Chapter 6 - Chap 4

- Buổi sáng hôm nay thật đẹp. Ôi cuộc sống mới yên bình làm sao!_ Koro-sensei cầm một bông hoa cảm thán, liếc nhìn mọi người trong sân.

- Vung dao liên tục tám lần! KHÔNG ĐƯỢC DỪNG LẠI!_ Karasuma đứng trước mặt các học sinh đang xếp hàng ngay ngắn, la to._ Đồng thời phải giữ thăng bằng cơ thể!!!

- Nhưng có lẽ sẽ tuyệt hơn nếu các em không cầm vũ khí...

- Ta đã bảo ngươi đi chỗ khác chơi. Từ giờ ta sẽ phụ trách bộ môn thể dục._ Karasuma không hề quay lại nhìn Koro-sensei, anh chỉ tay đến một đống cát._ Ra đằng kia chơi đắp cát giùm cái, đuổi mãi không chịu đi.

- Thầy ác quá, Karasuma-sensei._ Koro-sensei ngồi xuống, vừa dùng xúc tu đắp cát vừa nói, nước mắt chảy ròng ròng._ Các em ấy cũng thích giờ thể dục của tôi lắm đó.

- Thầy đừng có mà chém gió, Koro-sensei.

- Đúng đấy, cái đấy thật quá sức tưởng tượng của chúng ta.

- Ôi ước gì giáo viên thể dục của mình là con người bình thường.

- ÉCC!

Koro-sensei mang một khuôn mặt đáng thương, lủi sang một góc tiếp tục trò đắp cát của mình.

- Giải quyết xong gã ôn thần đó rồi. Các em tiếp tục học nào.

- Nhưng Karasuma-sensei ơi, tại sao tụi em phải luyện những thứ này chứ?_ Hiroto Maehara, một cậu học sinh tóc cam, hỏi._ Mà vậy lại còn tập trước mặt kẻ thù của chúng em nữa.

- Học hành phải đi đôi với ám sát._ Karasuma thản nhiên nói._ Sự kết hợp này sẽ thật sự hoàn hảo nếu các em chịu học từ cơ bản đến nâng cao.

Nagisa nghe Karasuma nói, cậu cảm thấy hơi khó hiểu.

- Lấy ví dụ đi. Isogai-kun, Maehara-kun._ Karasuma gọi tên hai cậu con trai, tay chỉ vào mình._ Các em thử tấn công thầy bằng những con dao đó đi.

Nagisa nhìn Karasuma đang tránh né những đòn tấn công của hai cậu bạn của mình một cách dễ dàng, ngạc nhiên.

'Siêu quá!'

- Iai-san._ Nagisa quay sang nhìn cô bạn tóc bạch kim của mình, cười nói._ Karasuma-sensei giỏi thật đấy! Hửm?

Nagisa thấy Iai không tập trung về trận chiến của hai cậu bạn mà cô nhìn chằm chằm lên lớp học.

- Sao vậy? Có ai ở đó à?

- Không. Vừa đi rồi._Iai đáp lại, quay đầu lại nhìn Nagisa._ Cậu có quen ai có mái tóc màu đỏ không?

- Hả? Tóc đỏ-

- Có rất nhiều kĩ năng cơ bản cần thiết cho một sát thủ như là đâm đao và bắn súng. Thầy sẽ cố gắng truyền hết tất cả những kĩ năng cho các em._ Giọng Karasuma truyền đến từ kế bên khiến Nagisa ngẩng đầu lên. Karasuma liếc nhìn Iai rồi tiếp tục._ Và cả những kế hoạch mà chúng ta có thể sử dụng nữa, nó là một phần không thể thiếu.

Karasuma thông báo kết thúc tiết học, mọi người quay về lớp.

- Karasuma-sensei, thầy đang cố gắng ly gián tình cảm thầy trò của chúng tôi có phải không?_ Koro-sensei gặm khăn tay, run rẩy nói._ Hôm qua là Iai-chan và Nagisa-kun, hôm nay cả lớp à?

