Chapter 22 - Chương 22

Nghiêm Lục Khiết tỉnh lại thì trời đã gần tối, mưa cũng đã ngừng. Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, lại nhận ra căn phòng này không có một điểm quen thuộc.

Đúng rồi, mình tới nhà Tần Nhã, sau đó ...

Cái máy chiếu trong đầu Nghiêm Lục Khiết bắt đầu chạy lại từng cảnh mỗi lúc một rõ ràng. Hai bên má Nghiêm Lục Khiết bắt đầu nóng hổi, cậu ụp đầu vào gối đập mạnh xuống giường vài cái.

Tần Nhã đang nghịch laptop, nghe thấy tiếng động đằng sau liền xoay người nhìn Nghiêm Lục Khiết, hắn khẽ liếm môi cười.

"Mới tỉnh dậy mà đã sung sức như vậy, cậu còn chưa làm xong cho tôi nha!"

Nghiêm Lục Khiết chợt khựng lại, vị kia đang cởi trần tựa lưng vào chiếc ghế bành màu đỏ rượu. Hắn đi tới cạnh, nắm lấy bàn tay cậu đặt ngay quần của mình. Nghiêm Lục Khiết nóng mặt gào thét trong lòng.

Ta bóp!!! Ta bóp nát a!!!!!!!

Tần Nhã cúi xuống sát cạnh Nghiêm Lục Khiết, thở từng hơi thở nhẹ bên tai cậu.

Đợi đến lúc Nghiêm Lục Khiết bắt đầu đỏ mặt, hắn mới cất giọng trầm ấm.

"Đi xuống ăn cơm thôi!"

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Cư nhiên đâu ra cái thể loại con người vô sỉ như vậy? Nghiêm Lục Khiết hận chỉ muốn cắt cái JJ của hắn ra phơi khô trên nóc nhà bảy bảy bốn chín ngày sau đó đem ngâm rượu cho hắn uống. Ai lấy cái đĩa bay của hắn hãy trả lại cho hắn về với hành tinh mẹ đi. Tôi là không thể chịu nổi nữa rồi!

Nghiêm Lục Khiết đương nhiên không đồng ý ở lại dùng bữa, hầm hầm xách xe đi về. Tần Nhã có nói đến mấy cũng không làm cậu động lòng, hai người kỳ kèo đứng giữa phòng khách.

Đám người trong biệt thự hết a rồi lại ô, thiếu gia nhà họ trước giờ chưa bao giờ dẫn người lạ mặt về nhà nha, cư nhiên lần đầu tiên dẫn người lạ vào nhà lại là một nam sinh. Lại còn mặt dày giữ người ta ở lại nữa. Lại còn, xem xem, trên cổ vị thiếu niên kia có một vết gì màu đỏ đỏ nữa nha! Đúng là tuổi trẻ, tuổi trẻ!

Cảm thấy mọi người đang nhìn mình, Nghiêm Lục Khiết xấu hổ đẩy Tần Nhã ra.

"Đội trưởng, anh ở trong nhà này không làm việc gì chỉ ăn ở không thôi à??!!"

Tần Nhã cười cười.

"Tôi làm rất nhiều việc, lau dọn rửa chén nấu cơm làm vườn, tôi làm nhiều lắm!"

Đám người đứng xung quanh khóc thầm, Thiếu gia nói dối cũng phải chừa mặt mũi cho bọn tôi trong cái nhà này nữa chứ. Nói vậy khác nào bảo bọn tôi là một lũ ức hiếp ăn không ngồi rồi đổ hết việc cho thằng nhóc 18 tuổi. Khi không lại nhận hết việc của bọn tôi!!!!

Nghiêm Lục Khiết hơi ngạc nhiên nhìn xung quanh, đám người nọ chỉ biết nhìn cậu cười ngây một cái. Cậu lại quay sang nhìn Tần Nhã:

"Đội trưởng bận như vậy em cũng không dám phiền anh!"

Nói xong cậu vùng tay ra chạy một mạch, Tần Nhã xoa xoa cằm, biết vậy ban nãy nói ăn ở không thật có khi cậu còn ở lại. Hắn vội chạy theo Nghiêm Lục Khiết, không bảo cậu ở lại nữa mà chỉ tiễn một đoạn ra cổng.

Vừa bước chân ra đến cổng đã thấy trời chuyển lạnh, Tần Nhã một mực bắt Nghiêm Lục Khiết mặc áo khoác của mình vào rồi mới chịu thả về.

Nghiêm Lục Khiết bị hắn dùng áo khoác quấn chặt đến méo mặt mới được phép lục cục đạp xe về nhà.

