Hạ Bí phủi phủi tay, qua sang dặn Thanh Thảo - "Ngươi đem số hoắc hương và gừng này rửa sạch, hoắc hương thái ngắn, gừng thái lát, chuẩn bị thêm đường đỏ để ta pha trà cho bệ hạ."
Thanh Thảo dạ một tiếng rồi nói - "Lệnh bà thật có lòng." - Ngưng một chút, nàng ta e dè nói tiếp - "Có phải bà rung động với bệ hạ rồi không?"
Hạ Bí nhìn xa xăm, thở hắt - "Ta cũng không rõ. Chỉ là ánh mắt của bệ hạ nhìn ta lúc đó cứ hiện lên trong đầu ta, sự công nhận đó ta chưa bao giờ có được. Rồi ta bất giác quan tâm người lúc nào không hay."
Đoạn Cam Thảo đi vào, nó làm vẻ hết sức thần bí, ngó nghiêng rồi mới bước vào, còn đóng cả cửa lại. Hạ Bí nhìn nó bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi:
"Hôm nay làm gì mà bí mật vậy? Ngươi làm ta sợ đấy."
Cam Thảo lôi ra một gói thuốc để lên bàn, nói:
"Đây là thuốc thụ thai năm đó bệ hạ ban cho Nguyên Phi và Huệ Phi, nay Nguyên Phi đã mất mà Huệ Phi không dùng nữa nên Thái Y viện đem đi bỏ. Nô tỳ nhanh tay lấy được một gói đem về để lệnh bà xem."
Hạ Bí hài lòng gật đầu, cô giở gói thuốc ra, tỉ mỉ ngửi từng loại. Nhưng càng ngửi thì chân mày cô càng chau lại, miệng lẩm bẩm "quái lạ". Còn quay sang hỏi Cam Thảo:
"Có đúng đây là thuốc thụ thai không? Ngươi không nhầm chứ?"
Sau khi Cam Thảo cam đoan đây đúng là thuốc thụ thai thì Hạ Bí đóng gói thuốc lại, cô nói chắc nịch:
"Đây không phải thuốc thụ thai mà là ngừa thai."
Cam Thảo kinh ngạc đến tròn mắt - "Nhưng không phải nói đây là bệ hạ đich thân cho điều chế à? Không lẽ…"
Hạ Bí mân mê một mẩu thảo dược trong tay, nói - "Có lẽ bệ hạ muốn đề phòng bọn họ. Xét gia thế hai người đó thì cũng đáng để bệ hạ đề phòng lắm."
Cam Thảo tái mặt, sợ sệt nói - "Vậy bây giờ chúng ta làm sao với gói thuốc này đây thưa bà?"
Hạ Bí ngẫm nghĩ, gõ móng tay liên tục xuống mặt bàn rồi nhếch mép, quỷ quyệt nói - "Cứ giữ lại đã. Sau này hẳn có chỗ dùng."
~***~
Đám cung nhân nối gót nhau dọn dẹp sau bữa tối. Ngọc Xuân được Thái Nguyệt đỡ lại phản, Hoàng đế đang nằm cũng vội bỏ tờ giấy mật hương* xuống để đỡ nàng ngồi xuống, miệng còn luôn nói "chậm thôi".
(*) Giấy làm bằng gỗ trầm, mặt giấy màu trắng, có vân như vẩy cá, có hương thơm, bỏ xuống nước không nát. (Theo trithucvn.org).
"Bệ hạ đang đọc gì mà thích thú vậy?" - Ngọc Xuân vừa hỏi vừa với tay xoa xoa lưng.
"Là Túy hoa âm của Lý Thanh Chiếu." - Mắt Hoàng đế vẫn không rời tờ giấy, miệng còn tủm tỉm cười - "Trẫm mới vòi được từ chỗ Chiêu Anh ban trưa, chữ nàng ấy cũng rất đẹp, viết theo lối Trâm hoa tiểu khải của Vệ Phu nhân nhưng cũng có nét riêng, tuy chưa đến độ tuyệt mỹ nhưng cũng không đến nỗi 'Đông Thi hiệu tần'*".
