Chapter 4 - Chap 2

"Reng! Reng!"

- Đến giờ ăn trưa rồi các em. Thầy dạo một vòng đến Trung Quốc ăn đậu hũ mè cay đây._ Sinh vật vừa nói với cả lớp, vừa leo lên cửa sổ._ Em nào muốn ám sát thì cứ gọi thầy một cái nha.

Rồi phóng ra khỏi lớp với một tốc độ kinh hoàng.

- Tốc độ 20 mach là đây sao...?

- Nhanh kinh khủng.

- Tên lửa cũng không đuổi kịp ổng đâu.

- Hơn nữa, con bạch tuộc đó vừa chấm bài khi đang bay như sao xẹt kìa kìa.

- Thật hả?!

Mọi người nói chuyện sôi nổi. Nhưng không khí cả lớp bỗng trầm xuống. Vài người thở dài nói.

- Lớp E vẫn cứ mãi là lớp E.

- Dù chúng ta cố gắng thì cũng vô dụng thôi.

Vì lớp của bọn họ là một nơi hơi đặc biệt dù cho họ chỉ là những học sinh bình thường. Tất nhiên trừ việc đột nhiên trở thành sát thủ và phải giết thầy giáo.

Nagisa nhìn mọi người trầm lặng, cậu thò tay xuống hộc bàn để lấy đồ ăn ra.

- Này Nagisa.

Nagisa ngẩng đầu lên, cậu thấy ba người bạn cùng lớp, chắc cũng có thể gọi nhau là bạn, đang đứng trước bàn cậu

- Ra ngoài nói chuyện chút đi. Bọn tớ muốn bàn về kế hoạch ám sát.

---

- Đừng làm hỏng chuyện đấy nhé, Nagisa-kuuun.

- Ha ha.

Cậu học sinh tóc xanh dương đứng lặng im, tay cầm gói thuốc nổ mà bạn cùng lớp đưa cho cậu sau khi nói cho cậu biết kế hoạch của bọn họ.

Cậu nhìn nó mà không nói một lời nào.

- Nagisa-san._ Một giọng nói trong trẻo gọi tên cậu từ phía sau.

Cậu nhanh chóng quay người lại thì thấy một cô bạn không biết đã đứng phía sau cậu từ lúc nào. Đôi mắt màu bạch kim nhìn cậu chằm chằm, thường thì điều đó sẽ khiến Nagisa khó chịu, nhưng kì lạ là đối với cô bạn này thì cậu không thấy thế.

- A... Iai-san... Cậu-

"Rầm!!!"

- A!_ Nagisa giật mình, nhìn sang bên cạnh.

Sau cú tiếp đất, tên thầy giáo bạch tuộc của cậu đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra.

- T-Thầy về rồi à._ Nagisa vội người lại, tay cầm gói thuốc nổ giấu phía sau lưng mình._ Thầy đang cầm cái gì trên tay vậy?

- À, quà kỉ niệm của thầy đấy._ Tên đó nói thản nhiên._ Thầy mới bị tấn công.

- Bị tấn công suốt chắc thầy thấy phiền lắm nhỉ?_ Nagisa hỏi.

- Cũng không hẳn._ Hắn cười khúc khích, câu trả lời có vẻ ngược lại hoàn toàn so với Nagisa nghĩ._ Mọi người ra sức tấn công ta chứng tỏ bọn họ sợ ta.

Biểu cảm của Nagisa thay đổi hoàn toàn. Cậu cúi đầu, nhìn xuống đất.

- Đến giờ vào học rồi đấy, Nagisa-kun, Iai-chan._ Hắn vừa đi vừa nói, ngân nga một giải điệu nào đó. Tâm trạng có vẽ rất tốt. Khi đi đến bên Iai, hắn đột nhiên dùng xúc tua xoa đầu cô._ Vào lớp thôi.

Rồi đi mất.

Nagisa vẫn giữ nguyên tư thế, tay đột ngột siết chặt gói thuốc nổ. Sát khí bỗng nhiên xuất hiện xung quanh cậu.

- Nagisa-san._ Một đôi tay đặt lên vai của Nagisa, kéo cậu quay về với thực tại.

- A... Iai-san..._ Nagisa lúng túng, trạng thái khi nãy của cậu vô cùng kì lạ. Cậu không thích mình có những biểu hiện như thế trước mặt người khác, đặc biệt là trước cô bạn mới đến này.

Nhưng nhờ Iai, Nagisa đã bình tĩnh hơn nhiều. Cậu hít một hơi thật sâu rồi cười gượng.

- Đến tiết rồi. Chúng ta vào lớp thôi.

Cậu vội cất bước, vừa đi được vài bước, Nagisa khựng lại vì câu nói của Iai.

