tâm nấu nướng, hoặc là chưa bao giờ vào bếp hay không, mà Tần Nhã loay hoay mãi vẫn không nấu được nồi cháo cho nên hồn.
Đang thắc tại sao nồi cháo của mình chia làm hai tầng, tầng dưới thì gạo mãi không nở, tầng trên thì nước lỏng bỏng, điện thoại hắn nhận được một cuộc gọi.
"Alo? Có chuyện gì mau nói, ông đây đang bận."
Đầu dây bên kia là Trình Cảnh. "Bận gì mà khiến cậu phải nghỉ học luôn thế? Có cần tớ giúp không?"
"Không cần." Tần Nhã nghĩ một hồi lại nói. "Thật ra cũng có. Cậu biết... nấu cháo không?"
"Nấu cháo?" Trình Cảnh ngạc nhiên hỏi. "Cậu bị bệnh sao? Sao không bảo bác Triều làm cho?"
"Không phải tớ, mà là Nghiêm Lục Khiết. Nghiêm Lục Khiết bệnh rồi."
"Nghiêm Lục Khiết??? Vậy hiện tại cậu đang ở..."
"Nhà Nghiêm Lục Khiết. Không dài dòng nữa, tóm lại là cậu biết nấu cháo hay không? Không biết thì tắt máy đi, tớ không rảnh đâu."
"Tớ không biết nấu cháo, nhưng mà Alo... Alo? Sao lại tắt máy ngang rồi!"
Trình Cảnh nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi. "Tần Nhã là bị làm sao?"
Trình Cảnh: "Bạn ấy bị bệnh rồi ạ, 40 độ. Có thể đem đi cách ly được rồi."
Giáo viên chủ nhiệm: "..."
Mà Lúc này Tần Nhã mười ngón tay không động vào việc nhà rốt cuộc cũng nấu xong nồi cháo cà rốt. Hắn múc cháo ra một cái tô nhỏ rồi bê cháo lên phòng Nghiêm Lục Khiết.
Tần Nhã đánh thức Nghiêm Lục Khiết đang say ngủ, cẩn thận kê gối lên đầu giường cho cậu dựa vào.
Nghiêm Lục Khiết bị sự ân cần của Tần Nhã làm cho xém chút nữa ngất xỉu, cậu nhận lấy cháo từ tay Tần Nhã, muỗng nhỏ chầm chậm ăn. Tần Nhã ngồi kế bên thấp thỏm hỏi.
"Có khó ăn không?"
Nghiêm Lục Khiết đang sốt nên chỉ thấy nhạt nhẽo trong miệng, thành thật trả lời.
"Vị giác không cảm thấy được gì. Anh mua cháo ở đâu thế?"
Tần Nhã: "Cháo... cậu lo ăn đi, ăn xong còn uống thuốc."
"Nhưng mà nóng, phải đợi cho nguội đã." Nghiêm Lục Khiết bị bệnh mà còn ghét uống thuốc, bắt đầu giở thói ăn vạ.
Tần Nhã nghe cậu nói vậy liền đưa tay đoạt lấy tô cháo của Nghiêm Lục Khiết, nhẹ nhàng thổi nguội cho cậu. Sau đó đặt lại tô cháo trong tay cậu, dùng giọng điệu dỗ dành con nít nói.
"Tôi giúp cậu thổi thổi, không nóng nữa, ngoan ăn đi."
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Cho nên là, bởi vì cậu bị bệnh, cho nên mới có thể thấy gương mặt săn sóc dịu dàng này của Tần Nhã có đúng không?
Phúc lợi ngàn năm có một! Có nên tận dụng cơ hội không nha!
Vì vậy Nghiêm Lục Khiết bắt đầu thăm dò tình hình.
"Em muốn uống nước."
Tần Nhã đi lấy cốc nước được chuẩn bị trước đó đặt vào tay cậu. "Uống nước lọc đi, tí nữa tôi đi pha nước chanh cho."
"Em muốn uống nước cam."
"Tí nữa sẽ pha nước cam cho cậu."
"Em muốn uống bây giờ."
