Chapter 5 - Chap 3

- Ổng đây rồi.

- Ổng đang làm đá bào từ băng ở Bắc cực đấy...

- Cha nội này đi đi về về như đi chợ vậy.

Iai đứng dựa vào một cái cây, nhìn mấy người bạn học của cô đang quan sát thầy giáo bạch tuột của họ.

- Iai-san._ Cô nghe có người kêu mình. Iai nhìn qua bên cạnh thì thấy Nagisa cầm một quyển sổ nhìn cô. Cậu cười, nói._ Cậu không tham gia kế hoạch của các cậu ấy à?

- Không._ Iai lắc đầu đáp. Cô nhìn quyển sổ trên tay Nagisa, hỏi._ Cậu đang ghi chú về điểm yếu của Koro-sensei?

- Ừm. Tớ hi vọng rằng sau này nó sẽ có ích.

- Koro-sensei ơiiiii!!!

- Cho tụi em ăn đá bào với!!

- Em nữa!!

Mọi người bắt đầu đi chuyển đến bên Koro-sensei. Ai cũng cố tỏ ra hớn hở, vui vẻ. Điều đó làm cho ông thầy giáo bạch tuộc cảm động đến phát khóc. Bỗng nhiên họ rút con dao găm được làm từ chất liệu đặc biệt ra và hướng đến mục tiêu của họ.

- Không biết các cậu ấy có thành công không nhỉ?_ Nagisa tự hỏi. Nhưng câu trả lời của Iai lại khiến cậu bất ngờ.

- Không được. Cười quá giả tạo.

- Nụ cười của mấy đứa vẫn còn gượng lắm... Vừa nhìn thoáng là thầy đã nhận ra._ Mục tiêu của bọn họ vẫn bình an. Kế hoạch đã thất bại. Koro-sensei gom dao lại và vứt xuống một chỗ._ Các em hãy học tập những bông hoa này, cách để có một nụ cười đẹp tự nhiên.

Trên tay mỗi người, không biết từ khi nào mà những con dao đã biến thành những bông hoa Tulip đẹp đẽ. Tuy nhiên...

- Khoan đã!!! KORO-SENSEI!!!_ Megu Kataoka, một cô bạn tóc nâu, học sinh tham gia kế hoạch này hét toáng lên khi cô nhận ra những bông hoa trên tay mọi người._ ĐÂY LÀ MẤY BÔNG HOA MÀ TỤI EM TRỒNG CÓ PHẢI KHÔNG?

- ỦA!!! THẾ... THẾ HẢ?!_ Koro-sensei giật mình, nụ cười trên mặt bỗng méo mó.

- Tàn nhẫn quá, chúng em đã mất bao nhiêu thời gian và công sức để chúng nó nở hoa. Vậy mà...

- Th-Thầy xin lỗi mà!!!_ Koro-sensei hoảng lên._ Thầy sẽ đi mua hạt giống mới về cho các em.

Vừa dứt lời, Koro-sensei biến mất. Nhưng sau đó lại quay lại với đống hạt giống hoa trên tay.

- Thầy mua về rồi nè!

Nagisa nhìn hai cô bạn vừa nạt vừa chỉ dẫn trong khi Koro-sensei cặm cụi đào đất để trồng hoa. Cậu cầm viết ghi vào quyển sổ tay của mình.

Khi làm dáng, thầy ấy sẽ để lộ sơ hở.

- Ha ha._ Nagisa cười nhẹ, quay sang nhìn Iai. Cô bạn tóc bạch kim nghe tiếng cười của cậu nên dời tầm mắt khỏi bóng dáng đang cặm cụi kia._ Tớ không biết là mấy điểm yếu này sẽ có ích gì cho kế hoạch ám sát cả.

Iai vươn tay, Nagisa ngẩn ra.

- Đưa tớ xem thử.

- A... Đây.

Nagisa đưa cho Iai. Iai lướt sơ qua những ghi chép của cậu rồi trả lại cho cậu.

- Khá tốt._ Cô nói._ Cậu không làm điều gì vô dụng đâu. Cứ tiếp tục đi.

