Một hôm hiếm hoi Hoàng đế mới lại đến cung Khánh Phương. Nhật Lệ đối với Hoàng đế cũng chẳng ân ái mặn nồng gì nhưng chung quy nàng vẫn là một người phụ nữ. Thỉnh thoảng cùng người đàn ông của mình ăn một bữa cơm cũng khiến nàng cảm thấy an ủi phần nào ở nơi cung cấm lạnh lẽo này.
"Bệ hạ nếm thử món này xem có vừa miệng không."
Nhật Lệ âm cần gắp một miếng bò kho đặt vào chén Hoàng đế. Hoàng đế cho miếng thịt vào miệng, khoan khoái tận hưởng ngọt mềm trong miệng. Đoạn người nói:
"Món này chỗ nàng làm rất ngon, mặn ngọt vừa phải."
"Bệ hạ thích thì thần thiếp mừng. Ăn uống nên gia giảm chừng mực thì là ngon nhất."
Nhật Lệ cũng gắp một miếng vào chén mình. Nhưng chưa kịp cho lên miệng thì Hoàng đế nói:
"Nàng nói phải, tất cả đều phải làm có chừng mực. Như vậy mới là tốt nhất."
Lời nói của Hoàng đế khéo theo một tia bất an xẹt qua người Nhật Lệ. Nhưng nàng cũng mau chóng giấu đi, gắp thêm một miếng rau đặt vào chén Hoàng đế, cười nói như thường:
"Bệ hạ nói chí phải, thần thiếp đã hiểu."
Hoàng đế buông đũa xuống, nhìn Nhật Lệ thăm dò. Người nói nửa thật nửa đùa:
"Nhưng trẫm không muốn chỉ một mình nàng hiểu."
Nhật Lệ bị khí sắc Hoàng đế ép đến phải nở nụ cười ngượng:
"Thần thiếp được cha dạy dỗ từ nhỏ, dĩ nhiên cha nào con nấy."
Hoàng đế gật đầu hài lòng - "Vậy thì tốt." - Đoạn người đứng dậy - "Trẫm còn ít tấu chương cần xem, nàng nghỉ ngơi sớm đi. Không cần hành lễ."
Yên Chi dìu Nhật Lệ vào tẩm điện, đuổi hết cung nữ ra ngoài, nàng ngồi phịch xuống giường. Liên tục thở dài, nói:
"Ta e sắp có chuyện rồi Yên Chi à."
~***~
Hoàng đế buông bút xuống, lơ đễnh nhìn khay son đựng ngọc bài ghi tên các phi tần được dâng lên. Người cầm ngọc bài của Chiêu Anh lên, lật qua lật lại, cười nói:
"Trẫm thấy ngọc bài của Chiêu Anh có vẻ không giống mấy cái còn lại."
Nguyễn Cung đứng bên cạnh cũng đùa theo - "Bệ hạ lật thẻ của lệnh bà đến phai màu rồi."
Hoàng đế thả tấm ngọc bài xuống - "Vậy ngươi thấy trong số này trẫm ít lật của ai nhất."
Nguyễn Cung từ tốn đáp - "Huệ Phi, Dương Dung hoa, còn có Trịnh Tu viên. Đặc biêt là bà Tu viên."
Hoàng đế hơi gật đầu - "Đúng là trẫm ít gặp nàng ấy thật."
Thấy Hoàng đế còn hơi chần chừ, Nguyễn Cung nói thêm - "Trịnh Khả đại nhân quản lý Cấm quân Thiết Đột rất, làm việc rất tốt."
Hoàng đế liếc xéo hắn nhưng nhanh chóng tỏ ra như thường, đưa tay lật thẻ của Thục Quyên - "Vậy hôm nay gọi nàng ấy đến đi."
Nguyễn Cung liền nhanh chóng lui đi để đến cung đón người như thường thì bị Hoàng đế gọi lại. Người phất tay bảo Đinh Hối đi rồi cho lui đám người hầu trong điện. Bấy giờ mới nói:
"Nguyễn Cung, ngươi hầu trẫm từ nhỏ, tình cảm dĩ nhiên hơn hẳn chủ bộc thông thường. Trẫm cũng rất thông cảm cho những người như các ngươi, thân thể khiếm khuyết nên thành ra nhân duyên dang dở. Trẫm càng không cấm ngươi có tình cảm. Nhưng trẫm vẫn phải nhắc nhở ngươi, có những tình cảm nên giấu đi, càng kỹ càng tốt. Để tránh mang họa vào thân, hại đến cả người ngươi dành tình cảm."
Nguyễn Cung cúi mặt nhìn xuống tấm thảm thêu tỉ mỉ dưới chân, thật lâu mới chậm rãi gật đầu - "Nô tài đã rõ."
"Vậy thì tốt. Hôm nay ngươi nghỉ sớm đi, để Đinh Hối với Đinh Thắng hầu là được rồi."
~***~
Đan Thư nhìn thấy Chiêu Anh ở phía xa liền đánh mắt cho Thu Cúc đi đến gần. Gặp Chiêu Anh nàng liền nhẹ nhàng vái lễ:
"Xin vấn an Tiêp dư."
