Chapter 20 - Chương 20

Mấy tuần sau, toàn khối C trường An Dĩ liền gợn lên một tin tức, nghe nói sắp chuyển đến một nam sinh là con của một cặp doanh nhân nổi tiếng trong nước. Nam sinh này được đồn là con lai, sở hữu tóc màu hạt dẻ, cặp mắt màu xanh dương. Soái vô cùng.

Mà Trần Nghiên Hạo dĩ nhiên chẳng thèm để tâm mấy cái loại bát quái kiểu này. Hiện tại cậu đang được giáo viên chủ nhiệm gọi đến dặn dò. Nói cái gì mà lớp mình chuẩn bị có một học sinh sắp chuyển đến, cậu bạn học này có đôi mắt xanh cùng mái tóc màu hạt dẻ. Hiện tại chắc là đang ở phòng giáo viên, Trần Nghiên Hạo cậu được chỉ định dẫn cậu học sinh nọ về lớp.

Trần Nghiên Hạo nghe giáo viên chủ nhiệm căn dặn xong, cậu nhanh chóng chạy ra khỏi lớp. Lúc đi qua một dãy hành lang, cậu trông thấy có một đám con gái đang vây xung quanh một thiếu niên cao lớn. Trần Nghiên Hạo tò mò đứng lại nhìn, thiếu niên bị vây quanh gương mặt tuấn tú, tóc lại có màu hạt dẻ.

Người bị đám đông bao vây chính là nhân vật đang được khối C sôi nổi bàn tán tới trước đó, nam sinh này tên Khâm Dĩnh Hy.

Khâm Dĩnh Hy sau khi tới trường liền đi dạo một vòng quanh trường, trong đầu đang nghĩ ngôi trường tồi tàn này may mắn lắm mới có một học sinh ưu tú như mình thì đột nhiên một nữ sinh từ đâu bay ra hỏi han. Khâm Dĩnh Hy thuộc kiểu ngạo kiều, không thèm trả lời mà trực tiếp đi thẳng, lại làm nữ sinh kia càng thêm kích thích bám đuôi. Nhưng không phải chỉ một mình nàng, cư nhiên đâu ra mỗi lúc càng nhiều nữ sinh vây quanh hắn.

Trần Nghiên Hạo đi ngang qua trùng hợp lúc Khâm Dĩnh Hy đang bị vây chính giữa đám người. Trông thấy tóc hắn có màu hạt dẻ, cặp mắt còn có màu xanh, nhớ đến lời giáo viên, hẳn là học sinh mới của lớp mình. Trần Nghiên Hạo định bụng chạy qua chào hỏi tiện dẫn bạn về lớp, cậu đi thẳng về phía đám đông, đôi mắt híp lại mỉm cười cất giọng:

"Bạn học hạt dẻ!"

Đám đông im bặt, tách ra nhìn về phía thanh âm vừa phát, người nọ bị vây cũng ngước nhìn theo, trước mặt là một nam sinh nhỏ người, đôi mắt hơi nhắm hờ, môi lại mỉm một nụ cười nhẹ.

"Bạn học hạt dẻ ! Bạn sao lại đứng đây, sắp vào lớp rồi (⌒▽⌒)"

Nam nhân tóc màu hạt dẻ có hơi chút khó chịu, nhìn từ trên xuống dưới Trần Nghiên Hạo tìm chút quen thuộc.

"Tôi có quen cậu sao?"

"Chúng ta học cùng lớp nha, mau về lớp thôi (⌒▽⌒)"

Trần Nghiên Hạo híp mắt cười, nắm lấy cánh tay hắn bước nhanh về lớp. Người nọ bị kéo đi không chút kháng cự, bởi vì hắn cũng đang muốn thoát khỏi cái đám nữ sinh phiền phức này.

"Tớ tên là Trần Nghiên Hạo, bạn học tên gì?"

"Tớ ... Khâm Dĩnh Hy."

