Chereads / Nhân Thần Truyện - 人宸傳 / Chapter 17 - Trung Thu tiết

Chapter 17 - Trung Thu tiết

Thời gian như nước, thoắt đã đến tết Trung thu. Buổi sáng Hoàng đế mặc Cổn phục đến Thái Miếu bái tế. Buổi trưa bày cỗ cúng ở Phụng Tiên điện. Tối đến lại thiết yến bá quan ở Cần Chính đường. Tiệc tàn lại dời đến điện Vạn Thọ cùng tần phi tôn thất dự gia yến.

Điện Vạn Thọ đèn đuốc sáng choang một góc trời, từ trường lang dẫn vào hiên điện được treo đầy những chiếc đèn lồng bằng lụa đủ màu, trên lại kết hoa bằng đá quý, chúng xoay tròn theo gió, lấp lánh tựa sao trời. Trong điện lại bày vài chiếc đèn kéo quân cùng những bàn tiệc được bài trí tỉ mỉ. Trên bàn bày một bộ ấm chén pha trà, trái cây, kẹo mứt và đầy những thứ bánh ngọt đủ loại, nào bánh nướng, bánh dẻo, bánh hoa hồng, còn thêm những cái bánh gạo nho nhỏ được nặn ra đủ hình, bàn của tôn thất là những con mãnh thú, bàn phi tần là một con lợn nái cùng bầy con béo tốt, bàn của Hoàng đế trên cao là cặp "lưỡng long chầu nhật", bên cạnh còn đặt một con chó to kết bằng múi bưởi.

Lê Khôi, con trai Lam Quốc công Lê Trừ nâng chén trà, hướng Hoàng đế cung kính - "Thần lấy trà thay rượu kính bệ hạ."

Hoàng đế cũng nâng chén uống liền mấy ngụm, cười nói - "Người vừa được thăng chức có khác, lời ăn tiếng nói trịnh trọng quá thể. Chỉ là trẫm không quen rồi đó."

Lê Khôi cũng phá lên cười - "Bệ hạ lại trêu thần rồi. "

Hoàng đế chỉ tay ra đám nhạc công đang tấu một bài trong Cửu khúc nói - "Anh đi đánh trận nhiều nơi, từng nghe qua nhiều điệu nhạc, lại tinh thông âm luật. Chẳng hay điệu nhạc này được trẫm sai Lương Đăng soạn ra thấy thế nào?"

Lê Khôi nhắm nghiền mắt, xem chừng rất tập trung thưởng thức, một hồi lâu liền nói - "Điệu nhạc này vui tươi nhưng nặng về nhạc khí, thiếu đi cái nhẹ nhàng. Diễn trong buổi tiệc thưởng trăng thế này thật có phần không hợp."

Hoàng đế gật gù - "Vậy theo ý anh nhạc thế nào mới hợp?"

Lê Khôi nói - "Theo ý thần nếu bây giờ tấu điệu nhạc êm ái, bình thản, không quá nô nức nhưng cũng không sầu thảm thì là tuyệt diệu nhất."

Chỉ đợi có thế, Nguyễn Cung ngay lập tức tiến lại bẩm - "Nếu bây giờ có điệu ấy bệ hạ có muốn thưởng thức chăng?"

Hoàng đế chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Cung đã vỗ tay ra hiệu cho bọn nhạc công đổi điệu. Mở đầu bằng tiếng đàn tranh rồi theo sau là đàn cò năm dây, hai dây, tiếng trống dẹp, trống cơm bịt da, bè theo là tiếng sáo. Rồi có bóng lưng nữ nhân xuất hiện giữa cửa điện, nàng ta mặc y phục Chiêm Thành màu vàng sáng thêu đầy hoa văn, chiếc khăn buông thõng từ vai thêu chi chít hoa lá, sau gáy nàng ta cài một khóm hoa sứ. Nàng ta nương theo tiếng nhạc xoay người vào, dù dùng tay che đi nửa mặt nhưng khóe mắt phủ bụi vàng cũng đủ làm mất hồn nam tử, trên cổ tay, bắp tay nàng ta đeo những xuyến vàng tinh xảo gắn lục lạc, quanh eo lại đeo thêm một dây xà tích vàng.

"Lại là trò gì đây?" - Nhật Lệ rất nhanh đã phát giác ra người ấy là ai.

"Là Trịnh Sung dung." - Hạ Bí ghé tai Chiêu Anh.

Thục Quyên bắt đầu múa điệu Tây Thiên, nhưng lại có phần nhẹ nhàng, thanh tao hơn. Những món tranh sức vàng mà Thục Quyên mang rõ ràng đã phát huy hết tác dụng, dưới ánh sáng rừng rực trong điện nhìn nàng đẹp đẽ, rực rỡ hơn bao giờ hết. Nàng từng cú xoay người của nàng là mang theo cái nhướng mày của Hoàng đế, từng cái lắc hông là cái ánh lên của trang sức như thể cả trời sao giữa thu đang chuyển động trên người nàng.

Nàng múa xong thì Hoàng đế liền vỗ tay tán thưởng - "Năm đó Thái Tông nhà Lý bắt được Mị Ê là trang tuyệt sắc, nhưng nay thấy Thục Quyên như này trẫm nghĩ Chân Mãnh Phu nhân cũng đến cỡ nàng là cùng. Hãy vào bàn thưởng trà cho vơi mệt đi."

