Bước vào Giao Hoa đường, Hạ Bí được Yên Chi thỉnh ngồi xuống sập, dâng lên tách trà. Cô cung nữ lễ phép thưa:
"Phiền lệnh bà ngồi chờ một lát, nô tỳ vào trong giúp Chiêu Nghi chuẩn bị sẽ ra ngay."
"Không sao, chị ấy cứ từ từ ta không ngại đợi."
Hạ Bí quét mắt nhìn trong Giao Hoa đường thấy cực kỳ đơn giản, trên tường ngoài mấy tấm liễn đối cũng chỉ có hai bức tranh Vinh hoa - Phú quý đặt đối xứng với nhau, giữa gian có một chiếc kỷ đặt trên đó là một chậu cúc màu trắng hồng mà Hạ Bí nhìn ra ngay là cúc Bạch lệ mi, hương cúc đang nở thoang thoảng khiến cả chính điện bốc lên hương thơm dịu nhẹ mà không cần đốt hương.
"Em đợi chị đã lâu chưa?" - Nhật Lệ tươi cười đi ra.
Hạ Bí liền vái chào cho đúng lễ nhưng cũng nhanh chóng được Nhật Lệ miễn cho.
Ngồi lên sập, Nhật Lệ liền tự tay têm một miếng trầu đưa cho Hạ Bí, nói - "Miếng trầu là đầu câu chuyện, em ăn trước rồi có gì từ từ kể sau."
Hạ Bí nhận lấy miếng trầu cho vào miệng. Kể ra đây là lần đầu cô được nhìn rõ Nhật Lệ từ khoảng cách gần như vậy. Người này cũng giống Nguyên Phi, có đôi mắt to nhưng nếu mắt Nguyên Phi tỏa ra cái tự tin đến cao ngạo thì của Nhật Lệ là một sự trầm buồn.
Kín kẽ nhổ miếng trầu vào ống sứ, Hạ Bí xoay qua Cam Thảo lấy một chiếc hộp từ tay con bé, nói:
"Nay đã là tháng bảy, trời thu tiết hàn lại nhân hoa cúc đang nở nên cố tình làm một hộp trà hoa cúc đến biếu. Mong chị không chê quà mọn mà nhận cho."
Nhật Lệ tự tay nhận hộp trà rồi trao lại cho Yên Chi, cô cười xòa nói - "Nhiều ít gì ta cũng không ngại, tấm lòng vẫn hơn."
Rồi Nhật Lệ cho một miếng trầu vào miệng, mắt nhìn xa xăm lên trời thu xanh thẳm, thủng thẳng nói - "Mà em chắc không vì một hộp trà mà lặn lội đến tận đây."
Nhật Lệ vẫn thế, luôn nói thẳng vào chuyện chính chứ không vòng vo vẽ chuyện.
"Nói gần nói xa không qua nói thật. Em biết chị đang muốn tìm chuyện gợi lại việc năm đó Nguyên Phi sảy thai." - Hạ Bí cố ra vẻ bình tĩnh.
Nhật Lệ mắt sắc như dao liếc nhìn Yên Chi một cái khiến con bé mặt xanh rờn lắc đầu liên tục. Nhật Lệ thôi không tựa tay vào chiếc gối xếp nữa mà ngồi thẳng lưng dậy, trong bộ giao lĩnh màu đỏ sậm trông Nhật Lệ uy quyền hơn cả, giọng đanh lại cô hỏi:
"Vậy bây giờ Lương nhân muốn gì?"
"Tuy việc năm đó em không nữa, nhưng việc em vừa nó thì em có thể ra sức." - Hạ Bí cũng tỏ ra bình chân như vại, tuyệt nhiên không muốn bị quyền uy của Nhật Lệ.
"Giúp? Giúp như thế nào?"
"Về chuyện này chị yên tâm, em tự có cách chu toàn."
"Ta hỏi Lương nhân thêm một câu được chứ?"
"Chị cứ tự nhiên."
Nhật Lệ nhìn thẳng vào mắt Hạ Bí mà bật ra từng chữ - "Sao Lương nhân muốn giúp ta?"
"Vì chỉ khi Nguyên Phi đổ xuống em mới có thể đi lên."
Nhật Lệ mỉm cười hài lòng, nói - "Vậy em về đi, ta chờ tin tốt lành từ em."
Ra về, Hạ Bí bèn giao cho Thanh Thảo đem xấp gấm Nguyên Phi thưởng đi may gấp một cái áo giao lĩnh.
Trăng tròn. Tuy đang ở hành cung nhưng Vu Lan tiết vẫn tổ chức lớn không thua mọi năm. Bắt đầu từ ngày mười bốn, ngoài cung thì phát cháo cho dân nghèo, trong cung thì Hoàng đế dẫn theo phi tần đến phật điện trai giới, phả độ tiên tổ họ Lê. Ngày mười lăm lại thỉnh các cao tăng từ quốc tự đến lập đàn phá ngục, giải oan, thuyết giảng, đăng bảo đài, tụng các kinh Vu Lan, Địa Tạng,... Tối hôm đó các cung nữ, nội quan cũng được cho nghỉ sớm để đi thả hoa đăng. Hoa đăng được thả sáng rực, men theo con nước mà trôi đi, mang theo những thời nguyện cầu của những nô tài nhỏ bé trong Cấm thành. Sang đến ngày mười sáu, Hoàng đế cho tổ chức tết Trung Nguyên, bày tiệc ở Đắc Nguyệt lâu chung vui cùng hậu cung và hoàng thất Lê thị.