Khâm Dĩnh Hy nhìn chằm chặp vào thiếu niên kế bên. Tên này cậu ta là dị nhân sao? Vừa đi vừa nhắm mắt! Sẽ thấy đường đi sao? Còn có cười tươi như vậy làm gì? Bộ tính là đại sứ quảng cáo colgate hả?

"Tên đẹp." Trần Nghiên Hạo chợt dừng chân tại cửa lớp mình. "Rất vui được làm quen với cậu"

Trần Nghiên Hạo bắt đầu tắm nắng nụ cười thiên sứ cho người nào, trong tưởng tượng của Khâm Dĩnh Hy thậm chí còn có thể thấy xung quanh cậu còn bắn ra vài bông hoa.

"Ừm..." Người nào đó bị tắm nắng đến ngẩn người, ấp úng nói.

"Cậu ngại sao?" Trần Nghiên Hạo nãy giờ thấy cậu bạn trước mặt ấp a ấp úng, nửa ngày mới chỉ nói được một hai câu, nghĩ tới cậu ta vừa đến một ngôi trường mới, hẳn là chưa quen. Trần Nghiên Hạo cười tươi cổ vũ Khâm Dĩnh Hy một cái.

Khâm Dĩnh Hy: "..."

Trần Nghiên Hạo dẫn Khâm Dĩnh Hy đến lớp, tay chỉ vào lớp mình nói.

"Đây là lớp của chúng ta. Cậu vào lớp trước, tớ đi một chút!"

Trần Nghiên Hạo cong miệng cười tươi rồi quay người đi mất. Khâm Dĩnh Hy nhìn theo bóng dáng của Trần Nghiên Hạo một lát, sau đó bước vào lớp trước sự ngạc nhiên của mọi người. Đám nữ sinh thì không cần phải nói cằm đã rớt lộp cộp xuống sàn từ khi nào. Hắn nhếch mép tiến về phía bàn trống, không cần biết chỗ đó có người ngồi hay không rồi lôi điện thoại ra bấm gì đó.

Nghiêm Lục Khiết đang nằm ngủ đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng la hét chói tai của đám nữ sinh, lại cảm nhận kế bên có người ngồi xuống.

Hôm nay lớp trưởng lại có gì mới lạ mà bọn kia la hét dữ dội như vậy nha.

Cậu mở nhìn sang kế bên lại thấy hàng bên cạnh không phải lớp trưởng. Ngoài dự đoán gương mặt này còn hơi quen thuộc.

Khâm Dĩnh Hy trông thấy Nghiêm Lục Khiết thì ngẩn người một chút, ánh mắt hắn trầm xuống, như có như không chào hỏi Nghiêm Lục Khiết.

"Chào cậu, tớ là học sinh mới chuyển đến."

Nghiêm Lục Khiết nam nhân mắc bệnh mù mặt thâm niên bắt đầu lục lọi trí nhớ mình, cố gắng tìm kiếm gương mặt này có chỗ nào quen thuộc. Mãi lúc sau Nghiêm Lục Khiết mới đột ngột hô lên.

"Tên cướp nước!!!"

Khâm Dĩnh Hy: "..."

Cả lớp: "..."

Này nha Nghiêm Lục Khiết cậu kì thị người phương Tây sao, bọn tớ biết là ngoại hình Khâm Dĩnh Hy có chút giống người nước ngoài, nhưng cậu tại sao lại bảo người ta cướp nước. Tư tưởng thời Pháp thuộc này là sao hả?

Nghiêm Lục Khiết có chút dở khóc dở cười nhìn cả lớp, cậu rất muốn giải thích nhưng người bên cạnh lại nhanh hơn một bước, hắn cướp lời nói.

"Tớ không biết tại sao cậu lại có ác cảm với tớ, nhưng tớ là một lòng muốn làm bạn với cậu."

"..."

"Thôi được rồi nếu cậu đã nghĩ tớ không xứng làm bạn với cậu thì tớ sẽ không phiền cậu nữa đâu."

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Mịe nó đã gặp qua nữ trà xanh, nhưng chưa bao giờ gặp qua nam trà xanh đây!