Về đến nhà, cậu mở điện thoại ra liền nhận được tin nhắn từ Tần Nhã, hỏi cậu đã về nhà chưa. Nghiêm Lục Khiết rủa thầm, miẹ nó, hà cớ gì ông phải thông báo cho anh biết chứ, anh nghĩ anh là ai, phụ huynh của ông chắc?

Một lát sau. Đầu dây bên kia Tần Nhã nhận được một tin nhắn "Em về rồi."

Tần Nhã vui vẻ đưa bàn tay lên, giống như nhớ nhung đến cảnh đẹp ban nãy, hắn đem đầu lưỡi nhọn liếm trên ngón tay của mình. Tuy nơi đó đã bị hắn rửa trôi hết, nhưng cảm giác dư vị vẫn còn. Liền cơm tối chưa ăn nhưng đã cảm thấy no rồi.

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Sáng hôm sau Nghiêm Lục Khiết đem theo một cỗ tâm trạng đến lớp. Cả đêm qua Nghiêm Lục Khiết chỉ suy nghĩ về việc cậu và Tần Nhã cùng làm cái loại chuyện xấu hổ đó. Báo hại hôm nay đôi mắt Nghiêm Lục Khiết không khác gì con gấu trúc mấy.

Khâm Dĩnh Hy đang cùng Trần Nghiên Hạo ôn bài, thấy cậu như vậy liền hiền hoà cười nói.

"Lục Khiết, cậu làm sao vậy? Có phải không khoẻ chỗ nào không?"

Có thể nói chỗ nào cũng không khoẻ sao! Nghiêm Lục Khiết ghét bỏ nhìn người nọ, người nọ giống như đợi chờ ánh mắt này từ lâu, vội rụt rè.

"Tớ xin lỗi, lại làm cậu thấy chướng mắt rồi."

Nghiêm Lục Khiết: tâm thật mệt.

Trần Nghiên Hạo ngồi kế bên nhịn không được liền nói Nghiêm Lục Khiết vài câu, sau còn an ủi Khâm Dĩnh Hy một chút.

"Alo, người cần an ủi mới là tớ đây nè!"

Nghiêm Lục Khiết bất mãn lên tiếng, Trần Nghiên Hạo mắt híp không hiểu gì nhưng vẫn đưa tay xoa xoa đầu Nghiêm Lục Khiết. Tâm tình cậu lúc này mới dịu đi một chút.

Đến trưa Nghiêm Lục Khiết cùng Tần Nhã hai người vẫn hẹn nhau ở trước phòng học trống để cùng đi xuống nhà ăn. Nghiêm Lục Khiết trông thấy Tần Nhã người nào, trong đầu bất giác liền nghĩ tới chuyện hôm nọ, cả người bắt đầu lại thấy không thoải mái.

Tối hôm đó có thể tóm tắt trong mấy chữ: cơ thể không một mảnh vải bị đội trưởng Sờ . Nắn . Cắn . Mút !!!

Còn là trực tiếp ra trên tay người ta đây!

Nghiêm Lục Khiết không được tự nhiên luôn nhìn đi chỗ khác. Tần Nhã tất nhiên không vừa lòng, hắn tựa lưng vào cửa khó chịu nhìn cậu.

"Cậu mới bị ai bạo cúc sao?"

Nghiêm Lục Khiết giật mình khẽ đưa tay che mông.

Tần Nhã cười lớn.

"Đùa cậu chút, vẫn còn nghĩ về chuyện hôm qua sao?"

Người kia chỉ cúi đầu im lặng không nói, hắn tiếp lời.

"Chuyện đó cũng bình thường đi, bạn bè vốn cũng có thể giúp nhau giải toả được."

Nghiêm Lục Khiết ngờ vực nhìn Tần Nhã.

"Bạn bè cùng giúp nhau?"

"Bạn bè cùng giúp nhau!"

Nhưng mà kiểu bạn bè quái gì lại đi quản giúp nhau cái chuyện quỉ dị này hả? Nghiêm Lục Khiết rối rắm... chuyện này vạn nhất không nên để lọt ra ngoài!

Tần Nhã nhìn tâm tình tơ vò của người bên cạnh khẽ cười, đưa tay xoa xoa mớ tóc loà xoà của cậu nói.

"Đừng suy nghĩ nhiều về việc này!"

Mới lạ!!

Nghiêm Lục Khiết trong lòng gào thét, đội trưởng à, anh hãy đặt trường hợp là em và thử nghĩ một chút có được không ba?