(*) ý chỉ bắt chước một cách vụng về, cứng nhắc rồi tự làm xấu mình.
Ngọc Xuân phì cười. Hoàng đế trông thấy liền đặt tờ giấy xuống ngực, hỏi:
"Sao lại cười trẫm nữa rồi? Trong cung này chưa ai cười trẫm nhiều bằng nàng đâu."
"Thì có ai dám cười thiên tử đâu." - Ngọc Xuân hít một hơi sâu - "Chỉ là lâu rồi mới lại thấy bệ hạ mở lòng ra với ai đó, mới lại yêu thích một ai đó như thế."
Nụ cười trên môi Hoàng đế vụt tắt - "Nàng thấy trẫm giống đang yêu thích nàng ta lắm à?"
"Tất nhiên, không nói chuyện khác, bệ hạ đã từng vì một mảnh giấy mà vui vẻ thế bao giờ chưa?"
"Ngoc Xuân à, có vẻ nàng hiểu lầm rồi. Yêu thương một ai đó là phải tin tưởng người đó. Mà nàng biết đó, cả đời này của trẫm không thể tin ai nữa rồi."
"Thần thiếp lại không nghĩ vậy. Sao người không lắng nghe trái tim mình xem?"
Hoàng đế ngửa cổ cười lớn, nói - "Ngọc Xuân ơi, chúng ta yêu bằng cái đầu, trái tim trong ngực chỉ để đập thôi."
"Nhưng…"
"Thôi." - Hoàng đứng dậy, cắt ngang lời Ngọc Xuân - "Nàng nghỉ ngơi sớm đi, mang thai đừng thức khuya quá. Trẫm về điện Hội Anh đây. Không cần hành lễ."
Ngọc Xuân cũng chỉ đành bất lực nhìn theo Hoàng đế mà thở dài:
"Người làm như vậy rồi cũng làm tổn thương người ta, cũng là tổn thương chính mình. Tư Tề ơi là Tư Tề, xem anh khiến em trai mình thế nào rồi này."
Hoàng đế ngồi trên trượng, gấp tờ giấy mật hương thât nhỏ rồi nắm chặt trong tay. Lạnh giọng bảo Nguyễn Cung:
"Triệu Trịnh Tu viên đến cho trẫm."
~***~
Thục Quyên hôm nay lại đổi điệu múa mới nhưng xem chừng Hoàng đế chẳng thèm đếm xỉa, nàng để ý thấy người cứ liên tục uống rượu rồi dán mắt vào tờ giấy xếp nhỏ trên bàn nên liền yểu điệu tiến đền sà vào lòng Hoàng đế. Hoàng đế ngay lập tức phản ứng lại. Người định ôm Thục Quyên vào lòng nhưng đột nhiên gương mặt Chiêu Anh thoáng qua tâm trí khiến người bất giác đẩy người con gái đang quấn lấy mình ra. Người loạng choạng đứng dậy, bảo Thục Quyên:
"Trễ rồi nàng nghỉ ngơi đi. Nếu ngại trời lạnh nghỉ lại đây cũng được."
Rồi người lảo đảo bước ra cửa. Thục Quyên chưng hửng nhưng cũng chỉ biết trố mắt nhìn theo.
~***~
Nguyễn Cung trong lòng bất an, chốc chốc lại nhìn lên Hoàng đế đang ngà ngà say ngồi trên trượng. Đột nhiên người bỏ Thục Quyên lại điện Hội Anh rồi bảo di giá đến điện Lập Nghi.
Chiêu Anh đã đứng sẵn ngoài sân điện tiếp giá. Nhưng nàng chưa kịp hành lễ thì Hoàng đế đã nhào đến chỗ nàng, đám người hầu cả kinh nhưng cũng hiểu chuyện mà lui đi. Hoàng đế lấy hai tay nâng mặt nàng nhìn chăm chú từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, ánh mắt người dừng lại nơi chân mày. Người gục lên vai Chiêu Anh, liên tục lẩm bẩm, "Phải rồi, chính là như thế". Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Chiêu Anh không kịp phản ứng, chỉ khi hơi thở nóng bỏng của Hoàng đế phả vào cổ nàng thì nàng mới hoàn hồn.