"Tuyên vinh đã hữu lễ." - Chiêu Anh gật đầu đáp lễ.
Hai người cùng nhau tản bộ trong Ngự hoa viên, đám người hầu cũng biết ý mà lùi ra xa cho một chút để hai vị chủ nhân thoải mái nói chuyện.
Đan Thư nhìn một bụi cây héo khô, cảm thán nói - "Tôi còn nhớ bụi hải đường này lúc mới vào hạ nở đẹp biết bao. Bây giờ chỉ còn là một đống củi khô. Cũng do bọn hạ nhân tắc trách."
Chiêu Anh cười phỉ phui - "Trời lạnh, cây chết. Đây cũng đâu phải chuyện gì to tát."
"Thời thế thay đổi, hoa nào cũng có lúc nở lúc tàn. Không phải sức người là thay đổi được. Chỉ có chị phúc phận sâu dày, vẫn ân sủng không suy."
Chiêu Anh cười phỉ phui - "Ta cũng chỉ may được bệ hạ lưu tâm một chút. Nói đến phúc phận thì phải như chị Ngô Sung viên ấy."
"À Ngô Sung viên." - Đan Thư nghiêng đầu, mỉm cười đầy quỷ mị - "Nhưng chị thật sự nghĩ mang thai như thế là phúc à?"
Đoạn cô khôi phục phong thái như thường, nhìn lơ đãng về con đường phía trước - "Trên đời này có nhiều chuyện tưởng phúc nhưng lại không hẳn là phúc. Cũng giống có nhiều người nhìn cứ ngỡ là bạn nhưng rốt cuộc chẳng phải bạn."
Chiêu Anh nhất thời không biết phản ứng thế nào nên chỉ đành cười trừ - "Lời cô nói ta có phần không hiểu."
Đan Thư lắc đầu, nụ cười càng thần bí - "Chị hiểu mà. Trời cũng không còn sớm. Tôi xin cáo lui."
Chiêu Anh định dạo thêm một chút nhưng đi được vài bước thì thấy Thục Quyên đang ngồi trên trên võng đi trên đường lớn. Nhìn hướng đi, lòng nàng biết ngay đêm nay ngọc bài của nàng ta đã được bệ hạ lật. Tuy Thục Quyên với nàng không phải thân thiết nhưng vẫn là nước sông không phạm nước giếng. Dẫu thế, nhìn cảnh có một người con gái khác đi đến điện Hội Anh làm lòng nàng dâng lên nỗi buồn khó tả. Thậm chí là một chút căm hơn dâng lên khiến nàng bất giác rùng mình.
"Về cung thôi."
Chiêu Anh bảo Đào Biểu rồi gấp gáp quay về.
~***~
Vừa về đến điện Lập Nghi Chiêu Anh đã trông thấy Hạ Bí đợi sẵn. Vừa thấy cô, nàng ta liền tiến đến, tươi cười vấn an. Chiêu Anh thân thiết nắm tay nàng ta cùng ngồi xuống phản:
"Chị em với nhau, ta đã bảo không phải chỗ đông người thì không cần đa lễ."
"Được chị quý thì em mừng, nhưng lễ nghi vẫn phải chu toàn mới được."
Chiêu Anh đưa tay sưởi, khẽ rít một tiếng rồi nói - "Mà sao trễ rồi em còn đến đây?"
"Hôm nay Trịnh Tu viên được triệu tẩm…"
Hạ Bí chưa nói hết câu gương mặt đã trùng xuống, trông u ám vô cùng. Chiêu Anh chỉ đành vươn tay vỗ vai nàng ta an ủi:
"Chị biết Trịnh Tu viên ăn nói thô lỗ đã làm em buồn. Nhưng cái quan trọng là em đừng tự coi nhẹ mình, người ta nói gì kệ họ. Miễn mình sống không thẹn với lòng à được rồi."
Hạ Bí vỗ nhẹ bàn tay đặt trên vai mình, nhẹ cười - "Cảm ơn chị đã an ủi, em sẽ ghi nhớ."
Đoạn cô đổi chủ đề - "Mấy hôm nay chị có đi thăm Ngô Sung viên không? Nghe nói dạo này chị ấy yếu lắm."
Chiêu Anh lắc đầu - "Ta chỉ thỉnh thoảng phái bọn Mai Thanh, Đào Biểu đem ít đồ sang thăm hỏi. Chị ấy sao thế?"
Giọng Hạ Bí nghiêm trọng - "Nghe nói chị ấy thể chất yếu nên nhiễm lạnh, phải dùng gừng để bài trừ bớt chứ không dám dùng thuốc mạnh."
Chiêu Anh đảo mắt suy nghĩ rồi nói - "Ta nhớ chỗ ta có một hũ gừng mật ong tinh chế. Chị ấy dùng được không?"
Hạ Bí gật đầu - "Thế thì còn gì bằng. Gừng đã tốt lại có thêm mật ong thì quá tuyệt."
Nghe thế hai mắt Chiêu Anh sáng lên, cao hứng đề nghị - "Như vậy ngày mai hai chúng ta cùng đến thăm chị ấy đi."