Tự nhiên đâu ra một người loã thể nhảy vào tắm chung với anh, sau đó còn sờ soạng a a ô ô cho anh, rồi anh cũng a a ô ô cho người nọ. Xong xuôi người ấy lại nói đừng suy nghĩ nhiều về việc này. Đội trưởng nha anh sống quá phóng khoáng rồi đó!!!

Tần Nhã cong miệng cười, rất đứng đắn nói.

"Cậu xem tôi đã giúp cậu phát tiết như vậy, đổi lại là người khác, chắc chắc sẽ không ai làm tốt như tôi đâu. Không phải cậu nên cảm ơn tôi một chút sao?"

Mịe nó tại sao lại có cảm giác bị người ta ăn đậu hủ còn phải trả tiền cho người ta ăn như vậy hả?!

Nghiêm Lục Khiết thực sực không muốn nhắc tới chuyện này nữa, cứ xem như bạn bè giúp đỡ nhau vậy đi. Cậu vuốt gương mặt méo mó của mình trở lại bình thường, kéo Tần Nhã cùng xuống nhà ăn.

Lúc bọn họ đi ngang qua vườn cây, vô tình trông thấy Lâm Tử Quyên đang ngồi trên băng ghế dài, mặt không biểu tình lật sách xem.

Giống như đã tập thành phản xạ, Nghiêm Lục Khiết vừa thấy Lâm Tử Quyên, không kịp suy nghĩ lập tức túm Tần Nhã kế bên nép đằng sau cây cột gần đó.

Làm xong một chuỗi động tác, Nghiêm Lục Khiết mới bất giác phát hiện hành động này của mình có bao nhiêu phần kì lạ.

"Ồ." Hệt như Nghiêm Lục Khiết dự đoán, vị đội trưởng nào đó rất nhanh đã bắt đầu nghi ngờ. "Cậu làm gì vậy?"

Nghiêm Lục Khiết ngây ngô. "Em muốn nghỉ chân một chút, nãy giờ đi bộ hơi mệt."

"Vậy sao? Vậy ra băng ghế kia ngồi." Tần Nhã chỉ chỉ băng ghế, rất tự nhiên đi ra.

Nghiêm Lục Khiết vội vàng kéo cánh tay hắn lại. "Từ từ đã."

"Có chuyện gì?"

Tần Nhã vừa dứt câu, lùm cây đối diện Lâm Tử Quyên xào xạc vài cái, tiếp sau đó một cái đầu thòi ra, trên đỉnh đầu còn vương lấy vài chiếc lá nhỏ.

Tần Nhã: "..."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Vừa chui ra khỏi lùm cây kia, không phải chính là Liễu Bạch đó sao? Nhìn xem có giống  con thỏ béo nhếch nhác không chứ hả. Nghiêm Lục Khiết gương mặt từ chối thể hiện biểu tình, từ chối quen biết.

Liễu Bạch vừa ló đầu ra liền hướng Lâm Tử Quyên vui vẻ nói.

"Tiểu Quyên, em lại đến!"

Lâm Tử Quyên làm như đã quá quen với sự xuất hiện phi thường kì dị như thế này, chỉ hơi ngẩng đầu về lùm cây một cái, sau đó như trước không có biểu tình gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Liễu Bạch đứng dậy, vỗ rớt mớ lá cây trên người xuống, chạy tới chỗ Lâm Tử Quyên đang ngồi, bên cạnh còn xách theo hai phần đồ ăn mà cô tự tay làm ở nhà. Liễu Bạch không vì sự lạnh nhạt của Lâm Tử Quyên mà ngại ngùng, cô lấy ra phần đồ ăn đã chuẩn bị trước, mở nắp hộp ra cười nói.

"Tiểu Quyên, hôm nay em làm bento ngũ sắc mà Tiểu Quyên thích nè."

Nói lấy cô chìa đến cho Lâm Tử Quyên, phần bento ngũ sắc này trang trí rất bắt mắt. Nhìn từ bên trái qua chính là cơm trắng, thịt màu mật ong, trứng chiên vàng, rau cải xanh, kimchi đỏ. Phía trên còn rắc một hàng mè vàng trông rất mỹ vị.

Tần Nhã rình sau cây cột quan sát hộp bento nọ, quay đầu hướng Nghiêm Lục Khiết đầy ẩn ý.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

"Em không biết nấu ăn, anh đừng có mong chờ cái gì."

Tần Nhã chậc một tiếng, lâm vào trạng thái treo máy.

Nhà hắn nếu không biết nấu ăn như vậy, thật là uổng quá. Dù gì hắn cũng rất muốn bữa ăn tình yêu nồng cháy nha, xem ra phải học một khoá nấu ăn mới được. Sau này nếu ở chung hắn sẽ nấu cho vị này nhà hắn ăn, thỉnh thoảng còn có thể phòng bếp play cũng rất tình thú.