"Bệ hạ, người…"
Chiêu Anh chưa dứt câu thì Hoàng đế đã bế thốc nàng lên, khiến nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng. Hoàng đế nhìn vào đột nhiên cười khẩy, lại nói "Phải rồi, chính là như thế". Đột nhiên Chiêu Anh thấy con người trước mặt thật lạ lẫm.
~***~
Chiêu Anh ngoài hiên như pho tượng, hai mắt cứ đâm đâm nhìn ra sân chẳng nói chẳng rằng. Đào Biểu nhìn Mai Thanh nhưng bốn mắt cứ trố ra nhìn nhau chứ cũng chả biết làm gì. Cuối cùng Đào Biểu đánh bạo vỗ vai mấy cái khiến Chiêu Anh giật nảy người.
"Ngươi làm gì thế? Khiến ta hết cả hồn." - Chiêu Anh vuốt vuốt ngực.
Đào Biểu cười trừ - "Chứ nô tỳ biết làm sao giờ. Bệ hạ sắp bãi triều rồi mà lệnh bà cứ ngồi ngây ra bức tượng ấy."
Mai Thanh quỳ xuống, nắm lấy tay Chiêu Anh thỏ thẻ - "Từ sáng đến giờ lệnh bà cứ như thế. Đêm qua người với bệ hạ có chuyện gì chăng?"
Chiêu Anh hít một hơi định nói nhưng nghĩ lại đành thôi nên lắc đầu cười hiền:
"Có gì đâu, các ngươi đừng đoán mò kẻo rước họa vào thân. Đến điện Hội Anh thôi."
Chiêu Anh ngồi trên võng, lòng nàng rối như tơ vò. Hành động kỳ lạ của Hoàng đế đêm qua cứ khiến nàng thấp thỏm, nó khơi gợi lên trong lòng nàng một nỗi âu lo mơ hồ không thể gọi tên. Đột nhiên Đào Biểu kêu lên một tiếng khiến nàng giật nảy người.
"Có chuyện gì thế?"
Đào Biểu hạ giọng - "Là cậu Sơn kìa bà."
"Cậu Sơn nào?"
Mắt Chiêu Anh nhìn về hướng Đào Biểu chỉ, nàng nhìn ra ngay cái dáng dong dỏng cao ấy.Nguyễn Cung tiễn người ấy một đoạn rồi đôi bên vái chào nhau, đi được trăm bước thì nhìn thấy Chiêu Anh. Vừa nhìn thấy nàng thì ánh mắt người ấy sáng lên, nở nụ cười ấm áp đến độ có thể xua bớt đi cái lạnh lẽo ngày đông.
Chiêu Anh đứng dậy vội chỉnh trang, nàng nhẹ giọng:
"Anh Nguyên Sơn. Sao anh ở đây?"
Nguyên Sơn cặp chiếc nón phốc đầu vào hông, gãi đầu cười hiền:
"Bệ hạ gia ơn cho ta ra chiến trường lập công. Nay có chút công trạng được người ban cho chức Điện tiền đô Chỉ huy sứ."
"Anh có ngày hôm nay, Chiêu Hiếu Đại vương và anh Lê Thạch trên trời cũng yên tâm rồi. Bác gái vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn em đã quan tâm, mẹ anh vẫn tốt, cùng lắm chỉ là dăm ba bệnh lặt vặt tuổi già không đáng ngại."
Mai Thanh đi theo sau thấy hai người liền có chút hoảng, liền nhanh nhanh đi đến khoác áo cho Chiêu Anh, nói:
"Nô tỳ để quên cái áo làm lệnh bà chịu lạnh rồi. Thôi chúng ta đi thôi kẻo bệ hạ đợi."