"Ăn cháo xong rồi uống thuốc, tôi sẽ đi pha."
"Nhưng nhạt miệng lắm, em muốn uống bây giờ cơ, đội trưởng?"
Tần Nhã: "..."
Nghiêm Lục Khiết chớp mắt uỷ khuất nhìn hắn.
"Được rồi được rồi, cậu lo ăn hết cháo đi, bây giờ tôi sẽ đi pha cho câu."
Giống như đụng trúng công tắc gì, Tần đội trưởng liền xoay người chạy trối chết.
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Thật sự thấy đội trưởng đỏ mặt nha, không đùa đâu.
Một lúc lâu sau Tần Nhã mới trở lại, đem đặt lên bàn một ly nước cam. Lúc này Nghiêm Lục Khiết mới chỉ ăn được một phần ba tô cháo.
Nghiêm Lục Khiết nhìn ly nước cam trên bàn, đôi mắt cố ý buồn bã cụp xuống, hai má hơi phồng lên. "Đội trưởng, em lại muốn uống nước chanh."
Tần Nhã: "..."
Cho nên là, tại sao vị này nhà hắn đột nhiên làm nũng vậy hả? Rất có sát thương với hắn có được không?!
Tần Nhã không nói một lời lập tức xoay lưng đi xuống bếp làm nước chanh. Đến khi đem ly nước chanh lên, Nghiêm Lục Khiết cũng vẫn mới chỉ ăn được một phần hai tô cháo.
Không phải chứ, ban nãy hắn làm y như công thức ở trên google, đến cả lượng nước cũng rất cẩn thận cân đo đong đếm, gia vị cũng bỏ theo công thức. Thậm chí trước khi bỏ gia vị, vì sợ nhầm đường với muối hắn còn cẩn thận nếm trước khi bỏ vào cơ mà. Không lẽ thực sự khó ăn như vậy sao?
"Cháo khó ăn lắm sao?"
Nghiêm Lục Khiết bị nhạt miệng, cộng thêm cơ thể đang mệt mỏi, ăn cũng không muốn ăn. Nghe Tần Nhã nói vậy liền gật đầu.
Tần Nhã mím môi, có chút uỷ khuất. Được rồi, hắn cũng không mong muốn Nghiêm Lục Khiết có thể ăn được đồ ăn mà hắn lần đầu tiên nấu. Có lẽ chính hắn cũng ăn không nổi đâu.
"Vậy cũng đừng ăn nữa, để tôi mua cháo khác cho cậu."
Hắn nhận tô cháo từ tay Nghiêm Lục Khiết, dự định đi mua cháo mới cho cậu. Nghiêm Lục Khiết vốn không muốn ăn nữa, nghe Tần Nhã định mua cháo khác cho cậu, Nghiêm Lục Khiết vội kéo vạt áo Tần Nhã lại.
Tần Nhã: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu hả?"
Chất giọng cưng chiều chưa từng có.
Nghiêm Lục Khiết hiếm lạ nhìn người trước mặt, buột miệng hỏi.
"Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Tần Nhã bị hỏi đến ngẩn người, có thể trả lời tại vì tôi thích em sao? Nếu đổi lại là Trình Cảnh bị bệnh thì tôi đã cười lớn ba trăm tiếng rồi!
Phải biết hắn ở nhà địa vị như thế nào, hiện tại đây là lần đầu tiên lo lắng vì một người, lần đầu tiên xuống bếp vì một người, lần đầu tiên cưng chiều một người...
Nghiêm Lục Khiết: đội trưởng lại ngẩn người rồi!!!
Cậu kéo vạt áo của Tần Nhã, tầm mắt vô thức quét qua tay hắn. Cánh tay hắn xước một vệt thật dài, ở đầu ngón tay trái còn có vệt máu chưa kịp khô lại.
Nghiêm Lục Khiết: "Đội trưởng tay anh bị sao vậy?"
Thấy Nghiêm Lục Khiết nhìn xuống tay mình, Tần Nhã nhanh chóng giấu ra sau lưng, lấp liếm. "Rảnh quá không có gì làm liền tốt với cậu, được chưa?"