"Cậu nói đủ chưa." Nghiêm Lục Khiết nhịn không được đứng lên đập mạnh xuống mặt bàn, sát khí bừng toả nhìn Khâm Dĩnh Hy. Người kia tuy mềm dẻo uỷ khuất nhưng cũng đứng thẳng người áp sát Nghiêm Lục Khiết, bầu không khí trong lớp học lúc này vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên đâu ra xuất hiện một người mang theo bầu không khí hoa lá ngập tràn bước vào lớp, trông thấy hai thanh niên kia đang đứng áp sát nhau, người này lại vô cùng không hiểu chuyện mà đem nụ cười Colgate treo ngoài miệng.

"Hai cậu đã kết thân rồi sao, nhanh thật nha!!!"

Trần Nghiên Hạo a Trần Nghiên Hạo, con mắt nào của cậu trông thấy họ đang kết thân vậy ?!!

Nghiêm Lục Khiết không bình tĩnh nói.

"Người này ngồi chỗ của cậu, tớ chỉ tính mời hắn đi chỗ khác!"

Khâm Dĩnh Hy giật giật khoé măt, hắn không ngờ người này lại là lớp trưởng.

Trần Nghiên Hạo lại cười hề hề.

"Có lẽ Dĩnh Hy không biết, thôi cứ để cậu ấy ngồi đây đi! Ban nãy mình có gặp cậu ấy ở hành lang, cậu ấy có vẻ thuộc kiểu người dễ ngượng và khó tiếp xúc với người lạ nên mọi người thông cảm cho cậu ấy nhé!!"

Trần Nghiên Hạo a Trần Nghiên Hạo, con mắt nào của cậu thấy Khâm Dĩnh Hy là người dễ ngượng vậy?

Tiếng chuông cất lên cắt quãng không gian yên lặng bất thường trong lớp, mọi người nhanh chóng trở về vị trí. Trần Nghiên Hạo thu dọn sách vở leo lên bàn trên ngồi, trước khi đi không quên quăng ra nụ cười Colgate khiến Khâm Dĩnh Hy ngẩn người nhìn cậu. Hắn vô thức đưa tay lên mũi sờ xem máu mũi có chảy ra chút nào không, lại thấy hành động này của mình có chút ngớ ngẩn.

Nghiêm Lục Khiết ghét bỏ người bên cạnh, thầm nghĩ lớp trưởng nhà mình lượng fan cuồng chắc chắn đã +1 rồi. Cậu lười biếng chống cằm nhìn ra cửa sổ, lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc đến đáng sợ nào đó.

Tần Nhã xuống sân trường học thể chất vô tình ngẩng đầu nhìn lên lớp của Nghiêm Lục Khiết. Thấy người trong lòng đang nhìn mình, Tần Nhã liếm môi nhếch miệng cười. Người kia bị cười cho ngây người, vội vàng dời mắt quay mặt lên bảng.

Đột nhiên Khâm Dĩnh Hy từ đâu chường mặt ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt Tần Nhã. Tần Nhã trực tiếp đem nụ cười trên môi tắt ngủm, khẽ chau đôi mày lại.

Nghiêm Lục Khiết khó chịu hỏi.

"Làm cái gì thế?"

Khâm Dĩnh Hy rất tự nhiên mà đáp:

"Tớ không mang sách, cho tớ xem nhờ với."

Nghiêm Lục Khiết không nói gì chỉ chìa một phần cuốn tập ra cho hắn. Khâm Dĩnh Hy lại tiếp lời.

"Ở trường này có câu lạc bộ bóng rổ không?"

Nghiêm Lục Khiết gật đầu.

"Tớ muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của trường."

Nghiêm Lục Khiết nghe hắn nói xong cũng không thèm trả lời. Nếu là bình thường, cậu sẽ cực kỳ nhiệt tình mà hướng dẫn bạn mới đường đi đến chỗ đăng ký câu lạc bộ. Nhưng ai bảo tên này làm Nghiêm Lục Khiết cảm thấy không thoải mái, mình không thoải mái nhất định sẽ không cho đối phương thoải mái.