Nguyên Sơn nghe thế liền luống cuống đội mũ lên, vái chào Chiêu Anh. Chiêu Anh cũng đành cười trừ, gật đầu trả lễ. Đợi Nguyên Sơn đi xa một chút Mai Thanh liền lên tiếng trách Đào Biểu:
"Cô dở quá. Sao lệnh bà với ngài ấy nói chuyện mà cô không cản, còn lâu vậy, chí ít cũng chỉ là câu chào hỏi rồi cô phải can liền chứ."
"Lệnh bà và ngài ấy quen biết từ nhỏ. Bên nhà ngài ấy cũng xem nhà ta như người nhà. Lệnh bà và ngài ấy nói chuyện một chút thì có sao?" - Đào Biểu lí nhí cãi lại.
"Thôi được rồi. Cãi nhau ở đây còn ra thể thống gì. " - Chiêu Anh quát khẽ - "Mai Thanh nói đúng, là ta bất cẩn. Xét tình nghĩa, ngài ấy là anh họ của bệ hạ. Xét lễ nghĩa, ngài ấy là quan lại tiền triều, ta là tần phi hậu cung. Vẫn là nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."
Võng đến cửa điện Hội Anh, trước khi bước vào Chiêu Anh còn dừng lại dặn thêm:
"Từ nay về sau cũng cấm tiệt nhắc đến chuyện ta và ngài ấy quen biết từ nhỏ."
~***~
Vừa thấy Chiêu Anh, Đinh Hối liền tươi cười ra đón:
"Nô tài đợi lệnh bà mãi, bệ hạ cũng đang đợi người."
"Sao hôm nay ngươi làm vẻ trịnh trọng vậy? Làm ta lo đó." - Chiêu Anh bông đùa, nói.
"Cũng chẳng dám giấu lệnh bà, hôm nay triều thần làm bệ hạ phật ý nên nô tài mong lệnh bà đến giúp người hạ hỏa, cũng như là giúp chúng nô tài dễ làm việc một chút."
"Là ai?" - Thấy Đinh Hối ngập ngừng, nàng đảo mắt suy nghĩa thoáng chốc rồi nói - "Là Lê Ngân?"
Đinh Hối chỉ gật đầu một cái rồi tự tay vén mành tre lên - "Mời lệnh bà."
Hoàng đế đang nằm trên phản, thấy Chiêu Anh cũng chỉ nói - "Nàng đến rồi à."
Chiêu Anh nhẹ nhàng hành lễ rồi ngồi xuống phản, đưa hai tay sưởi trên chậu than, nói:
"Hôm nay trời lạnh quá nên làm thánh tâm bực mình ạ?"
Hoàng đế đẩy cho nàng cái mũ, bảo:
"Nàng xem thử cái này đi."
Chiêu Anh cầm mũ lên, xem xét tỉ mỉ. Tuy hình dáng có hơi đặc biệt nhưng chung quy vẫn là cái mũ ô sa* có gắn vài đồ trang trí bằng vàng chứ chẳng có gì quá khác lạ.
(*) Mũ cốt bằng kim loại, bọc vải sa đen bên ngoài.
"Cái mũ này thì sao ạ? Thần thiếp thấy cũng bình thường mà."
"Thì đó." - Hoàng đế liền bật dậy - "Cũng chỉ là một cái mũ mà bọn ngôn quan cứ bám theo nói trẫm mãi, hết gọi hồn Nghiêu Thuấn lại nói đến cả Tiên đế. Lúc nào cũng muốn trẫm theo ý bọn chúng. Nhưng lời của trẫm chúng chẳng bao giờ lọt tai."
Chiêu Anh đưa cái mũ cho Nguyễn Cung, cười hiền:
"Bệ hạ đừng giận nữa. Quan lại đại thần nói chuyện luôn cứng ngắt khó nghe, lời trái tai bệ hạ cũng đừng để tâm làm gì. Còn mấy người cứ 'cố đấm ăn xôi', có vết xe đổ đi trước mà còn không biết tự răn mình thì bệ hạ cứ liệu sự mà xử lý là được rồi. Không nên để trong lòng khiến người tức giận rồi tổn hại thánh thể."