- Nagisa-san, cậu không phải là một người vô dụng.

Nagisa im lặng, nhưng cậu rất nhanh quay người, cười nói.

- Ừ. Cảm ơn cậu, Iai-san.

Đó là một nụ cười nhẹ nhõm.

---

Trong lúc các học sinh náo loạn và hoảng sợ sau vụ ám sát thất bại bằng thuốc nổ, Iai trầm lặng nhìn mọi việc diễn ra.

- Đúng là thầy không thể làm hại đến các em._ Tên thầy giáo nói, khác với vẻ mặt không thấy đổi của hắn. Bây giờ mặt của hắn toàn một màu đen hắc ám, nộ khí xung thiên. Chứng tỏ hắn vô cùng tức giận._ Nhưng nếu lần sau còn dám sử dụng trò này, thầy không đảm bảo rằng thầy sẽ không hủy diệt thứ gì.

Hắn thả tất cả bảng tên từng nhà của các học sinh trong lớp học mà hắn đã lấy được trong vòng mấy giây ngắn ngủi.

- Bạn bè, người thân, thậm chí là cả Trái Đất này, ngoại trừ các em.

Iai bình tĩnh nhìn người đang đứng trên bục giảng, đã lâu rồi cô chưa thấy người này tức giận đến thế. Hồi đó, rất hiếm khi anh ấy có biểu cảm như thế. Hay có thể nói, lần duy nhất là khi...

- Nếu các em đã có quyết tâm như vậy thì bắt đầu ngay bây giờ luôn đi._ Hắn trở lại với gương mặt bình thường, ngoại trừ những cái sọc xanh xuất hiện tên đầu hắn, thể hiện hắn đang cảm thấy an toàn._ Ai giết được thầy thì có thể ra về thoải mái!!!

Dòng suy nghĩ của Iai bị cắt đứt, cô ngước lên. Mọi người đã ổn định lại chỗ ngồi và thầy giáo đang lau chùi bảng tên cẩn thận. Không khí xung quanh thật kì quặc nhưng ít nhất, nó không còn ảm đạm nữa.

Iai liếc nhìn cậu bạn tóc xanh dương. Gương mặt đã tươi tỉnh hẳn lên.

---

- May quá, cuối cùng Koro-sensei cũng cho chúng ta về!!!

Nagisa nhìn cô bạn tóc xanh lá của mình, cười nhẹ.

- Cử tưởng Koro-sensei sẽ nhốt chúng ta ở đây luôn đấy chứ.

Cậu xách cặp ra đi đến cửa lớp với cô bạn Kaede. Liếc mắt đến phía cuối lớp, Nagisa thấy có người vẫn còn ở đó. Bình thường thì cậu sẽ chẳng quan tâm, nhưng người này...

- Iai-san._ Nagisa quyết định gọi tên cô bạn tóc bạch kim, khi Iai ngước lên nhìn cậu, Nagisa mỉm cười._ Đến giờ về rồi đấy.

---

- Iai-san. Cậu thấy tên tớ gọi cho thầy thế nào?_ Kayano Kaede nhìn cô bạn đang đi kế bên mình, cười hỏi._ Koro-sensei, nghe rất hợp đúng không?

Đáp lại chỉ là cái gật đầu nhẹ của Iai, cô thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn Kayano, nhưng điều đó chẳng làm cô bạn tóc xanh lá cảm thấy bị xúc phạm. Vì từ lúc Kurasaki Iai tham gia lớp E, cô chẳng hề tiếp xúc với ai nhiều.

- Koro-sensei..._ Nagisa lẩm bẩm, nhưng cả hai người đi gần cậu đều nghe rõ._ Có lẽ thầy thật sự xem chúng ta là con người.

- Cậu nói gì kì vậy Nagisa? Chúng ta không phải là con người thì là gì?_ Kayano cười, tay vỗ mạnh vào người Nagisa khiến cậu xém té ngã.

- Ha ha._ Nagisa cười, cố gắng đứng vững lại._ Xúc tu của Koro-sensei...

- Hửm?_ Kayano nhìn cậu bạn mình.

- ...ấm áp một cách kì lạ.

Iai nghe hai người trò chuyện, trầm mặc

- Tất nhiên rồi._ Iai mấp máy môi nhưng chẳng ai nghe được.

---

Tôi xin ngài hãy dành thời gian để dạy dỗ đám trẻ đó.

Những xúc tu này mới ấm áp làm sao!!!

Với những bàn tay này...

...tôi chắc chắn ngài sẽ trở thành...

Một giáo viên...

Tuyệt vời...

Và không biết ngài còn nhớ em ấy không...

Đừng để em ấy cô đơn nữa.

______

29/2/2020