Nguyễn Cung đóng cửa điện Càn Nguyên lại, hắn đuổi cả mấy nội quan đứng hầu bên ngoài. Trong điện là Trịnh Khả, Nguyễn Thiên Tích, Phan Thiên Tước và Đào Công Soạn, bầu không khí nặng nề cực kỳ.
"Bẩm bệ hạ." - Đào Công Soạn nói - "Lê Sát chuyên quyền lạm sát, hãm hại anh em Lê Nhân Chú khiến lòng người kinh sợ, nay phải trừ đi mới an được lòng người."
Phan Thiên Tước đồng tình - "Đào đại nhân nói phải, Lê Sát thân là phó mệnh, nhận mệnh đức Cao Hoàng đế phù tá, đáng lẽ phải nhất nhất tuân mệnh nhưng lại ra sức cất nhắc bọn Trình Hoàng Bá, Lê Quốc Khí, Đinh Bang Bản, Nguyễn Tông Chí, Lê Đức Dư, những kẻ mà đức Cao Hoàng đế cấm không được dùng."
"Trẫm có ý này nên mới triệu các khanh đến đây, tội chứng của Lê Sát bọn Cầm Hổ, Ư Đài đã dâng lên cho trẫm. Đào Công Soạn, khanh từng coi việc ở Thẩm hình viện, hẳn sẽ biết cách làm cho những tội chứng này phát huy tác dụng lớn nhất." - Đoạn Hoàng đế quay sang Trịnh Khả và Nguyễn Thiên Tích - "Trịnh Khả, đến lúc nguy cấp khanh cần dẫn cấm quân giữ chặt phủ Lê Sát, tránh hắn túng thế làm càn. Còn Nguyễn Thiên Tích, khanh là ngôn quan đầu triều, những lời quan trọng cần khanh lên tiếng."
Đào Công Soạn định lên tiếng nói gì đó nhưng bị Trịnh Khả ngăn lại. Trịnh Khả liền đứng dậy bái lễ - "Bệ hạ sáng đến giờ cũng đã lao lực, chúng thần xin cáo lui để bệ hạ nghỉ ngơi. "
"Được, có gì trẫm sẽ giao cho Nguyễn Cung hoặc Đinh Hối chuyển lời đến các khanh. "
Cái gật đầu của Hoàng đế khiến hai nguời kia cũng bất đắc dĩ phải bái lễ ra về. Ra khỏi cửa điện Đào Công Soạn liền kéo Trịnh Khả lại, nói:
"Trịnh Khả, sao lúc nãy ông ngăn tôi nói vậy? "
"Tôi biết ngài định nói gì, nhưng chuyện Nguyên Phi là chuyện nội cung của bệ hạ, chúng ta là ngoại thần, bàn đến không hợp. "
"Nhưng mà… "
Đào Công Soạn đang nói thì bị Phan Thiên Tước chặn lại, ông bảo khẽ - "Có người."
Ra là Chiêu Anh cùng Đào Biểu, thấy cô, ba nguời bái lễ, Chiêu Anh cúi nhẹ người đáp lễ xong bọn liền đi ngay.