- Ừm. Tớ biết rồi!!!_ Nagisa cười, hai tay nắm chặt sổ tay và cây viết. Ánh mắt vẫn nhìn Iai chăm chăm.

Chúng ta là những sát thủ.

Lớp 3-E của Trường Trung học Cơ sở Kunugigaoka là một lớp đào tạo sát thủ.

---

- Ah!_ Kayano vừa chạy vừa ôm một bó gậy, cô thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước vào sân. Kayano cười._ Karasuma-san, chào anh!!

- Ừ chào em._ Karasuma đáp lại._ Từ mai tôi sẽ trở thành thầy giáo của các em, chủ yếu để hỗ trợ. Rất vui được làm việc với các em.

- Thật ạ?! Vậy giờ em có thể gọi anh là Karasuma-sensei rồi!!!

- Mà hắn ta đâu rồi?_ Karasuma nhìn xung quanh.

- Dạ..._ Kayano hơi ngập ngừng._ Để đền bù khi nãy Koro-sensei lỡ tay phá mấy bông hoa của tụi em nên bây giờ...

- ÊÊÊÊÊÊÊÊ! Bọn tao mang dây thừng về rồi đây!!

- Thầy ấy tự nguyện bị treo lên cây để tụi em xử lí.

- ĐÂM ỔNG NHANH LÊN!!

- Chỗ này! Chỗ này nè!

- Đã bị trói mà sao ổng vẫn có thể né như siêu nhân vậy trời?!

- Á! Iai-chan! Đừng bắn vào mặt thầy như thế chứ! Lỡ nhan sắc tuyệt đẹp của thầy bị hủy rồi sao?!_ Koro-sensei bỗng la, một góc nhỏ khuôn mặt tròn trịa bỗng bị chảy ra. Hắn vừa né vừa hướng đến cô gái đang đứng kế bên Nagisa dưới gốc cây mà hét lên.

- Iai, làm tốt lắm!

- Mau mau nhắm ổng đi! Tụi mình sẽ nhân cơ hội này!

Iai hạ súng xuống, cô quay sang đưa súng cho Nagisa.

- Đây, của cậu.

Nagisa cười, lấy súng lại.

- Cậu bắn chuẩn quá. Sao cậu không giúp bọn họ?

Nagisa nhìn mọi người. Ai cũng lo tấn công nên không ai quan tâm đến Iai nữa.

- Không cần._ Iai lắc đầu. Cô cười nhẹ._ Sắp xong rồi.

- A...?_ Nagisa nhìn chằm chằm cô bạn đứng kế mình. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Iai cười, dù rất nhẹ, khoé miệng của cô chỉ nâng lên một tí. Nhưng Nagisa lại thấy Iai lúc này rất khác, có vẻ... đẹp hơn nhiều._ Cậu cười đẹp quá.

Cậu vô thức nói lên điều mình nghĩ.

- Hửm?_ Iai nhìn cậu, Nagisa nói quá nhỏ nên cô không nghe rõ lắm.

- A... Kh-Không có g-gì!!!_ Nagisa ngượng đỏ mặt.

Cũng may có thứ đã cứu cậu khỏi tình trạng xấu hổ này.

"Rẹt!"

- Á!

"Bụp!"

Sợi đây được dùng để treo Koro-sensei bỗng nhiên bị đứt. Koro-sensei ngã xuống đất, vẫn còn bị trói. Mọi thứ chìm vào im lặng.

- LÀM THỊT ỔNG ĐI TỤI BÂY!!!

- AAA! NGÀY GÌ MÀ XUI DỮ VẬY TRỜI!!!

Nagisa cạn lời nhìn tên bạch tuộc đang cố gắng thoát ra, hẵn vẫy vùng, né những đòn tấn công.

- Coi bộ ghi chú của cậu cũng chính xác đó chứ._ Kayano nhìn đống hỗn loạn, nói với Nagisa.

- Ha ha. Tớ sẽ tiếp tục tìm kiếm thông tin vậy.

"Vụt!"

- Chết tiệt! Ổng thoát được rồi!