- Ngươi đừng có lảm nhảm._ Karasuma mặc áo khoác đen của mình vào._ Nhà trường có quyền chỉ định bất cứ giáo viên bộ môn nào đến lớp E. Bản hiệp ước dạy học có ghi rất rõ.

"Vụt!"

Karasuma ném con dao vào mặt Koro-sensei, nhưng lại bị né và con dao ghim vào thân cây phía sau.

- Nhiệm vụ của ta là giám sát những sát thủ kia._ Karasuma nói._ Tất cả vì mục đích cuối cùng là tiêu diệt ngươi. Ta sẽ làm hết sức, ngươi mà liệu hồn.

- Tên của tôi không phải là "ngươi" hay "hắn ta"._ Koro-sensei cười nói._ Xin hãy gọi tôi bằng cái tên mà những học trò yêu dấu đã đặt cho tôi "Koro-sensei". Xem ra những gì Iai-chan nói hôm qua đã tác động rất lớn đối với thầy.

Karasuma không nói gì, quay người đi.

---

- Iai-san, Karasuma-sensei thật sự nghiêm túc nhỉ?_ Nagisa đi bên Iai, vừa đi vừa nói._ Thầy ấy hoàn toàn chú ý đến những gì cậu nói.

- Ừm.

Iai đáp lại, cô bỗng nhiên nhìn lên, Nagisa dời mắt theo cô thì thấy một cậu con trai tóc đỏ quen thuộc, tay cầm hộp sữa dâu, không biết đã đứng ở đó từ khi nào.

- Karma-kun..._ Nagisa ngạc nhiên._ Cậu đã trở về rồi sao?

- Chào._ Cậu con trai tóc đỏ, Karma , cười nói._ Đã lâu không gặp Nagisa-kun.

Karma cất bước, vượt qua bọn họ, đi đến phía Koro-sensei, giọng hớn hở.

- Chà! Đó là Koro-sensei nổi tiếng có phải không? Tuyệt thật! Trông y hệt một con bạch tuộc.

- Em là Akabane Karma-kun phải không? Thầy có nghe nói là thời hạn cấm túc của em đã hết._ Koro-sensei nhìn cậu con trai tóc đỏ đang đi đến, gương mặt chuyển sang màu hơi sậm._ Tại sao đến bây giờ em mới đến lớp hả?

- Ha ha. Tại em chưa quen với cuộc sống trướng lớp ạ._ Karma cười lúng túng, cậu đưa tay của mình ra._ Thầy chỉ cần gọi tên em là được, rất vui được gặp thầy.

- Thầy cũng vậy._ Koro-sensei cười, đưa xúc tu ra nắm lấy tay của Karma._ Hi vọng chúng ta sẽ có những trải nghiệm khó quên trong năm học này nhé.

Iai nhìn cậu con trai tóc đỏ đang đứng kế bên Koro-sensei, người mà vừa rút về phía sau để tránh lưỡi dao từ ống tay áo của cậu ta với một cái xúc tu đã bị hủy do những mảnh nhỏ được cắt ra từ con dao trên bàn tay mà Koro-sensei vừa nắm lấy.

Một người nham hiểm.

Biết giả nai.

Tạo cho người khác cảm giác người này vô hại nên không phòng bị.

Một người cực có khả năng ám sát được Koro-sensei.

Nhưng Iai biết, anh ấy sẽ không mắc phải sai lầm khinh người này nữa.

- Sao tôi lại thấy..._ Karma cười, áp sát vào cái đầu hơi cúi xuống của Koro-sensei._... thầy chẳng có gì ghê gớm thế nhỉ?

Bằng chứng là khuôn mặt đang nổi đầy gân, thể hiện sự tức giận của Koro-sensei.

_____

6/3/2020