Nghiêm Lục Khiết bĩu môi nhìn hắn, anh cũng thật rảnh rỗi quá.
"Anh mau đưa tay em xem, sao lại bị thương rồi?"
"Không có gì, cậu nếu có lòng quan tâm tôi thì trước hết quan tâm mình đi đã."
Nói giông nói dài vẫn không cạy được miệng đội trưởng ra, Nghiêm Lục Khiết đành phải lấy thuốc đưa cho Tần Nhã tự bôi lên. Thuốc bôi này rất tốt, còn có công dụng ngừa sẹo trắng da, hôm nọ cậu vừa cho Hàn Văn một hộp, Hàn Văn tên mặt than kia vui vẻ ra mặt.
Tần Nhã vẫn còn muốn đi ra ngoài mua cháo, lại bị Nghiêm Lục Khiết mè nheo không muốn ăn nữa, đành ở lại đốc thúc cậu uống thuốc.
Nghiêm Lục Khiết thực ghét uống thuốc, Tần Nhã dùng đủ mọi chiêu trò dụ dỗ cũng không dụ được cậu uống. Đành phải nghiêm mặt.
"Nghiêm Lục Khiết, nếu cậu còn mè nheo không uống thuốc, tôi sẽ tự mình bón thuốc cho cậu."
Nghiêm Lục Khiết đang giả vờ đáng thương: "..."
"Bón... kiểu gì?"
Tần Nhã đưa thuốc lên môi ngậm lấy, lông mày nhướn lên nhìn Nghiêm Lục Khiết. "Cậu đoán xem?"
"Em không tin anh có thể... ưm..."
Còn chưa kịp dứt câu, Tần Nhã đã lao tới, hai tay giữ chặt lấy đầu Nghiêm Lục Khiết, môi hắn trực tiếp dán lên môi cậu. Nghiêm Lục Khiết bị tấn công bất ngờ, chỉ có thể trợn mắt nhìn người nào đang môi chạm môi với mình, đầu lưỡi hắn còn vói vào bên trong, đưa viên thuốc vào sâu trong miệng cậu.
Giống như có cái gì nổ, mặt Nghiêm Lục Khiết lập tức nóng lên, hô hấp đình trệ, miệng cũng không tự chủ há ra, mặc sức cho Tần Nhã tàn sát.
Bởi vì Nghiêm Lục Khiết còn đang bệnh, Tần Nhã cũng rất có chừng mực. Cảm giác người nào đó hô hấp không thông, hắn liền rời môi. Nước bọt theo đó chảy xuống cằm Nghiêm Lục Khiết.
Thời điểm Tần Nhã luyến tiếc rời môi, miệng Nghiêm Lục Khiết còn chưa kịp khép lại.
Tần Nhã nhìn Nghiêm Lục Khiết bị hôn đến ngu người nằm trên giường, cảm giác uỷ khuất ban nãy mau chóng tan biến. Hắn dùng ngón tay cái lau đi nước bọt vương vãi trên cằm cậu, tiện tay bóp miệng Nghiêm Lục Khiết một cái.
Nghiêm Lục Khiết cũng theo đó hoàn hồn, kéo chăn che miệng mình.
Trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một câu:
A! Vậy là mình mất nụ hôn đầu rồi hả?
Tần Nhã liếm môi. "Sao? Còn muốn tôi bón cho không?"
Nghiêm Lục Khiết vội vàng lắc đầu.
Tần Nhã còn định nói gì, chuông cửa đã vang lên cắt ngang câu chuyện.
Tần Nhã đứng dậy, nói. "Cậu lo uống hết chỗ thuốc này, tôi đi xuống xem là ai bấm chuông. Khi trở lại cậu phải uống hết thuốc, biết chưa?"
Nghiêm Lục Khiết ngoan (sợ) ngoãn (hãi) gật đầu. Tần Nhã lúc này mới vừa lòng đi xuống mở cửa, để lại Nghiêm Lục Khiết đang không hiểu vấn đề gì đã xảy ra.
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Tác giả có lời muốn nói.
Nụ hôn đầu của hai cháu nhà thật là đắng nghét :)))