Bên kia Lâm Tử Quyên không nói gì vẫn tiếp tục đọc sách, Liễu Bạch lúc này mới không đồng ý nói.

"Tiểu Quyên, đã trưa thế này rồi nên nghỉ ngơi một chút đi. Ăn xong rồi đọc tiếp thế nào?"

Giọng điệu hết sức nhỏ nhẹ kiên nhẫn của Liễu Bạch như vậy, là lần đầu tiên mà Nghiêm Lục Khiết nghe được. Xem ra con người ta vướng vào tình yêu rồi, nhân cách sẽ hoàn toàn biến đổi nha.

Nghiêm Lục Khiết còn tưởng Lâm Tử Quyên vẫn tiếp tục làm lơ Liễu Bạch. Không ngờ Lâm Tử Quyên người nọ lại trực tiếp cất sách đi, nhìn chằm chằm hộp cơm trên tay nàng.

Liễu Bạch vui vẻ, nhanh nhẹn dùng đũa gắp một phần đồ ăn đưa đến bên miệng Lâm Tử Quyên nói.

"Thử một chút không?"

Tần Nhã đang núp sau cây cột treo máy, thấy hành động của Liễu Bạch liền buột miệng nói. "Nằm mơ, muốn đút ăn Lâm Tử Quyên mà dễ sao?"

Ngay sau đó, giống như là vả mặt Tần đội trưởng, Lâm đội viên chầm chậm há miệng, ngậm lấy thức ăn trên đũa, còn rất tự nhiên gật đầu một cái.

Tàn Nhã: "..."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Tần Nhã đứng từ xa quan sát rất chăm chú, lâu lâu lại ngẩn người, khiến Nghiêm Lục Khiết bên cạnh cảm thấy lo sốt vó.

Cậu quên mất Tần Nhã vị này chính là thầm thích Lâm Tử Quyên nha. Có thể trước giờ đội trưởng trăm phương ngàn kế cầu mà không được Lâm Tử Quyên. Vậy mà Lâm Tử Quyên bây giờ lại có thể ngoan ngoãn được Liễu Bạch đút cơm cho ăn như vậy, thật giống như là ngược đãi đội trưởng. Thật sự là chê mình sống quá nhàn rỗi rồi!

Tần Nhã đem một cỗ tâm trạng không biết gọi là gì quay đầu nhìn Nghiêm Lục Khiết. Nghiêm Lục Khiết theo thói quen vội vuốt mao Tần Nhã.

"Đội trưởng anh bình tĩnh một chút, em sẽ về khuyên nhủ Liễu Bạch, để bạn ấy không làm phiền Lâm Tử Quyên nữa."

Tần Nhã khó hiểu. "Tại sao?"

Còn hỏi tại sao? Tại vì muốn anh đừng giận cá chém thớt chứ sao? Đội trưởng anh đừng manh động nha!

"Em biết anh có tình ý với Lâm Tử Quyên, nhưng dù gì bạn em cô ấy không biết Lâm Tử Quyên là nữ, cho nên mới tiếp cận Lâm Tử Quyên như vậy. Anh cho em một chút thời gian, em sẽ khuyên nhủ cô ấy một trận."

Tần Nhã nghe Nghiêm Lục Khiết nói xong, sắc mặt cực kỳ tệ hại, hắn đưa hai ngón tay ác độc kẹp lấy mũi Nghiêm Lục Khiết, nghiến răng nói.

"Cậu nói lại một lần nữa, ai có tình ý với Lâm Tử Quyên?"

"Không phải anh có tình ý với Lâm Tử Quyên sao?" Em biết tỏng rồi, anh giấu diếm cái gì.

"Tôi có tình ý với Lâm Tử Quyên hồi nào?" Ngón tay Tần Nhã lắc lắc mũi Nghiêm Lục Khiết mấy cái.

Nghiêm Lục Khiết mũi bị bạo hành, trong lòng khổ sở vạn phần, tại sao lúc nào đội trưởng phát bệnh, cậu cũng phải là đứa chịu trận chứ? Cầu đổi người, cầu thương xót.

Có điều Tần đội trưởng không có tình ý với Lâm Tử Quyên sao? Vậy là cậu đoán sai rồi hả?

Cho nên nói là, kiểu người yêu thích của đội trưởng cũng không kì lạ lắm nhỉ.

Tần Nhã mặc kệ Nghiêm Lục Khiết vùng vẫy thế nào, mặt đen lại kéo cậu đi mất, để lại Lâm Tử Quyên cùng Liễu Bạch trợn mắt nhìn về hướng hai người bọn họ.