- Ha ha. Các em vẫn còn non và xanh lắm._ Tên bạch tuộc nhảy tưng tưng trên nóc lớp học, hắn nhìn xuống dưới sân cười._ Giờ thì các em đừng mơ giết được thầy! Khửa khửa!

- Xém tí nữa là được rồi...

Koro-sensei dừng cười và thở hỗn hển. Hắn lấy lại hơi, giọng nói trở nên nhàm hiểm.

- Từ ngày mai, bài tập của các em sẽ tăng lên gấp đôi.

- ĐỒ ÁC QUỶ!!!

---

- Iai-san! Về thôi._ Nagisa đi xuống cuối lớp kêu cô bạn tóc bạch kim của mình. Không biết từ khi nào mà cậu đã có thói quen này, nhưng Nagisa không thấy phiền tí nào.

- Ừm.

Iai kéo cặp lại. Cô đeo lên vai, đứng lên và đẩy ghế lại.

- Iai.

Cả hai vừa đi ra khỏi lớp học thì nghe một người gọi Iai lại.

- A... Karasuma-sensei._ Nagisa giật mình. Cậu cứ tưởng mọi người đã về hết cả rồi._ Thầy vẫn chưa về ạ?

- Ừ._ Karasuma đáp qua loa rồi quay lại nhìn Iai. Vẻ mặt nghiêm túc hỏi Iai._ Tại sao lúc đó em dừng?

Nagisa bối rối, cậu không hiểu Karasuma đang hỏi cô bạn của mình về vấn đề gì. Nhưng câu trả lời của Iai đã khiến cậu hiểu rõ.

- Súng hết đạn, thưa thầy.

Karasuma bỗng giận dữ.

- Hết đạn? Em biết vì sao hết đạn mà? Tại sao em lại bắn hết vào sợi dây treo tên đó mà không dùng để ám sát hắn?!

Nagisa ngạc nhiên nhìn Iai, lúc đó mọi thứ rất loạn nên cậu không chú ý nhiều vào Iai. Hóa ra là do cậu ấy.

- Iai-chan! Hoá ra là do em sao?! Hèn gì, vốn sợi dây ta lựa không dễ đứt như thế mà!

Nagisa giật mình nhìn Koro-sensei, người đáng ra bây giờ đang đi ăn pizza ở Ý, nhảy từ trần nhà xuống.

- Sao thầy còn ở đây?

- Vốn thầy đang chuẩn bị đi, nhưng thấy hai đứa lén lén lút lút làm gì ở đây nên-

- Làm gì có?!_ Nagisa đỏ mặt, hét lên._ Thầy nghĩ gì thế?

- Hế hế. Thầy hiểu mà._ Koro-sensei vỗ vỗ lưng của Nagisa, cười áp sát cậu._ Ôi tuổi trẻ...

- Ngươi cầm mồm!_ Karasuma sầm mặt quát Koro-sensei._ Cút sang một bên!

- Karasuma-san dữ quá..._ Koro-sensei chửi vào một góc, cái xúc tu chọt bức tường.

- Tôi cần lời giải thích, Iai-san._ Karasuma quay lại nhìn Iai._ Nhiệm vụ của các em chính là giết tên bạch tuột quái thai là hắn! Sao em lại không nghiêm túc hả?!

- Tôi không có quái thai!!!

Nagisa nhìn Iai, cậu cũng muốn biết câu trả lời của cô. Nhưng... Nagisa sẽ ở phe Iai, dù cậu ấy có trả lời thế nào.

- Vì nó vui.

- Hả?

Cả ba đồng loạt há mồm nhìn nữ sinh tóc bạch kim.

- Nhìn Koro-sensei quằn quại làm em thấy vui._ Iai thản nhiên nói.

- Iai-chan! Sao em có thể như thế với thầy?!_ Koro-sensei la lên, nước mắt chảy ròng ròng.

- Em...!!!_ Karasuma càng tức giận hơn, anh quát._ Chúng tôi đưa em đến đây là để--

- Em biết._ Iai ngắt lời của Karasuma. Cô nhìn Karasuma, điềm tĩnh nói._ Nhưng anh ta đã đồng ý là em sẽ được tự do làm theo ý mình.

