(*) Từ câu "Tiếng oan dậy đất, án ngờ loà mây." - Truyện Kiều.
Hạ Bí cho tay vào chậu nước để xem độ ấm vừa phải chưa rồi quay sang hỏi Đào Biểu - "Ngươi có để đầy đủ theo ta dặn chưa?"
"Dạ nô tỳ đã làm đúng theo lời bà dặn. Lúc nước còn nóng cho sả, gừng, ngải cứu, hoa cúc, thêm cả một ít muối vào." - Mai Thanh nói.
Rồi cô cùng Mai Thanh và Đào Biểu đỡ Chiêu Anh dậy để thay áo, trên mảng da trắng mịn ấy đã nổi lên vài vết đỏ ối, nhìn kỹ một chút có thể thấy cả những dây máu li ti trong những vết đổ ấy. Lấy chiếc khăn mềm vào đảo trong nước một lúc để bắt đầu lau người cho Chiêu Anh đang mê man trên giường.
"Mai Thanh, Đào Biểu, hai ngươi xem hình như da chị Tài nhân vẫn đang nổi đỏ."
"Trần Thái y nói, da nổi đỏ là do trúng độc, độc đã được đẩy ra sao vẫn còn thế này? Để nô tỳ đi gọi Trần Thái y xem lại."
"Lệnh bà." - Cam Thảo từ ngoài chạy vào - "Nội quan thông báo bệ hạ đến ạ. Người mau ra tiếp giá."
Hạ Bí mau chóng vén tóc mai cho gọn lại, phủi vạt áo cho thẳng thớm rồi nhanh chóng đi ra cửa điện.
"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ." - Hạ Bí vái lễ.
"Miễn lễ."
Hoàng đế đi ngay vào nhìn qua Chiêu Anh, thấy cô vẫn mê man chỉ thở dài một tiếng. Trở ra ngồi lên sập, Hoàng đế lệnh cho Trần Hạo vào khám rồi ra hiệu cho Hạ Bí lại ngồi cùng rồi nói:
"Nguyễn Tài nhân có khởi sắc lên chút nào không?"
Hạ Bí lắc đầu - "Chị ấy vẫn mê man như thế. Em chỉ có thể cố gắng chăm sóc chị ấy tốt nhất thôi."
"Nàng đó." - Hoàng đế tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc bung xổ của Hạ Bí - "Chăm sóc người khác đến quên cả mình. Đành rằng nàng lo cho Nguyễn Tài nhân, nhưng cũng phải để ý bản thân mình chứ."
"Thần thiếp xuề xòa đã để bệ hạ chê cười. Nhưng thưa bệ hạ, kiểm tra đồ ăn Đắc Nguyệt lâu thế nào rồi ạ?"
Trước câu hỏi của Hạ Bí, Hoàng đế hướng mắt về xa xăm ngoài cửa sổ. Nguyễn Cung đứng hầu bên cạnh liền bất đắc dĩ bước ra:
"Dạ bẩm, hoàn toàn sạch sẽ ạ."
"Đúng là làm thì phải làm cho bõ công, rất kín kẽ." - Hoàng đế thở hắt ra.
Trong điện trầm lặng chưa bao lâu thì Trần Hạo đã phá tan nó bằng một lời thỉnh tội:
"Thần vô năng xin bệ hạ giáng tội."
Hoàng đế đẩy nhẹ chân mày lên - "Có chuyện gì?"
"Đêm qua thần đã đẩy độc trong người bà Tài nhân ra rồ. Nhưng không hiểu sao bây giờ người lệnh bà lại nổi đỏ, có dấu hiệu tiếp tục nhiễm độc."
Hoàng đế tức giận, nắm tay lại đập một cái khá mạnh xuống bàn - "Sao lại như thế? Khanh làm việc kiểu gì thế hả!"
Hạ Bí quỳ xuống - "Xin bệ hạ bớt giận. Bây giờ ta nên tìm cách chữ trị cho chị ấy. Mong bệ hạ cho Trần Thái y một cơ hội để đoái công chuộc tội."
Hoàng đế trấn tĩnh lại, phẩy tay - "Cả hai người đứng dậy cả đi." - Rồi chỉ tay vào chỗ bên cạnh mình - "Nàng cũng ngồi lại đi."