Đắc Nguyệt lâu vốn chỉ là một lầu nhỏ dùng để hóng gió và câu cá ở giữa hồ Tịnh Thủy, nhưng trong đợt tu bổ cả hành cung Hoa Phong năm Thiệu Bình thứ 5 thì lầu được xây lại. Kiểu kiến trúc lầu đón gió không xây tường mà chỉ dùng lan can bao quanh vẫn được giữ nguyên, lầu chỉ được xây rộng thêm và điểm trang lại với các rường cột đấu củng chạm trổ tinh xảo. Vào hôm bày tiệc Trung Nguyên tiết những chậu cúc tỏa ngát hương thu được đặt trên đầu mỗi cột lan can, dưới mỗi đầu đấu củng lại được treo thêm những chiếc đèn lồng lụa được điểm xuyết bằng những viên bảo thạch đủ màu lấp lánh. Gió thổi lồng lộng đưa hương cúc bay khắp lầu, ánh trăng thu rọi xuống càng làm hiện ra khung cảnh bồng lai giữa hồ Tịnh Thủy. Trong điện đã được đặt sẵn những chiếc bàn ăn bằng gỗ trắc được đặt song song hai bên với một chiếc bàn đặt ở giữa và cao hơn hết thảy một bậc là của Hoàng đế, trên những bàn ấy đặt ê hề cao lương mỹ vị. Nem công chả phượng, hải sâm, bào ngư, gân nai, tay gấu,... không thiếu món gì.
Trăng vừa lên cũng là lúc những chiếc thuyền rẽ nước đưa thượng khách lên Đắc Nguyệt lâu.
Vừa vào bàn các hoàng thân mệnh phụ cùng tần phi nâng ngay một chung rượu đầy kính Hoàng đế. Hoàng đế nhận lễ uống cạn một chung, tươi cười nói:
"Chúng ta ở đây trước là người nhà sau mới là vua tôi nên tất cả cứ thoải mái, không cần quá câu nệ tiểu tiết."
Đoạn Nguyễn Cung phất tay cho đám nhạc công bắt đầu tấu khúc lên những khúc nhạc du dương, trầm bổng.
Hoàng đế tuy vẫn nói chuyện rôm rả cùng các hoàng thân nhưng thi thoảng lại nhìn xuống chỗ Chiêu Anh, thấy cô sắc mặt có vẻ mệt mỏi liền bảo nhỏ Nguyễn Cung xuống hỏi thì cô cũng chỉ bảo là hơi mệt do không quen thời tiết mà thôi.
Thoáng chốc tiệc đã sắp tàn, các hoàng thân đã lần lượt cáo từ. Ngồi lâu nãy giờ Chiêu Anh càng lúc càng thấy khó chịu, mặt cô đỏ bừng lên, đầu óc mông lung, đến cả hô hấp cũng khó khăn.
"Chị không sao chứ? Em thấy chị có vẻ không khỏe lắm." - Hạ Bí hỏi khẽ.
"Chị không sao, chắc là uống rượu không quen. Đi ra ngoài hóng gió một lát là được ấy mà. Bệ hạ có hỏi em nói như vậy giúp chị nha."
Chiêu Anh vịn vào tay Đào Biểu để đứng dậy nhưng chưa kịp đứng vững thì đã ngã xụp xuống, kéo theo tiếng thét kinh hãi của Đào Biểu. Các phi tần liền đứng dậy nhìn về phía Chiêu Anh đang mê man, Hoàng đế chạy ngay lại bên cạnh cô. Hạ Bí nhanh chóng vén cổ tay áo Chiêu Anh lên để bắt mạch, đảo mắt suy nghĩ cô lình bấm một huyệt.
"Bẩm bệ hạ, chị ấy trúng độc, thần thiếp đã bấm huyệt để làm độc không lan nhanh, cần phải đưa về tẩm điện và gọi Thái y gấp."
"Người đâu, truyền Thái y đến Ngọc Khuê các."
Hoàng đế dứt lời liền không câu nệ mà đích thân bế Chiêu Anh, các phi tần cũng đi theo ngay phía sau.
Cả Ngọc Khuê các hồi hợp theo dõi tình trạng của Chiêu Anh. Đào Biểu và Mai Thanh cứ chắp tay lầm bầm cầu khấn, đến khi Trần Thái y bước ra nói Chiêu Anh không sao hai cô nàng mới thở phào mà đa tạ trời phật.
"Nguyễn Tài nhân rốt cuộc là bị sao khanh hãy nói cho rõ?" - Hoàng đế nghiêm giọng.