"Thưa lệnh bà. "
Phan Thiên Tước quay lại, ngẫm một lát liền nói:
"Chẳng hay lệnh bà có biết Hành khiển Hải Tây đạo Nguyễn Đính không? "
Chiêu Anh thoáng bất ngờ - "Đó là cha ta. Đại nhân có quen người sao. "
Phan Thiên Tước cả cười - "Lúc ông ấy còn tại chức ở Kinh Thành thường đối rượu luận chính, cũng xem là cố giao. "
Chiêu Anh cười thẹn nói - "Vậy mà không nhận ra đại nhân thật thất lễ. "
"Ta nhớ năm đó đi, Nguyễn phu nhân vừa mang thai, tính kỹ chắc là lệnh bà, sao nguời có thể nhớ ta được. "
Đoạn Phan Thiên Tước nhìn quanh, chắc chắn không ai thấy liền đưa một thẻ bài cho Chiêu Anh, nói nhỏ:
"Nếu lệnh bà cần thư từ về nhà mà không tin tưởng người trong cung, hoặc giả cần làm việc chi cơ mật mà không tiện xuất cung thì hãy phái người cầm thủ lệnh này đến nhà ta, giúp được ta sẽ hết sức. "
Chiêu Anh tươi, cúi đầu cảm tạ thì Thiên Tước ngăn lại:
"Cha mẹ gieo duyên lành thì còn gặp quả tốt, lệnh bà không cần khách sáo. Thôi lệnh bà cũng mau vào trong, thần cáo lui. "
"Đại nhân đi thong thả. "
Chiêu Anh nhẹ cúi đầu rồi cùng Đào Biểu đi vào. Thiên Tích nhìn Chiêu Anh khuất bóng rồi phì cười, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Đúng là mẹ con, rất giống bà ấy. "
~×~
"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ."
Thấy Chiêu Anh vào Hoàng đế liền gác bút, chỉ vào ghế ý bảo cô ngồi rồi nói:
"Trẫm đang định xong việc sẽ đến thăm nàng, nàng còn mới khỏe không nên ra ngoài như thế."
Chiêu Anh cười hiền - "Thần thiếp bệnh nằm lâu ngày, nay khỏe lại đến thăm bệ hạ."
Hoàng đế nắm lấy tay Chiêu Anh, giọng mềm dịu - "Vậy nàng đàn cho trẫm nghe một khúc được không."
Tức thì Nguyễn Cung liền mang đàn bầu đến trước mặt Chiêu Anh, chỉnh âm một lúc cô bắt đầu gảy. Tiếng đàn ấy tựa là sóng mát dịu cuốn đi hết những muộn phiền trong lòng Hoàng đế, khiến người vô cùng thư thái, thả người trên ghế mà tận hưởng.
"Đàn bầu ai gảy ai nấy nghe, làm thân con gái chớ nghe đàn bầu. Người ta thường sợ tiếng đàn bầu buồn thảm vận vào đời mà lánh xa nó cớ sao nàng lại học."
Chiêu Anh bật cười, mắt vẫn tập trung vào đàn - "Thần thiếp cho rằng đời vui buồn sướng khổ là do bản thân quyết định chứ sao đổ cho tiếng đàn được."
"Cũng phải."
Rồi hai mắt Hoàng đế nhắm nghiền, hơi thở đều dần.
Thấy Hoàng đế đã chìm vào giấc ngủ Chiêu Anh cũng ngưng đàn dần, cố quay sang bảo Nguyễn Cung đem chiếc chăn đến rồi tự mình đắp cho Hoàng đế, hỏi khẽ:
"Đêm qua bệ hạ ngủ không an giấc hay sao mà giờ lại mệt mỏi thế này."
"Dạ đêm qua bệ hạ cứ hay tỉnh giấc bất chợt, bãi triều xong chỉ ăn qua loa rồi cùng bốn vị đại thần nghị sự đến tận bây giờ."
"Vậy Nguyễn Cung, ngươi cùng Đào Biểu đi chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ, bệ hạ tỉnh giấc cho người lót dạ."
Chỉ còn Chiêu Anh ở lại, cô rút chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Hoàng đế, định rút tay về thì đột nhiên Hoàng đế nắm chặt tay cô, mồ hôi trên lại bắt đầu túa ra, miệng không ngừng kêu lên bằng cái giọng nửa sợ hãi nửa cầu xin:
"Đừng, đừng bỏ trẫm. Làm ơn."
Chiêu Anh có hơi hoảng, liên tục vỗ nhẹ cào tay Hoàng đế, giọng có chút khẩn trương - "Thiếp ở đây, ở đây, không đi đâu cả, người yên tâm."