Khâm Dĩnh Hy bị Nghiêm Lục Khiết ngó lơ, chán ngắt xoay đi xoay lại một hồi, thấy không có gì thú vị, bèn lôi điện thoại ra chơi game.

Cuối giờ Trần Nghiên Hạo tận chức tận trách đến chỗ Khâm Dĩnh Hy hỏi han xem hắn đã quen với không khí lớp học chưa. Cậu không ngại khoe ra nụ cười đại sứ Colgate. Khâm Dĩnh Hy bị cười đến ngẩn ngơ, nói chuyện bắt đầu ấp úng. Nghiêm Lục Khiết ngồi bên cạnh ra sức khinh bỉ hắn.

Khâm Dĩnh Hy đọc được ánh mắt của Nghiêm Lục Khiết, khẽ liếc ánh mắt ăn tươi nuốt sống về phía cậu, lại quay sang Trần Nghiên Hạo cười cười:

"Hạo Hạo... cậu đối với tớ thật tốt, cậu là người tốt!"

Nghiêm Lục Khiết nuốt nước miếng, mắt vừa liếc tôi vừa phát thẻ người tốt cho lớp trưởng là thể loại gì?

Trần Nghiên Hạo híp mắt cười.

"Cậu cố lên, mọi người sẽ thông cảm cho tính cách dễ ngượng của cậu thôi, tí nữa cậu đến câu lạc bộ bóng rổ nhớ cố lên nha! Lục Khiết vừa hay lại là quản lý đội bóng rổ, tí nữa cậu kêu cậu ấy hướng dẫn cho."

Khâm Dĩnh Hy không tự chủ liếc mắt xà tinh về phía Nghiêm Lục Khiết, ánh mắt giống như muốn nói. "Thì ra chú là quản lý đội bóng rổ à, ban nãy sao không nói."

Nghiêm Lục Khiết cũng dùng ánh mắt đáp trả. "Rồi sao, làm gì nhau?"

Khâm Dĩnh Hy đột nhiên thu hồi ánh mắt sắc bén, nép sau lưng Trần Nghiên Hạo, bày ra bộ mặt uỷ khuất.

"Hạo Hạo, Lục Khiết có vẻ không thích mình, hay là thôi để mình tự tìm hiểu câu lạc bộ bóng rổ là được rồi, mình cũng không dám làm phiền cậu ấy đâu."

"..."

Trần Nghiên Hạo a một tiếng quay sang Nghiêm Lục Khiết, bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của cậu đối với Khâm Dĩnh Hy, Trần Nghiên Hạo liền nghiêm túc nói.

"Lục Khiết, cậu không nên có thái độ không phải với bạn mới như vậy! Không phải ban nãy hai người còn rất tốt sao?"

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Lớp trưởng, dừng!!! Tôi thật sự oan ức, hoàn toàn là người bị hại!!!

Sau một màn giáo huấn tình bạn chói mù con mắt, Nghiêm Lục Khiết không hề cam tâm tình nguyện dẫn Khâm Dĩnh Hy đến hội học sinh xin giấy gia nhập đội bóng, rồi lại dẫn hắn đến nhà thể chất để giáo viên khảo sát trình độ.

Chỉ là Nghiêm Lục Khiết không ngờ, Khâm Dĩnh Hy như vậy mà trình độ chơi bóng rổ không hề kém, rất nhanh chóng được huấn luyện viên toe toét cười lớn nhận vào đội.

Tiếp theo chính là một màn chào hỏi giới thiệu xã giao giống như lúc Nghiêm Lục Khiết mới tới. Đến lúc Tần Nhã cùng Khâm Dĩnh Hy chạm mặt giới thiệu, Tần Nhã liền mở miệng thốt ra một câu.

"Thằng cướp nước."

Khâm Dĩnh Hy: "..."

Toàn đội: "..."

Mịe nó đội trưởng anh cái tư tưởng gì đây hả, liền đến người nước ngoài cũng kỳ thị đi à?

