Sau buổi tập, Nghiêm Lục Khiết chở Tần Nhã về, được hơn nửa đường cậu bỗng cảm thấy trên trán mình bộp một phát có vết nước lành lạnh. Bộp một phát nữa trên mặt Nghiêm Lục Khiết, càng lúc càng nhiều giọt nước như hạt châu rơi xuống.
Nghiêm Lục Khiết ngước nhìn lên bầu trời lúc này đã xám xịt, gió khẽ thổi rít qua từng tán lá cây, cậu nhẹ nhàng mỉm cười. Cơn mưa đầu mùa, cuối cùng cũng đến rồi.
Đến con mẹ nó sớm như vậy, tôi là không có mang áo đi mưa và giày đi mưa!!!!
Nghiêm Lục Khiết quay xuống hỏi Tần Nhã có áo mưa không, hắn đương nhiên chôn vùi áo mưa trong cặp, chỉ nói nhanh trở về nhà hắn rồi ngồi ở đó chờ tạnh mưa. Nghiêm Lục Khiết hết cách chỉ dặn Tần Nhã ngồi vững, bắt đầu dùng sức đạp xe với tốc độ 30 cây chuối trên giờ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, khi xe vừa thắng kịch trước nhà hắn cũng là lúc Nghiêm Lục Khiết và Tần Nhã như hai cái xác trôi sông ba ngày vừa trồi lên mặt đất.
Vị quản gia đang cầm dù đứng trước cổng đợi tiểu tổ tông nhà mình về, vừa thấy cảnh tượng trên suýt chút nữa bung dù bỏ chạy. Ông vội đưa tay lên ngực trấn an tâm hồn già yếu đuối của mình, chạy đến chỗ Tần Nhã. Chưa kịp mở miệng đã bị hắn đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu.
"Bác Triều, có thể cho bạn con vào nhà trú mưa một chút không?"
Vị quản gia chưa hiểu rõ lắm nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, nếu không cho Nghiêm Lục Khiết vào có lẽ chính thân già yếu đuối của mình cũng không có chỗ trú mưa đây.
Nghiêm Lục Khiết vuốt ngược mớ tóc ướt để lộ khuôn mặt thanh tú, vội cúi chào vị quản gia rồi lẽo đẽo theo chân Tần Nhã vào nhà.
Vị quản gia lúc này mới khẽ quan sát Nghiêm Lục Khiết, thiếu gia nhà ông trước giờ rất ít khi đem bạn về nhà. Trường hợp của Trình Cảnh thiếu gia là do hai nhà Trình gia cùng Tần gia có giao hảo, mỗi lần hai nhà gặp mặt thì cũng đem theo Trình thiếu gia đến chơi. Về sau Trình thiếu chính là tự mình chạy đến Tần gia cọ cọ.
Đây cũng có thể coi là chân chính lần đầu tiên Tần Nhã mang bạn học về nhà.
Quản gia vì Nghiêm Lục Khiết nên vội vàng cho người chuẩn bị phòng khách. Có điều còn chưa kịp mở miệng, thiếu gia nhà ông đã một mực đẩy đẩy thiếu niên thanh tú kia vào phòng mình mất rồi. Vị quản gia cằm có xúc động muốn rơi xuống sàn nhà.
Này... này là ai nha? Thiếu gia nhà ông khi nào chịu ở chung phòng với người khác nha? Rốt cuộc bên trong là vị nào, khiến thiếu gia nhà ông có thể cam tâm tình nguyện như vậy?
Tần Nhã không nghe được tiếng lòng quản gia nhà mình, hắn dẫn Nghiêm Lục Khiết vào phòng. Sau khi đóng cửa phòng, hắn vô tình chạm mắt vào hai điểm anh đào lấp ló sau lớp áo trắng mỏng dính nước của người nào.
Tần Nhã khẽ nuốt nước bọt cái ực, dục tốc bất đạt... nhẫn nhịn... không được thịt bây giờ...
Tần Nhã khó khăn dời lực chú ý, hắn tìm trong tủ một bộ đồ lúc hắn còn 14 15 tuổi của mình, đưa cho Nghiêm Lục Khiết bảo cậu vào phòng tắm trước. Bản thân hắn đi ra ngoài căn dặn đám người làm trong biệt thự một chút. Quản gia cùng đám người lại thở dài, thiếu gia lại tính bày trò gì nữa đây.
Nghiêm Lục Khiết bước vào phòng tắm liền trầm trồ, phòng tắm của người làm nhà này còn bự hơn phòng ngủ của cậu có được không. Nghiêm Lục Khiết cảm thấy mình như là mơ luôn, làm người quý tộc rồi, hahaha.