Bấy giờ Hoàng đế mới bắt đầu ngủ yên giấc, nhìn người bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ vừa trải qua cơn ác mộng khiến Chiêu Anh không cầm lòng được mà vỗ nhẹ vào vai Hoàng đế để trấn an con người ấy.
Mây đen bắt đầu kéo đến, qua mấy đợt gió lạnh buốt thù mưa cũng bắt đầu ào ạt trút xuống. Tiếng mưa làm Hoàng đế tỉnh giấc, vừa xoa ấn đường vừa gọi Nguyễn Cung vào, người hỏi:
"Bây giờ là giờ gì rồi?"
"Dạ, giờ là đầu giờ dậu*."
(*) Khoảng 17h
"Muộn thế rồi à." - Rồi Hoàng đế chầm chậm đứng dậy, đi loanh quanh, bảo - "Ngươi hãy đi thông báo, sáng ngày mốt sẽ hồi cung. Đêm nay ngươi sắp xếp đưa Nguyên Phi về trước đi."
Nguyễn Cung dạ một tiếng rồi nói - "Nguyễn Tài nhân trước khi về có chuẩn bị vài món cho người, chẳng hay bệ hạ có muốn dùng luôn không?"
"Được dọn lên đi."
"Vậy sau khi mưa tạnh bệ hạ có muốn đến thăm lệnh bà hay không để đám nô tài chuẩn bị."
"Không." - Hoàng đế xoay người, nhìn mấy giọt mưa còn đọng trên mái đang từ từ rơi xuống - "Gọi Dương Lương nhân đến đi."
~×~
Đại môn Hoa Phong mở ra, xe của Hoàng đế cùng tất thảy cung phi chầm đi ra khỏi hành cung, theo sau là lớp cung nữ và nội thị, hai bên là quân cấm vệ do Trịnh Khả dẫn đầu. Đoàn xe đi suốt nửa ngày trời liền chuyển xuống thuyền, bắt đầu hành trình ngược sông về Đông Kinh.
Chiêu Anh quay đầu nhìn mặt biển xa xa mà bất giác thở dài:
"Bầu trời rộng lớn tự tại như vậy, không biết bao giờ mới được nhìn thấy lại."
Qua mấy ngày ngồi thuyền rồi lại đi xe, cuối cùng đoàn ngự giá cũng về đến Cấm Thành.
"Két."
Cửa cung Cảnh An nặng nề mở ra, Nguyên Phi vừa bước vào bên trong liền bị cái lãnh lẽo làm cho phát run.
"Các ngươi ở ngoài đây làm việc của mình đi, cần gì ta sẽ gọi."
Mấy cung nữ dạ một tiếng rồi tản ra. Nguyên Phi chầm chậm đi vào trong chính điện, cô lướt qua hàng ghế, tùy ý bẻ đi một bông hoa cúc đã héo khô rồi thả mình lên chiếc kỷ quen thuộc ở giữa điện. Nguyên Phi nghiêng mình nhìn quanh, cái náo nhiệt, ồn ã ngày nào giờ được thay bằng cái u trầm tĩnh mịch, cản gian điện yên ắng đến nỗi ngoài tiếng thở dài của Nguyên Phi ra còn có thể nghe tiếng lá rơi ngoài sân. Mân mê đóa hoa tàn, từng mảng ký ức tươi đẹp cứ hiện về, rồi bất giác, nước mắt cô rơi lã chả.
~×~
"Giờ thiết triều đã đến, truyền trăm quan vào điện."
Theo sau tiếng hô của Đinh Hối là bá quan văn võ nối gót nhau tiến vào sân chầu của điện Kính Thiên, vừa vào chỗ nhất loạt hướng đến Hoàng đế đang ngự trên ngai cao mà hành lễ.
"Chư khanh miễn lễ." - Hoàng đế khoan thai nói - "Chẳng hay chư khanh hôm nay có gì muốn tấu."
Phan Thiên Tước liền bước ra, nâng cao hốt ngọc mà bẩm - "Thần muốn tấu."