Nghiêm Lục Khiết hiếm khi có chút đồng cảm với Tần Nhã. Cậu tiến lên vỗ vai Tần Nhã nói.

"Tên này vừa chuyển đến lớp em buổi sáng nay."

Tần Nhã gật đầu. "Cậu yên tâm, có cơ hội tôi sẽ chỉnh chết hắn."

Dám động chạm đến nhà hắn, còn ngồi kế bên nhà hắn, hơn nữa còn được nhà hắn tận tình giới thiệu vào đội bóng. Không chỉnh chết tên Khâm Dĩnh Hy kia thì tên Tần Nhã cũng nên viết ngược rồi.

Sau đó rất nghĩa khí bắt đầu chạy đi tập hợp cả đội.

Nghiêm Lục Khiết: "..."

Alo? Ai mướn? Ủa ai mướn? Em chỉ muốn an ủi đồng cảm với anh thôi mà, chứ đâu có đến thổi gió bên tai anh phải chỉnh Khâm Dĩnh Hy đâu nha. Tần Nhã anh bệnh tình đã tiến triển đến mức nào rồi hả? Không cần phải chữa sao? Sẽ tự hết sao?

Nghiêm Lục Khiết tâm thật mệt cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, bắt đầu chuyên chú theo dõi hoạt động của mọi người .

Sau một hồi luyện tập, Khâm Dĩnh Hy đem một cỗ mồi hôi nhễ nhại lết ra chỗ Nghiêm Lục Khiết, ánh mắt xà tinh quét đến người cậu.

"Quản lý, cho chai nước!"

Nghiêm Lục Khiết thầm rủa ông đây không phải osin sai vặt, nhưng vì trách nhiệm quản lý, cậu cũng phải đưa khăn cùng chai nước cho Khâm Dĩnh Hy.

Khâm Dĩnh Hy chưa kịp nhận lấy đã bị một người hớt tay trên, người nọ nhanh chóng một tay mở nắp chai nước ngửa cổ tu ừng ực, một tay đem khăn lau trán mình.

Khâm Dĩnh Hy cau mày nhìn người nọ, lại bị người đó đá cái nhìn thiêu sống về phía hắn:

"Quản lý không phải để cậu sai bảo, muốn gì tự đi mà lấy!"

Khâm Dĩnh Hy nhếch môi, tiến đến lại gần người nọ.

"Đội trưởng, em thấy anh quan tâm quản lý thật đó."

Tần Nhã cong miệng. "Cũng không phải quan tâm cậu, có ý kiến sao?"

"Không dám, em chỉ thấy có chút ngưỡng mộ thôi. Phải rồi đội trưởng, có muốn đấu với đàn em một trận?"

Tần Nhã liếm môi, hất hàm ra phía sân bóng. Sau đó cả hai cùng dùng ánh mắt xẹt điện nhìn nhau đi đến giữa sân. Mọi người hiểu ý cùng tản ra xem trận đấu, trường hợp người mới vào thường không phục đội trưởng, hoặc chỉ đơn giản là muốn nhận chỉ điểm rất nhiều. Cho nên thường xuyên sẽ có người mới ra thách đấu đội trưởng, việc này ai cũng đều quen mắt.

Khi thấy bọn họ đã ở giữa sân, Tiêu Duệ Đình hô to. "Bắt đầu."

Trái bóng được tung lên không trung, Khâm Dĩnh Hy tuy nhỏ người hơn Tần Nhã, nhưng sức bật rất lớn, hắn nhảy lên chiếm được trái bóng, vừa đập bóng vừa chạy đến phía rổ. Tần Nhã chạy theo đoạt lại bóng, đưa người che chắn không cho Khâm Dĩnh Hy giành được vị trí thuận lợi. Hai người giằng co một hồi, Tần Nhã đập bóng chạy đến vừa tầm ném, tạo tư thế đẹp mắt ném bóng vào rổ ăn trọn 3 điểm. Khắp sân vang dội tiếng hò reo của mọi người.