Nghiêm Lục Khiết vặn nước nóng, tiếng nước róc rách chảy xuống, khói nước lan toả khắp phòng. Cậu tiến đến vòi sen, nước ấm từ từ chạm vào da thịt nhẵn nhụi của cậu. Nghiêm Lục Khiết thoả mãn liền kêu lên một tiếng.
Tần Nhã đứng bên ngoài đi tới đi lui. Hắn cứ đi hai bước thì lại quay mặt về phòng tắm một lần. Tần Nhã chăm chú nghe tiếng nước chảy trong phòng, trên mặt không biết nghĩ tới cái gì, toàn bộ đều ửng đỏ.
Mà ở bên trong , Nghiêm Lục Khiết đang vui vẻ hưởng thụ thì "cạch" một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Tần Nhã trên người không một mảnh vải bước vào.
Nghiêm Lục Khiết giật mình, suýt chữa nữa ngã đập vào bồn tắm. Thời điểm cậu sắp ngã, Tần Nhã nhanh chóng đỡ lấy, JJ big size của hắn vô tình cạ vào người Nghiêm Lục Khiết.
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Mịe nó, anh tự hào lắm đúng không?
Cậu quay người lại dấu vật nhỏ, quát to:
"Đội trưởng....em đang tắm, anh vào đây làm gì?"
Tần Nhã: "Lụm cục xà bông."
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Tần Nhã: Loading ...
Tần Nhã: "!!!"
Nghiêm Lục Khiết hoảng hốt nhìn Tần Nhã. Alo, sao lại treo máy nữa rồi? Mau tỉnh!
Tần Nhã đội trưởng có thể nói trước đó hắn bị thế lực vô hình nào đó thôi miên, đến lúc tỉnh táo lại thì mình đã vào trong này rồi sao?
Đương nhiên là không rồi!
Hắn vội vàng lấy lại phong độ của mình, vuốt ngược mớ tóc lên để lộ nốt ruồi dưới mắt phải, liếm môi nói.
"Tắm chung cho đỡ tốn nước!"
Nghiêm Lục Khiết đứng cách xa người nọ. "Chủ nhà này sau khi khoa trương xây nhà to như vậy lại keo kiệt tiền nước sao?"
"Xây nhà xong thì hết tiền rồi."
Thể loại lý do gì đây???? Đội trưởng, anh đùa em chắc????
Nghiêm Lục Khiết đang tìm lý do đuổi cổ Tân Nhã ra ngoài, đột nhiên phần lưng truyền đến một loại cảm giác. Quay lại chỉ thấy Tần Nhã đang chà lưng cho mình. Cậu hoảng hốt vội đẩy Tần Nhã ra.
"Không cần đâu!!"
Tần Nhã đưa vai chà đi vết xà bông bắn trên mặt mình, nhăn mặt nói.
"Đều là con trai tắm chung với nhau, cậu sợ gì?"
Vị đội trưởng à, lớn bằng tuổi này rồi thì dù giới tính nào tắm chung cũng đều đáng sợ có được không hả?
Tần Nhã giống như hết kiên nhẫn, đến bên dưới vòi sen nói. "Thôi được rồi, cậu không muốn tôi chà lưng thì tuỳ cậu, tôi tắm trước đây, chút nữa nước có hết, cậu không tắm được là tại cậu."
Nghiêm Lục Khiết gian nan lau mồ hôi không tồn tại trên trán mình. Trong lòng âm thầm tự vả.
Đúng rồi nha, đều là con trai, ngại cái gì chứ. Cậu cũng không phải loại thấy sắc thì sẽ không kiềm chế được, hơn nữa người này là nam, có cái gì để đáng xem chứ.
Nhìn đi, dù gì cũng chỉ là ngũ quan đẹp một chút, cơ thể cao một chút, xương quai xanh quyến rũ một chút. Còn có, khụ... còn có...
Nghiêm Lục Khiết lén đánh giá cơ thể người nào đang tắm dưới vòi sen. Từng giọt nước rơi xuống chảy dài trên má, xuống bờ vai dài rộng rắn chắc, chảy xuống ngực rồi trườn đến bụng. Sau đó giọt nước thuận lợi một đường cong cong chảy xuống đến dưới rốn người nào...
Đột nhiên mặt Nghiêm Lục Khiết nóng bừng, bên dưới lại truyền đến một cảm giác lạ.
Cứng....cứng rồi!!!
Cái này có được gọi là chơi ngu không???
Quan trọng là, cậu như vậy nhưng lại phản ứng với đội trưởng là cái vẹo gì hả?
Hình như có gì sai sai đúng không hả?
"Sao vậy?"