"Bẩm bệ hạ, Tài nhân đã không sao chỉ là chưa thể tỉnh ngay được. Dựa theo triệu chứng hôn mê, nổi mẩn, trong lúc mê man hay nói mớ chứng tỏ thần trí mơ hồ. Thần đoán Tài nhân là trúng độc của cà độc dược. May là có người bấm huyệt để độc không lan ra nên Tài nhân hiện đã không sao, chỉ là nhất thời chưa tỉnh ngay được."
Hoàng đế nhìn Hạ Bí nhẹ nhàng nói - "Nàng làm tốt lắm."
"Cà độc dược, chẳng phải nó là thuốc sao?" - Ngọc Xuân là người thể trạng yếu, hay nhiễm phong hàn sinh ra ho nên đối với loại thuốc này cũng biết ít nhiều.
"Dạ bẩm lệnh bà, đúng là vậy. Nhưng đó là với liều lượng nhất định."
Rồi Trần Hạo quay sang Hoàng đế - "Chẳng hay trong buổi yến tiệc Tài nhân đã ăn uống gì ạ? Có còn nguyên trạng hay không để thần xem xét tại sao Tài nhân lại trúng độc.""
Nguyễn Cung bèn tiến lên thưa - "Bẩm, lúc bệ hạ đưa Tài nhân về nô tài đã sai bọn nhỏ ở lại trông chừng Đắc Nguyệt lâu, đảm bảo còn nguyên hiện trạng."
Hoàng đế gật đầu hài lòng - "Tốt, ngươi cùng Trần Hạo đến Đắc Nguyệt lâu xem xét đi."
Độ nửa canh giờ sau Trần Hạo và Nguyễn Cung trở về nhưng trong thức ăn Chiêu Anh không hề phát hiện ra cà độc dược. Hoàng đế thất vọng trông thấy rồi quay sang nói với mọi người:
"Cũng không còn sớm nữa, các nàng về nghỉ ngơi đi."
Các phi tần nhìn nhau, đồng loạt vái chào Hoàng đế rồi nối gót ra về.
"Bệ hạ cũng về nghỉ sớm để mai còn thượng triều, người bận rộn chính sự mà còn ngủ ít là dễ sinh bệnh lắm."
Nguyên Phi nói với Hoàng đế xong mới vái chào ra về. Khi vén áo đi qua thềm cửa cô còn quay lại nhìn Hoàng đế, ánh mắt như muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
"Liễu Châu này, ngoài lúc Lê Nhật Lệ sảy thai, ta chưa thấy bệ hạ lo lắng như thế." - Nguyên Phi thở dài một tiếng, tiếng guốc gỗ vang lên lạnh lẽo vang lên trên nền đá.
Hoàng đế tiến lại nắm lấy hai bàn tay Hạ Bí, hai bên đối mắt nhìn nhau. Hoàng đế nói:
"Nàng vất vả rồi, hôm nay nàng thật sự làm rất tốt. Từ đây về tẩm điện nàng cũng xa, hay về Càn Nguyên điện cùng trẫm đi."
Đôi mắt Hạ Bí ánh lên giọt lên ở khóe mắt, chưa bao giờ cô thấy ấm áp thế, chưa bao giờ tài y thuật của cô lại được công nhận. Ngưng thần một lát cô rụt người lại, nói:
"Tạ bệ hạ, nhưng chị Tài nhân trúng độc thần thiếp không bất an trong lòng nên định đêm nay ở lại coi sóc."
"Trẫm cũng không ép nàng, Nguyễn Tài nhân trẫm giao cho nàng."
Đợi Hoàng đế lên kiệu đi rồi Hạ Bí liền đi vào ngồi bên giường, vuốt nhẹ chiếc áo gấm Chiêu Anh đang mặc sau đó liền hạ mình xuống hít lấy một hơi thật sâu.
"Nguyễn Tài nhân à, ta nợ chị lần này. Chị đừng trách ta, trong cung này người không vì mình trời tru đất diệt."
Hai chị em Ngọc Xuân - Ngọc Dao đi về trong im lặng, chỉ có tiếng gió rít và tiếng guốc gỗ vang lên từng hồi dưới nền gạch.
"Em sao thế? Nãy giờ không thấy em nói gì cả."
Tiếng của chị gái khiến Ngọc Dao giật nảy mình, lấy lại bình tĩnh, cô nói:
"Chỉ là em thấy sợ. Nguyễn Tài nhân mới chiều còn khỏe mạnh mà bây giờ lại nằm mê man bất tỉnh."
Ngọc Xuân thở dài - "Hoàng cung là vậy đó em à. Mạng sống con người chỉ như hoa đầu ngọn gió, tan tác lúc nào chẳng hay. Thế nên chị dặn em hãy ẩn nhẫn mà sống."
"Nhưng cứ mờ nhạt như vậy mà sống sao chị? Nguyễn Tài nhân chưa hại ai mà đã bị như thế, liệu chị em mình ẩn nhẫn thì cả đời có được bình an không?"
-Còn tiếp-