Nghiêm Lục Khiết đứng từ xa quan sát, khi chơi bóng Tần Nhã thật sự rất có khí chất, kỹ thuật chơi bóng cũng cực kỳ suất sắc không chê vào đâu được. Vẻ mặt Tần Nhã tập trung đánh giá tình hình, cùng với chuyển động cơ thể uyển chuyển, ngón tay dài điều khiển trái bóng đi theo ý mình. Đây chính là phong thái khi chơi bóng rổ thường ngày của đội trưởng. Ai nhìn thấy tuyệt đối cũng sẽ than một câu. "Đẹp."

Sau một lúc Tần Nhã bị Khâm Dĩnh Hy chiếm được bóng, hai người đang giằng co một hồi, đột nhiên không biết có phải vì ban đầu có ấn tượng không tốt với Khâm Dĩnh Hy hay không mà Nghiêm Lục Khiết rất muốn Tần Nhã giành thắng, liền hô lớn:

"Đội trưởng cố lên!"

Tần Nhã giống như khựng lại một chút, nhìn về phía Nghiêm Lục Khiết, khẽ liếm môi cười. Khâm Dĩnh Hy lợi dụng sơ hở luồn qua thực hiện một cú úp rổ đẹp mắt. Cả đội cùng "Ồ" lên một tiếng, khi không đang yên đang lành đội trưởng lại ngẩn người rồi!

Nghiêm Lục Khiết cũng không ngờ lời nói của cậu khiến Tần Nhã sau đó không còn có thể tập trung nổi nữa, liên tục để Khâm Dĩnh Hy chiếm lợi thế.

Gương mặt Tần Nhã lại không hề bởi vì đàn em khiêu khích mà tỏ vẻ khẩn trương, giống như không thể kiềm chế được mà cứ kéo cong khoé miệng cười. Khâm Dĩnh Hy dễ dàng đoạt bóng, lại khó chịu vì người kia cứ liên tục ngẩn người, đành tặc lưỡi ném bóng đi chỗ khác.

"Đội trưởng, anh không tập trung, tôi không chơi với anh nữa!"

Tần Nhã chỉ cười cười.

Mọi người trong đội khó hiểu nhìn đội trưởng, Cái thái độ gì đây, tự dưng đang yên đang lành nói ngẩn người liền ngẩn người như vậy? Không lẽ Tần đội trưởng người ta yêu vào rồi, liền dễ dàng bị một búp măng non xào sống? Phải biết rằng tỉ lệ người mới chiến thắng Tần đội trưởng là 0%, Khâm Dĩnh Hy này là quái vật phương nào vừa tới lại có thể xào đội trưởng nhà họ đến như vậy?

Nghiêm Lục Khiết cũng khó hiểu quan sát hai người họ, lại thấy Tần Nhã đi về phía mình, chưa kịp nói gì liền bị cái khăn ướt nhẹp của hắn úp lên đầu.

Anh con mẹ nó khăn thấm mồ hôi ướt nhẹp lại ném lên người tôi, thơm tho lắm hay gì hả????

Tân Nhã đột nhiên lên tiếng.

"Lần sau tôi chơi bóng không cho phép cậu mở miệng!"

Nghiêm Lục Khiết vội bỏ khăn ra ngẩng đầu hướng hắn oán hận, Tần Nhã liếm môi nói tiếp.

"Làm tôi mất tập trung!"

"Tại sao người khác được la cổ vũ còn em thì không???"

Lại phát bệnh?

Nghiêm Lục Khiết nhăn mặt nhìn Tần Nhã hỏi, Tần Nhã có chút bối rối vội điều chỉnh lại sắc mặt, nắm tay thành nắm đấm đưa trước miệng mình ho khan vài cái.

"Vì giọng của cậu nghe chói chết được"

Nghiêm Lục Khiết: "...."

Tâm can Nghiêm Lục Khiết:

(╯°□°)╯︵ ┻━┻

Đây là thể loại lý do gì????!!!!!

Khó vậy cũng nghĩ ra được ???