Karasuma im lặng, hai tay siết chặt. Anh quay lưng lại, hướng đến cửa mà đi.

- A... Karasuma-san._ Koro-sensei gọi anh ta, nhưng Karasuma vẫn đi tiếp.

Nagisa nhìn anh ta tức giận rời đi, cậu vốn định cất lời thì Iai lên tiếng.

- Karasuma-sensei. Từ mai, thầy sẽ hỗ trợ bọn em?

- Ừ._ Karasuma dừng lại, anh ta không quay người nhưng ai cũng biết anh vẫn còn đang tức giận._ Em có câu hỏi gì à?

- Như thầy thấy đấy. Nếu khi nãy em không làm như thế, thì mọi người sẽ chẳng có ai nghĩ đến việc đó cả. Họ chỉ biết tấn công một cách lộn xộn, không có trật tự. Không hề động não nghĩ những cách khác, chẳng hạn như làm cành cây treo thầy ấy bị gãy chẳng hạn. Thế nhưng khi Koro-sensei đã ngã xuống đất và bị trói, mọi người cũng không làm gì được.

Karasuma quay người lại nhìn Iai, sự tức giận đã biến mất.

- Nếu Karasuma-sensei là người hỗ trợ chúng em. Có phải thầy nên huấn luyện mọi người không? Mục tiêu của chúng ta là ám sát Koro-sensei. Và chuyện đó không hề dễ.

Mọi người đều im lặng sau câu nói của Iai.

- Karasuma-sensei._ Nagisa gọi thanh niên đang đứng trầm mặc. Cậu cười nói._ Hi vọng thầy sẽ giúp tụi em trong việc ám sát.

- Từ ngày mai._ Karasuma nói sau một lúc lâu im lặng. Anh nghiêm túc nhìn hai học sinh đang đứng trước mặt mình._ Tôi sẽ giúp các em. Thế nên, hãy cố gắng hết sức.

- Vâng!_ Nagisa cười.

- Được rồi! Mọi chuyện đã được giải quyết!_ Koro-sensei quan sát bọn họ nãy giờ đã lên tiếng. Nụ cười trên mặt bỗng trở nên mềm mại._ Đã trễ rồi, mọi người hãy về nhà nghỉ ngơi thôi.

Koro-sensei lại kế bên Iai, dùng xúc từ xoa đầu Iai, cười nói.

- Hôm này em làm tốt lắm. ÉCCC!!!

Tiếng hét đột ngột làm Nagisa và Karasuma giật mình, hai người nhìn thì thấy một cách xúc tu bị chặt đứt, đang nằm ngoe nguẩy trên sàn. Trên tay Iai có một con dao "chết thầy", cho thấy tác phẩm này là do ai làm ra.

- Koro-sensei, tụi em là sát thủ đấy.

Koro-sensei bỗng bay lên, xúc tu bám dính lên trần nhà, Nagisa cầm con dao hướng về thầy giáo bạch tuộc của cậu.

- Các em sao vậy? Ta đang thể hiện tình cảm tuyệt đẹp giữa thầy và trò mà!_ Koro-sensei nhìn xuống dưới, khóc to.

- Thầy không nên mất cảnh giác. Vì chúng em sẽ giết thầy._ Nagisa cười tự tin._ Tụi em sẽ không bỏ cuộc đâu.

Karasuma nhìn ba người đang nói chuyện, anh cười nhẹ rồi nghiêm mặt trở lại.

- Trễ rồi, chúng ta về thôi.

- Vâng!

- Không công bằng! Sao các em lại đối xử với Karasuma-san khác biệt thế?!_ Koro-sensei vừa khóc vừa nói._ Karasuma-san! Thầy không được cướp đi những đứa học trò của tôi!

- Ngươi im đi!

Lớp học này... Bằng một cách nào đó đã trở nên tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

- Kurasaki Iai, Shiota Nagisa, bạch tuộc._ Karasuma gọi tên từng người ở đây, họ quay sang nhìn anh. Karasuma cười nhẹ._ Xin được chỉ giáo.

- Tôi không phải là bạch tuộc!!!

______

3/3/2020