"Nhưng sợ là Tiệp dư đây bận hầu hạ thánh giá, không có thời gian mà đi." - Hạ Bí kiêu kỳ nói.
Chiêu Anh bị lời Hạ Bí làm cho ngẩn người trong thoáng chốc. Nhưng rồi nhận ra nụ cười trên môi người kia, Chiêu Anh xua tay ra vẻ giận dỗi:
"Hôm nay lại dám trêu chọc ta."
Nói xong cả hai cùng cười ồ lên.
~***~
Hoàng đế chăm chú phê tấu chương, bút đỏ thoăn thoắt trên những trang giấy. Nguyễn Liễu dâng sớ nói dông nói dài, chả qua không chịu được lễ nhạc triều đình lại giao cho Hoạn quan như Lương Đăng đặt định. May có tiếng đàn của Thục Quyên bên cạnh làm dịu đi thánh tâm. Ngón tay Thục Quyên thoăn thoắt trên dây đàn, từ bốn sợi tơ se thanh âm lúc trầm lúc bổng, hòa quyện vào nhau như khóc như cười, lúc nỉ non khi da diết. Thục Quyên thỉnh thoảng có liếc nhìn ra cửa điện như tìm kiếm gì đó nhưng chẳng gặp, lại nhanh chóng tập trung vào tấu đàn.
Hoàng đế bỏ bút xuống. Người đi đến ngã lưng lên kỷ, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn. Khúc đàn đã hết, Thục Quyên đi đến bên kỷ. Nàng quỳ trên sàn, gục đầu vào ngực Hoàng đế, mềm mại nói:
"Bệ hạ, khúc đàn đã hết rồi."
Hoàng đế đưa tay vuốt dọc mái tóc đen của nàng, chầm chậm mở mắt. Người vương tay, nhẹ nâng chiếc cằm xinh xắn của Thục Quyên, ghé vào tai nàng thì thầm:
"Nhưng đêm vẫn còn mà."
Nói đoạn người bế thốc Thục Quyên lên đi vào trong.
~***~
Chừng canh hai đột nhiên Thục Quyên choàng tỉnh giấc. Nàng nhìn Hoàng đế đang say ngủ bên cạnh, đôi mi dày, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào trông mới anh tuấn làm sao. Nhưng đáng tiếc, đó chẳng phải là gương mặt nàng muốn được ngắm nhìn. Còn nhớ đêm Nguyên tiêu năm ấy, Hoàng đế còn là Lương Quận công. Người cùng mấy nam nhân trong Hoàng tộc thi bắn cung giữa sân Đoan môn. Thanh âm êm dịu bật ra từ Vĩ Thanh cung vừa dứt thì mũi tên đã cắm phập vào hồng tâm, đám con gái xung quanh kêu lên như sấm động. Nàng cố gắng chen trong đám đông để ra ngoài xem cho rõ thì đột nhiên bị ai đó đẩy cho ngã nhào. Chưa kịp nhận thức mọi chuyện thì có một người nam nhân đến đỡ nàng dậy, còn ân cần hỏi han:
"Cô có sao không? Có bị thương không?"
"Tôi không sao. Cảm ơn anh." - Thục Quyên ngượng ngùng đáp.
Rồi nàng thấy Hoàng đế, đứng cạnh ngay đó, nhìn nàng. Nhưng nàng chẳng buồn để tâm, nàng chỉ nhớ rồi mộng mãi về đôi mắt ấm áp, cùng giọng nói hiền lành ấy.
Nhưng tạo hóa trêu người, một tháng sau nàng được võng đỏ rước đến phủ Quận công. Người đỡ nàng ngày ấy cũng là cười dẫn nàng vào phủ, hắn là Nguyễn Cung. Mãi sau này nàng mới biết, chuyện ở đêm Nguyên Tiêu ấy chẳng phải vô tình, chỉ nàng vô ý phải lòng Nguyễn Cung thôi.
Thục Quyên bật dậy, nàng không nghĩ nữa. Với tay lấy chiếc đối khâm choàng lên người, nàng bước ra ngoài. Đinh Thắng đang gật gù ngủ dưới cây cột giật mình tỉnh dậy. Hắn luống cuống đứng dậy, nói:
"Lệnh bà ra đây việc chi ạ? Có gì cần cứ sai bảo nô tài."
Thục Quyên cười, lắc đầu - "Không có gì, ta tỉnh giấc không ngủ lại được nên ra đi dạo một chút." - Đoạn nàng nhìn xung quanh một lượt, hỏi - "Hôm nay Nguyễn Cung không trực sao?"
"Đáng lẽ hôm nay ngài ấy trực nhưng bệ hạ đã cho nghỉ." - Đinh Thắng nói.
Thục Quyên "À" một tiếng, định bước xuống thì có cô cung nữ chạy trối chết vào, vấp bậc thang mà ngã nhào vào người Đinh Thắng. Cô ta thở hồng hộc mấy cái, gấp gáp nói:
"Bẩm với bệ hạ, bà Sung viên có chuyện rồi."
-Còn tiếp-