Trần Hạo đứng dậy, lau mồ hôi trên trán rồi thưa - "Bẩm bệ hạ, thần nghi ngờ thứ làm bà Tài nhân trúng độc vẫn còn ở trên người nên mới khiến độc lại phát tác." - Trần Hạo quay sang Hạ Bí - "Bà Lương nhân coi sóc Tài nhân từ tối, chẳng hay Tài nhân có mang một thứ gì trên người từ lúc trúng độc đến bây giờ không ạ? Nếu có hãy để thần kiểm tra thử xem."
Hạ Bí nghĩ ngợi, cô cũng gọi cả Đào Biểu và Mai Thanh - "Hai ngươi thử nhớ xem có thứ gì giống Trần Thái y nói không?"
"A!" - Đào Biểu kêu lên - "Là cái áo gấm lệnh bà mặc. Chỉ có nó là ở trên người bà từ lúc trước khi vào Đắc Nguyệt lâu, đến lúc trúng độc rồi đến giờ thôi."
"Phải rồi." - Mai Thanh đồng ý nhưng cô lại nhìn Hạ Bí mà ấp úng - "Mà đó...là cái áo mà bà Lương nhân tặng cho…"
Hạ Bí cười nhẹ, đưa mắt về phía Hoàng đế rồi lại về phía Mai Thanh - "Của ta thì sao chứ, ta không làm gì khuất tất nên cứ kiểm tra đi." - Đoạn quay sang Cam Thảo - "Ngươi cùng Đào Biểu vào trong cắt một mảnh trên chiếc áo gấm ban nãy cho Trần Thái y kiểm tra đi."
Đào Biểu và Cam Thảo vào trong rồi nhanh chóng trở ra với một mảnh gấm được dệt tinh xảo đã được cắt ra, Trần Hạo nhận lấy rồi lui về Thái Y viện.
Qua một tuần trà, hương trong chiếc lư giữa điện cũng đã được cho thêm. Trần Hạo trở vào với nét mặt đầy bối rối, Hoàng đế thấy Trần Hạo liền hỏi ngay:
"Sao rồi? Kết quả thế nào?"
"Dạ…" - Trần Hạo ấp úng - "Trong mảnh gấm không có cà độc dược, tuy nhiên...nó lại có phấn hoa lưu ly ạ."
"Phấn hoa lưu ly?" - Hoàng đế nhíu mày - "Nó cũng có độc?"
"Dạ phải ạ, hoa lưu ly còn gọi là hoa lỗ bì. Mùi như hoa quả chín, phấn hoa có độc gây nôn ói, hôn mê, nổi mẩn tương tự cà độc dược ạ."
Lời của Trần Hạo như sét đánh ngang tai Hạ Bí. Cô đánh rơi cả chung trà, quỳ thụp xuống sàn, nói - "Bệ hạ minh xét, thần thiếp thực tình không biết tại sao lại như thế."
"Dạ phải thưa bệ hạ. Nguyên Phi thưởng cho lệnh bà xấp gấm ấy, lệnh bà liền bảo nô tỳ đem đến Thượng Y sở để may áo, thực tình là chưa động vào." - Thanh Thảo liên tục dập đầu, lời nói thống thiết.
"Nguyễn Cung, ngươi đích thân đến Thượng Y cục điều tra chuyện này."
Rồi Hoàng đế nhìn xuống Hạ Bí, giọng dịu lại một chút - "Chuyện này chưa sáng tỏ, nàng e là phải chịu chút thiệt thòi trước. Nhưng trẫm hứa chỉ cần nàng không dính dáng đến chuyện này, trẫm sẽ bù đắp. Người đâu, đưa chủ tớ Dương Lương nhân về giam lỏng ở tẩm điện."
Đợi Hạ Bí đi khuất Hoàng đế liền gọi nội quan Đinh Hối vào - "Ngươi cho người giám sát Tư Uyển các của Dương Lương nhân, tránh có kẻ giết người diệt khẩu."
"Dạ, nô tài sẽ dốc hết sức bảo vệ lệnh bà." - Đinh Hối cúi đầu rồi lui ra
Chủ tớ Hạ Bí vừa vào nội vi Tư Uyển các thì bên ngoài đã đóng sầm cửa, tiếng xích khóa cửa vang lên lạnh buốt. Trời hôm nay vẫn xanh, nắng gió vẫn chan hòa mà ba con người vẫn tự nhiên thấy lạnh cả thân.
"Đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này rồi mà." - Hạ Bí nắm lấy tay hai cô cung nữ thân cận - "Cũng may bệ hạ không đưa các ngươi đến Ngũ Hình viện. Các ngươi hãy cố chịu với ta ít ngày."
"Chúng nô tỳ từ nhỏ sống nhờ ơn nhà họ Dương, dù lệnh bà có làm gì chúng nô tỳ cũng sẽ nhất nhất nghe theo."
Đã giữa giờ Tuất* nhưng trong điện Càn Nguyên đèn đuốc vẫn sáng trưng. Giữa điện là hình bóng quen thuộc của Hoàng đế đang ngồi miệt mài với đống tấu chương. Đọc, nhúng bút vào mực chu sa, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu phê. Công việc cứ thế lặp đi lặp lại.
(*) Từ 19h - 21h
"Bệ hạ nghỉ tay một lát, uống chén trà đi ạ." - Nguyễn Cung đặt chén trà sứ lên án.
Cầm chén trà lên tay, Hoàng đế không vội dùng ngay mà hỏi - "Ngươi tra được gì nói trẫm nghe." - Rồi mới thủng thẳng hớp mấy ngụm trà.
"Ở Thượng Y cục nói, mấy xấp gấm đó là bên bà Nguyên Phi đưa cho, bột hoa để xông cho thơm vải còn do đích thân Liễu Châu đưa cho mấy cung nữ."
Cộp.Hoàng đế đặt chén trà, hắn thở hắt ra - "Còn bên phía Nguyễn Tài nhân thì sao?"
"Dạ, Đào Biểu lúc chiều đã qua báo. Nó nói lệnh bà đã tỉnh nhưng còn hơi yếu, có hơi đau đầu nhẹ. Trần Thái y đã qua đóa chẩn mạch, ngài ấy nói bà Tài nhân hai ba ngày nữa sẽ khỏe hơn."
Hoàng đế nhắm nghiền mắt, ngã người ra - "Ba ngày nữa ngươi bảo tất cả phi tần tập trung ở Ngọc Khuê các, lần này trẫm không thể mắt nhắm mắt mở cho qua được nữa."
"Dạ." - Nguyễn Cung ngập ngừng một chốc - "Còn một chuyện nữa ạ. Tư khấu đại nhân vừa đưa tên Lý Thắng vào Hành cung rồi ạ, có vẻ…"
Hoàng đế mở trừng mắt, nhìn trân trân lên trần nhà. Mất một lúc mới dịu lại, chậm rãi lên tiếng - "Xem ra, nợ mới nợ cũ, Nguyên Phi phải trả một lần rồi." - Đoạn Hoàng đế ngồi thẳng dậy, giọng đanh lại - "Ngươi đến chỗ Nguyên Phi, bắt Liễu Châu đến Ngũ Hình viện để tra khảo. Nhớ làm thật nhanh gọn, tránh đánh rắn động cỏ."
Nguyễn Cung dạ một tiếng rồi lui đi, định mở cửa ra ngoài thì bị Hoàng đế gọi lại - "Khoan đã, ngươi đến chỗ Trịnh Khả gọi hắn đến đây trước đi."
"Ngay bây giờ ạ?"
"Ngay bây giờ!" - Giọng Hoàng đế đanh lại.
Mặt trời lại mọc, chim lại ríu rít trên từng ngọn cây trong Cúc Phương viên.
Trong Giao Hoa đường, Nhật Lệ ngồi trường chiếc gương được sơn son thếp vàng, chạm trổ tinh xảo, hình ảnh người con gái có gương mặt trái xoan trắng hồng với hàng mi đen cong vút cùng bờ môi đỏ thắm hiện ra trong gương đang cực kỳ cao hứng. Yên Chi đứng bên cạnh đang tỉ mẫn chọn từng đôi hoa tai, cây trâm cài để tô điểm cho dung nhan người con gái có dung nhan diễm lệ tựa mặt trời, đúng như cái tên Nhật Lệ của cô.