Tần Nhã nãy giờ không có nhắm mắt, hứng thú khẽ quan sát biểu tình biến đổi không ngừng trên khuôn mặt người kia. Hắn đến gần Nghiêm Lục Khiết, cứ mỗi lần hắn tiến lên thì Nghiêm Lục Khiết lại lùi xuống. Đến khi chạm vào bồn tắm mới khựng chân lại. Tần Nhã cúi xuống phả nhẹ hơi vào vành tai người nào đang đỏ hồng.
"Bao lâu rồi chưa phát tiết?"
Nghiêm Lục Khiết thẹn quá hoá giận, vội đẩy hắn ra, lớn tiếng mắng mỏ.
"Anh không cần quan tâm, em đi ra đây!"
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, Tần Nhã đẩy nhẹ Nghiêm Lục Khiết xuống bồn tắm tròn, hắn đè lên người cậu, đưa tay cầm lấy vật nhỏ, chất giọng từ tính vang lên.
"Để tôi giúp cậu..."
Thanh âm trầm ấm truyền đến bên tai, Nghiêm Lục Khiết ban đầu còn vùng vẫy. Về sau không biết có phải do phòng tắm kín hay không, mà càng lúc cậu càng bất lực nhũn người. Tần Nhã thăm dò từng chút một, hắn đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai cậu, bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng lên xuống vật nhỏ của Nghiêm Lục Khiết.
Nghiêm Lục Khiết bấu hết thảy mười ngón tay trên vai đối phương. Tần Nhã tà ý vươn lưỡi rà trên cổ cậu, cố ý để lại một vết đỏ thẫm. Tay hắn bắt đầu chạm đến hai điểm trước ngực Nghiêm Lục Khiết xoa nhẹ.
Vật nhỏ nãy giờ vẫn luôn được Tần Nhã chăm sóc, không ngừng tiết ra dịch nhờn trong suốt. Nghiêm Lục Khiết không kiềm chế được khẽ rên nhẹ một tiếng.
"ưm..."
Tiếng rên dục vọng đầy ý vị vang vọng khắp phòng, Nghiêm Lục Khiết đỏ mặt vội đưa hai tay bịt miệng. Lại bị Tần Nhã dễ dàng gỡ ra, trực tiếp đưa đến đệ đệ nãy giờ đã trướng lớn của hắn, mở giọng khản đặc.
"Cũng làm giúp tôi đi!"
Nghiêm Lục Khiết giống như bị điều khiển một dạng, vươn ngón tay thon dài khẽ chạm vào phân thân của hắn lên xuống. Tần Nhã phối hợp hưởng thụ, đoạn đưa miệng mút chặt điểm hồng trước ngực Nghiêm Lục Khiết.
Xúc cảm truyền đến từ nơi nhạy cảm, Nghiêm Lục Khiết vội cắn chặt miệng kiềm chế không cho tiếng rên phát lên. Tần Nhã hơi nhíu mày đưa ngón cái tách miệng cậu ra.
"Không cho phép cậu kiềm chế!"
Động tác của Tần Nhã giống như là trừng phạt người nọ không nghe lời, bàn tay hắn siết chặt, lại đột ngột tăng tốc. Phân thân của Nghiêm Lục Khiết bất ngờ chịu đả kích liền tiết ra ít dịch nhờn. Miệng Nghiêm Lục Khiết lúc này đã bị ngón cái của Tần Nhã khuấy đảo không ngừng, không kìm được mà rên rỉ.
Tần Nhã nghe dục âm của người nào, phân thân không nhịn được lại thêm phần cứng rắn. Hắn hà một hơi vào tai đối phương, sau đó trực tiếp đưa lưỡi vào tai cậu nhảy múa.
Nghiêm Lục Khiết ưỡn người vào ngực nam nhân đang ở bên trên mình, ngón tay lại bấu chặt lên vai hắn, hơi thở có phần gấp gáp.
Đột nhiên cơ thể truyền đến dòng điện, Nghiêm Lục Khiết không kìm chế được rên lên, ưỡn người phóng thẳng một chất dịch trắng đục vào tay Tần Nhã, cả người mềm nhũn trực tiếp gục vào ngực hắn.
Tần Nhã ngừng động tác, hắn thưởng thức chiến tích hoa hoa lệ lệ đang ở trên tay mình, lại ôn nhu ngắm nhìn gương mặt tiểu bảo bối cả đời hắn, bởi vì quá kích thích mà ửng hồng.
Tần Nhã nhịn không được cúi xuống hôn lên tóc Nghiêm Lục Khiết thật nhẹ, sau đó đưa ngón tay có chứa chất dịch của Nghiêm Lục Khiết vào miệng mình liếm sạch sẽ. Xong xuôi hắn bế Nghiêm Lục Khiết ra ngoài, mặc đồ lại cho cậu. Còn chính mình là vào lại phòng tắm để tự giải quyết.