Hoàng đế ngồi dậy, tay chống lên gối xếp, cằm lại chống lên tay, nhìn Chiêu Anh nói - "Nghe ý tứ của nàng chắc cũng dò la, biết được gì rồi."
Chiêu Anh giật thót, vội đứng dậy - "Thần thiếp không dám."
Hoàng đế xua tay - "Nàng làm gì nghiêm trọng vậy. Ngồi xuống đi."
Đoạn Hoàng đế đưa tay lấy chén trà, nhấp liền mấy ngụm, nói - "Nhưng trẫm vẫn giận lắm. Tên Vũ Văn Phỉ thân là Đãi chế ở Hàn Lâm viện lại đi thông dâm với mẹ vợ. Tội ấy đáng chém nhưng Phỉ chạy chọt thế nào mà Lê Ngân chỉ cho dìm chết ả kia, xá cho Phỉ thành đi đày. Đây chẳng phải là nuôi sâu mọt làm mục hại quốc gia hay sao."
"Sâu mọt nếu còn ít mà ta đã diệt thì vừa tốn công mà chưa chắc diệt sạch mà còn mang tiếng. Chi bằng cứ làm ngơ cho chúng lộng hành một chút, lúc đó dù ta có ra tay đốn cả cái cây thiên hạ cũng chẳng nói gì. Vậy nên thần thiếp bạo gan khuyên bệ hạ kiên nhẫn thêm."
Hoàng đế phì cười - "Nói chuyện với nàng đúng là dễ chịu hơn hẳn so mới mấy ông đội mũ đi ủng ngoài kia." - Đoạn Hoàng đế nhích người về phía Chiêu Anh - "Hay hôm nay nàng cũng ở lại nói chuyện với trẫm đi."
"Bệ hạ." - Chiêu Anh đẩy Hoàng đế ra - "Người lại quên phải mưa sương đều khắp rồi sao? Chị Sung viên đang mang thai vất vả, bệ hạ thường xuyên thăm nôm. Ngô Tuyên vinh ngày đêm kề cận lo lắng càng khó gặp mặt rồng. Bệ hạ mà không để ý một chút chẳng phải là làm chị em người ta xích mích hay sao."
"Nàng không nhắc trẫm cũng quên mất. Ngọc Dao đó cũng là giữ lễ quá, trẫm đến thăm Ngọc Xuân là nàng ta lui đi mất. Thôi theo lời nàng đêm nay trẫm sẽ đến thăm Ngọc Xuân rồi qua chỗ Ngọc Dao. Nhưng nàng phải ở lại mài mực cho trẫm phê tấu chương, chuyện này thì nàng không trốn được đâu."
~***~
Gần đến của Hội Anh, Hạ Bí liền xuống võng, chỉnh trang lại một chút liền cùng Thanh Thảo đi vào trong. Đinh Hối thấy bọn họ liền mau mắng chạy lại hành lễ, nói:
"Trời cũng đã tối, chẳng hay lệnh bà đến có chuyện chi ạ."
Hạ Bí cười hòa nhã - "Cũng chẳng có gì. Ta sợ bệ hạ thức khuya phê tấu chương bị nhiễm lạnh nên cố ý chuẩn bị một bình trà gừng hoắc hương pha với đường đỏ cho bệ hạ phục dùng."
"Tấm lòng của lệnh bà thật đáng quý, nhưng tiếc là" - Đinh Hối tặc lưỡi - "Bệ hạ đã qua chỗ Ngô Sung Viên rồi."
"Ngô Sung viên mang thai không thể hầu tẩm, mà hôm nay bệ hạ cũng không phát bài triệu tẩm. Không lẽ Đinh nội quan không cho chủ tớ chúng tôi cơ hội đợi bệ hạ sao?"