"Ở Ngọc Khuê các, lệnh bà giao cho Bùi Mỹ nhân và Dương Lương nhân như vậy có ổn không thưa ạ? Nô tỳ thấy lo." - Yên Chi cài một cây trâm ngọc bích lên búi tóc Nhật Lệ.
Đeo xong đôi hoa tai phỉ thúy nạm vàng, Nhật Lệ cười một cái - "Ta đã nói rồi, dùng thì không nghi. Tên đó đã đưa vào chưa?"
"Dạ rồi ạ, để nô tỳ dẫn hắn vào."
Yên Chi lui ra khi Nhật Lệ phẩy tay. Bặm thêm chút son đỏ, Nhật Lệ đứng dậy đi lại chiếc sập giữa điện.
"Tội nô Lý Thắng tham kiến lệnh bà."
Một tên dáng gầy gò, mặc đồ rách rưới, người run như cầy sấy đang quỳ phủ phục dưới sàn lên tiếng.
"Ngươi là Lý Thắng?"
"Dạ là tội nô."
"Ngẩng mặt lên."
"Tội nô không dám ạ."
"Ta bảo ngươi ngẩng mặt lên!" - Nhật Lệ gằn giọng.
"Ta và ngươi từng kết thâm thù đại hận gì chăng?" - Nhật Lệ nói sau khi nhìn qua gương mặt gầy gò đen sạm ấy.
"Dạ không ạ."
"Vậy tại sao phải con ta, nó còn chưa ra đời mà."
Nhật Lệ kích động tột độ, hai mắt cô lồng lên, điệu bộ cô như thể sắp nhào đến nuốt tươi kẻ dưới kia. Yên Chi phải chạy đến giữ lấy vai cô, liên miệng nói cô bình tĩnh. Còn tên Lý Thắng liên tục dập đầu xin tha tội:
"Tội nô chết trăm lần chưa đền hết tội, nhưng cũng là do người nhà tội nô bị bà Nguyên Phi uy hiếp thưa bà. Xin lệnh bà khai ân cho người nhà tội nô một con đường sống, họ cũng vô tội thưa bà."
Nhật Lệ ngồi xuống, hít thở sâu mấy cái để lấy lại bình tĩnh, cô nói - "Vậy thì hôm nay ngươi phải nói hết những gì Nguyên Phi căn dặn ngươi làm. Còn không…" - Nhật Lệ nghiến răng - "Ta chỉ cần quăng ngươi ra khỏi Hành cung, người của Đại Tư đồ sẽ giải quyết ngươi và cả gia đình ngươi một cách êm thấm."
"Dạ tội nô sẽ nghe theo bà, tất cả theo bà. Xin bà tha cho cả nhà tội nô." - Tên Lý Thắng co ro sợ hãi, bộ quần áo nhàu nát càng làm hắn đáng thương.
Bên Diệu Lộ đường, Nguyên Phi cũng đã thức dậy. Uể oải ngồi dậy, Nguyên Phi làu bàu cất tiếng:
"Con Liễu Châu đâu sao giờ này chưa đến hầu? Thật ta chiều nó sinh hư."
"Nô tỳ cũng không biết chị ấy đi đâu ạ." - Cô cung nữ trẻ e dè đáp.
Nguyên Phi cho chân vào đôi guốc gỗ, đứng dậy đi vài bước thì liền phải nheo mắt lại - "Ngươi ra ngoài bỏ mấy tầm mành xuống đi, hôm nay nắng chói quá. Việc trang điểm ta tự làm được, khi nào thay áo ta sẽ gọi các ngươi."
Ngồi xuống trước kỷ, Nguyên Phi đưa lược lên tóc chải được vài đường lại bỏ xuống, cô tặc lưỡi - "Sao hôm nay trong lòng cứ bất an, con Liễu Châu lại đi đâu mất dạng. Thật là…"
Két!!!
Tiếng mở cửa vang lên, cung nữ ban nãy tiến vào bẩm:
"Dạ bẩm, nội quan đến nói, bệ hạ triệu bà qua bên Ngọc Khuê các ngay ạ!"
"Tên đó có nói chuyện gì không?"
"Dạ không ạ, chỉ nói là chuyện gấp cần đi ngay ạ."
-Còn tiếp-