"Chuẩn tấu." - Hoàng đế đáp gảy gọn.
"Thần muốn tố Đại tư đồ Lê Sát lạm quyền làm bậy, tội không thể tha."
Lời nói của Thiên Tước như tảng đá ném xuống hồ nước, làm tất thảy chấn động. Mọi người còn chưa lắng lại thì Lê Sát đã hùng hổ bước ra, nói:
"Sát này thụ mệnh Tiên đế mà phụ chính. Thiên Tước, ông nói ta phạm tội chuyên quyền thì chẳng phải tội này do Tiên đế ban hay sao."
Hoàng đế khẽ nhếch môi, không cần lên tiếng thì Nguyễn Thiên Tích liền lên tiếng:
"Đại tư đồ nhắc Tiên đế mà không biết thẹn. Năm đó, Tiên đế trước lúc băng đã dặn kỹ, bọn Trình Hoàng Bá, Lê Quốc Khí, Đinh Bang Bản, Nguyễn Tông Chí, Lê Đức Dư là hạng gièm pha, tuyệt đối không được dùng. Nhưng Lê Sát, ngài vì bọn chúng cùng phe cánh mà muốn làm trái ý Tiên đế, nếu không có Tích này cùng Bùi Cầm Hổ liều mạng ngăn cản thì ngài đã xem lời nói Tiên đế như gió thoảng mà bỏ mặc rồi."
Phan Thiên Tước liền tiếp lời - "Bẩm, vào năm Thiệu Bình nguyên niên Lê Sát còn vu cáo rồi sai người đánh thuốc độc, giết chết Lê Nhân Chú, giáng chức Lê Khắc Phục để thao túng triều đình, việc ấy bị lộ liền đày cả Nguyễn Đức Minh để bịt miệng thế gian, thật là đang muốn một tay che trời."
"Các ngươi…" - Lê Sát trợn mắt, quát - "Các ngươi tố cáo ta, có bằng chứng không."
Nguyễn Thiên Tích gằn giọng - "Tất nhiên ta có nhân chứng." - Rồi quay sang Hoàng đế - "Bẩm bệ hạ, Bùi Cầm Hổ và Bùi Ư Đài đều đã về triều, Hành khiển Hải Tây đạo Nguyễn Đính cũng đã đưa Nguyễn Đức Minh về đến, xin bệ hạ cho triệu vào đối chất ắt sẽ rõ."
~×~
"Lệnh bà, lệnh bà."
Yên Chi hối hả chạy vào tẩm điện cung Khánh Phương, gương mặt cực kỳ vui sướng, lúc bái lễ còn cuống quýt cả lên khiến Nhật Lệ bật cười:
"Ngươi hôm nay sao vậy? Lúc đi vào nhìn ngươi như sắp bay đến nơi."
Yên Chi thở hồng hộc mấy cái rồi thưa - "Bẩm lệnh bà, hôm nay trên triều, mấy người Phan Thiên Tước, Nguyễn Thiên Tích tố cáo Lê Sát rất nhiều tội trạng, còn có cả Bùi Ư Đài, Bùi Cẩm Hổ làm chứng, nay bệ hạ đã cho Trịnh Khả đem cấm quân vây chặt phủ Đại Tư đồ, cho người tra xét, giờ chỉ còn đợi ban chiếu định tội."
"Thật sao?" - Nhật Lệ đứng phắt dậy.
"Dạ thật, còn một điều nữa, bệ hạ đã giáng Nguyên Phi làm thứ dân, giam trong cung Cảnh An, cả đời không được ra ngoài."
Nhật Lệ mấp máy môi định nói gì đó như không thể, miệng cô bị một thứ cảm xúc gì đó làm cho tê cứng, nước mắt cô bất giác chảy thành dòng, mãi lúc sao mới nói:
"Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày ta báo được thù cho con rồi."
-Còn tiếp-