Thanh Thảo vừa dứt câu thì bị Hạ Bí liếc một cái sắc lẹm, nhận ra vừa lỡ lời nên nó cũng liền ngậm miệng lại lui ra sau."
Đinh Hối vẫn cười hiền, nói - "Lệnh bà thông tin nhanh nhạy. Tuy bệ hạ không phát bài triệu tẩm nhưng có Nguyễn Tiệp dư góp lời nên bệ hạ đã nói sau khi thăm Ngô Sung viên sẽ đến chỗ Ngô Tuyên vinh nghỉ lại."
"À, ta hiểu rồi, xem ra trà này không có phúc được dâng lên bệ hạ rồi. Vậy ta về đây."
Hạ Bí đi về mà mặt đỏ gay, ngồi trên võng thấy đám cung nhân đi qua cô liền quay mặt đi chỗ khác. Nghe tiếng chúng xì xào, lòng cô nhảy dựng cả lên, cảm tưởng như cả cái Cấm thành này đang xì xầm cười cợt chuyện cô mặt dày đến điện Hội Anh nhưng rốt cuộc vẫn không gặp được mặt Hoàng đế, nghĩ đến đấy thôi mà Hạ Bí ước sao cho đêm nay thật dài để ngày mai không cần đến chỗ Huệ Phi vấn an nữa.
~***~
Hạ Bí đến cung Khánh Phương thì mọi người đang ngồi nói cười rôm rả, không nói cũng đoán được bảy, tám phần là đang nói về cái thai của Ngọc Xuân, Chiêu Anh ngồi bên cạnh nói gì đó rồi tất cả cùng cười. Hạ Bí đứng ngoài chỉ ước bản thân có thể tàng hình để lẩn vào đám đông đó. Nhưng không.
"Dương Dung hoa đến rồi sao. Hơi trễ nhỉ?"
Câu nói cuả Đan Thư kéo theo một làn im lặng khiến chân Hạ Bí muốn nhũn cả ra. Nhật Lệ cười hiền một cái, phẩy tay ý bảo Hạ Bí an tọa rồi ôn tồn nói:
"Đêm qua Dung hoa mất ngủ đã có bẩm với ta xin đến trễ. Ta có nói em ấy nếu không khỏe cứ nghỉ ngơi đi nhưng em ấy nhất quyết duy trì lễ nghi."
Chiêu Anh lo lắng liền nhìn về phía Hạ Bí hỏi han - "Dương Dung hoa không sao chứ? Đã mời Thái Y chưa?"
Hạ Bí cười hiền định đáp thì bị Đan Thư cướp ngang lời - "Còn chẳng phải chị Tiệp dư đây sao. Chị khuyên bệ hạ đến chỗ Ngô Tuyên vinh làm Dương Dung hoa đêm qua còn lặn lội đến điện Hội Anh, còn phí mất một ấm trà gừng hoắc hương gì gì đó."
Thục Quyên ngồi bên kia bắt được đầu dây liền phân tới góp lời - "Cũng không trách Nguyễn Tiệp dư được. Ngô Tu viên đang mang thai dĩ nhiên với chị em nhà họ cô ấy phải thân cận hơn rồi."
Nhật Lệ ngồi ở trên cũng lười nghe bọn họ khua môi múa mép liền lên tiếng:
"Bệ hạ ở đâu, nghỉ ở chỗ ai đều là thánh ý. Đâu phải phi tần như chúng ta quyết quyết định là được mà đổ tại người này người kia. Trịnh Tu viên hẳn cũng hiểu rõ điều này mà. "
Thấy mặt Thục Quyên méo xệch, cô quay sang Hạ Bí cười hiền, giọng thật mềm mỏng - "Em hãy còn tươi trẻ, sợ không có ngày đươc hầu bệ hạ hay sao. Chớ có vì chuyện này mà hằn hộc trong lòng."
Hạ Bí gật đầu, khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười méo mó, "Dạ" một tiếng nhưng hai tay thì ghì tay thì bấu chặt vạt áo đến tưởng như sắp rách đến nơi.
-CÒN TIẾP-