Thục Quyên quỳ sụp xuống, cười cao ngạo - "Tạ bệ hạ khen thưởng, thần thiếp tài nghệ kém cỏi, vũ điệu thô thiển sao dám sánh cùng người xưa."

Nhật Lệ cười khẩy, nói - "Em Sung dung khiêm nhường rồi. Nhìn em múa ta cứ ngỡ được thấy Triệu Phi Yến đạp bàn vàng, múa cho Hán Thành Đế xem ấy chứ."

Đan Thư 'A' lên một tiếng, nói - "Mà trùng hợp là tên chị Sung dung và Triệu Phi Yến đều chỉ một loài chim*." - Rồi nàng làm như lỡ lời, vội lấy tay che miệng - "Ấy chết, thế khác nào bảo chị Sung dung là hạng yêu phi hại nước chứ."

(*) Chữ 鵑 Quyên trong Thục Quyên là chỉ con chim Đỗ Quyên.

Hoàng đế gạt những lời ấy, người ôn nhu nhìn sang Chiêu Anh - "Nàng thấy thế nào?"

Chiêu Anh đảo mắt nghĩ liền nhẹ nhàng nói - "Thần thiếp từng được nghe điệu nhạc Chiêm Thành, nhạc ấy buồn đến nẫu ruột, khiến người nghe qua là lệ châu tuôn ra. Mà điệu múa lại mạnh mẽ, có phần cuồng dại. Nhưng nay thấy bài nhạc êm ái, nhẹ nhàng, pha chút thanh tao, điệu múa cũng dịu dàng, uyển chuyển hơn. Quả thật rất đặc biệt."

Lê Khôi hít hà một hơi, cười nói - "Giai nhân trong tay bệ hạ không chỉ có người biết làm mà còn có người biết thưởng thức, thần thật sự ganh tị đó."

Hoàng đế cười lớn, hóm hỉnh chỉ vào Lê Khôi - "Kỳ Lân Hổ vệ tướng, Nhập nội Tư mã của trẫm là bậc anh tuấn kỳ tài, con gái trong ngoài đều đem lòng ái mộ, người đến bàn chuyện chung thân chắc cũng giẫm nát cả ngạch cửa mà nay nói vậy chẳng phải hạ mình quá rồi sao?"

Lê Khôi lắc đầu lè lưỡi - "Mỹ nhân thần chiêm ngưỡng thì được, chứ chuyện xa hơn thần xin khiếu. Không lại để người ta chịu cảnh còn chồng mà như ở góa."

Nói xong cả quân cả thần đều phá lên cười.

~×~

Thục Quyên tựa mình vào cột bên hiên nhìn bầu trời thu quang đãng. Thu Cúc đi đến, nhẹ giọng thưa:

"Bẩm bà, Nguyễn Nội quan đến rồi ạ!"

Thục Quyên cùng Nguyễn Cung im lặng nhìn nhau, đợi khi Thu Cúc đặt cái mâm nhỏ phủ lụa lên bàn rồi rời đi thì Thục Quyên mới lên tiếng:

"Cảm ơn ngươi đã giúp ta, nếu không có ngươi chắc ta chỉ là con chim bị lộn cổ xuống ao, không ngóc đầu lên được."

Nguyễn Cung cười hiền - "Lệnh bà đừng nói thế, giúp được là nô tài vui rồi."

Thục Quyên gật đầu, bước lại giở cái khăn ra nói - "Số bạc này xem như ta tạ ơn người, không nhiều nhưng chẳng ít, xin ngươi nhận cho."

"Không, không lệnh bà." - Nguyễn Cung liên tục lắc đầu, mắt hắn loáng lên - "Lệnh bà thừa biết nô tài giúp người nào phải vì tiền tài, trước giờ đều vậy mà."

Thục Quyên ngồi xuống ghế, thở dài - "Nhưng chỉ có cách này làm ta không áy náy, ta chẳng thể thành toàn cho tình cảm của người mà nay còn nhờ ngươi làm này làm nọ, nếu ta không đền đáp gì đó thì ta cảm thấy tội lỗi, cảm giác như đang lợi dụng người vậy. Ta biết, làm thế này khác nào xúc phạm tấm chân tình của ngươi chứ."

"Lệnh bà hiểu được là đền đáp lớn nhất cho nô tài rồi."

Thục Quyên thở hắt ra, nàng đứng dậy ngắt một bông hoa nở muộn, giọng nàng lạc đi - "Ta hiểu chứ Nguyễn Cung, ta rất hiểu. Năm đó cha ta sắp xếp cho ta ngã trước mặt bệ hạ hòng lọt vào mắt người. Nhưng gười đỡ ta là ngươi chứ nào phải bệ hạ. Nhưng Nguyễn Cung à, ông trời khéo trêu người, ta còn trách nhiệm với gia đình, còn ngươi…"

Có âm thanh phát ra, là tiếng thở dài của kẻ bị hoạn hay tiếng gió rít não nề qua tán cây cũng chẳng rõ. Nguyễn Cung ảm đạm nói - "Là nô tài không xứng thưa lệnh bà."

"Không đâu Nguyễn Cung, không đâu. Là ta, ta không xứng."

-Còn tiếp-