Bước vào Ngọc Khuê các, thấy các phi tần vây quanh Chiêu Anh, Nguyên Phi chỉ nhếch môi rồi tiến thẳng đến ghế ngồi xuống. Phủi nhẹ vạt áo, cô mỉa mai:
"Nguyễn Tài nhân mới mấy hôm trước còn mê man, hôm nay đã khỏe thế rồi. Em đúng là người có phúc."
Chiêu Anh trong người mỏi mệt nên chẳng buồn đôi co - "Tạ Nguyên Phi quan tâm, em may được chăm sóc tận tình nên mới có thể khỏe như vậy."
"À đấy." - Nguyên Phi cười, cánh môi đỏ thẫm của cô cong lên - "Em được chăm sóc thì khỏe, còn người chăm sóc em thì có vẻ không như thế. Dương Lương nhân bị bệ hạ cấm túc rồi, còn phái cả Đinh Hối đến trông chừng cơ."
Trong điện chưa lắng chuyện thì Nguyễn Cung đi vào, hắn hô lớn:
"Bệ hạ giá đáo!"
"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ." - Tất cả đứng dậy nhất tề hành lễ.
Hoàng đế đi vào, phẩy tay miễn lễ.
"Lê Chiêu nghi đâu?" - Hoàng đế hỏi Nguyễn Cung khi nhìn thấy chỗ trống ở vị trí đầu tiên bên hữu.
"Dạ, bà Chiêu nghi xin đến muộn ạ."
Theo sau còn có Hạ Bí, tuy là ăn vận chỉnh tề nhưng không che được vẻ mệt mỏi, đôi mắt cô đỏ lên vì có lẽ đêm qua đã không ngủ được.
Đan Thư nhìn xung quanh im bặt liền đánh liều lên tiếng:
"Hôm nay bệ hạ gọi chúng thần thiếp đến Ngọc Khuê các hẳn là liên quan đến việc chị Tài nhân trúng độc."
"Phải." - Hoàng đế nhìn sang phía Nguyễn Cung - "Ngươi kể đầu đuổi cho các nàng ấy rõ đi."
"Dạ."
Nguyễn Cung bắt đầu kể bằng cái chất giọng không vui không buồn của kẻ đứng giữa:
"Theo lời Trần Thái y, bà Tài nhân đã trúng độc phấn hoa lưu ly và phấn hoa này được phát giác là tẩm trong chiếc áo gấm mà Dương Lương nhân đã tặng."
Trong gian điện òa lên thảng thốt, kẻ bất ngờ kẻ đắc ý đều có cả. Chiêu Anh càng là bất ngờ nhất, cô nhìn về phía Hạ Bí đầy bàng hoàng nhưng nhận lại là những cái lắc đầu liên tục cùng ánh mắt như muốn thanh minh, bản thân không làm chuyện này.
"Bình thường chị em tình thâm, chăm đến quên ăn quên ngủ. Ai có ngờ sau lưng lại hại nhau ác thế." - Thục Quyên nhướn mày về phía Hạ Bí.
"Trịnh Tu viên nói thế chưa phải." - Nguyên Phi thổi nhẹ lớp khói mỏng trên chén trà - "Là chăm bệnh hay canh lúc thích hợp ra tay thì ai mà biết?"
Hạ Bí không thể giữ nổi bình tĩnh, cô quỳ sụp xuống - "Bệ hạ minh xét, thật sự Nguyên Phi thưởng cho xấp gấm đó thần thiếp lập tức đem đến sở Thượng Y may áo rồi đem tặng chị Tài nhân, thật không không đụng vào."
"Thiếp cũng tin Dương Lương nhân không làm thế." - Giọng Chiêu Anh mềm mỏng nhưng cương quyết.
Đan Thư gảy nhẹ chiếc hoa tai ngọc, nhếch môi cười một cái liền nói với giọng nũng nịu - "Thiếp cũng tin Dương Lương nhân không làm. Ai lại hạ độc vào đồ mình đem đi tặng như vậy, thế thì thật ngu ngốc. Trừ khi là có kẻ mượn tay hại người, một mũi tên hạ hai con chim."
"Các ngươi." - Nguyên Phi đập tay xuống bàn, cô đứng phắt dậy quát - "Các ngươi nói vậy há ám chỉ chính ta là kẻ hại người sao? Bằng chứng đâu mà các ngươi dám gian ngoa như thế?"
"Nguyên Phi!"
Hoàng đế gằn giọng khiến cả điện im bặt, Nguyên Phi cũng phải e dè ngồi xuống. Đợi mọi người trấn tĩnh lại Hoàng đế từ tốn nói tiếp:
"Vậy theo ý Nguyên Phi là phải có bằng chứng đúng không?"
Đoạn Hoàng đế nhìn sang Nguyễn Cung, hắn nhanh chóng hiểu ý liền ngoắt tay ra hiệu cho đám nội quan dẫn người vào. Bọn nội quan dạ rang rồi liền đưa hai người con gái vào. Một còn trẻ, chừng mười lăm tuổi, tuy hoảng sợ run run nhưng người vẫn còn lành lặn. Còn người thứ hai đầu tóc rối bù, máu thấm ra quần áo cho thấy cô ta đã bị dùng hình rất nặng.
"Liễu...Liễu...Châu."
Nguyên Phi lắp bắp khi thấy gương mặt đầy vết thương ấy, cô trố mắt nhìn Hoàng đế mà cả người run lẩy bẩy. Không thể tin được cung nữ bồi giá của Nguyên Phi oai phong một thời mà chỉ sau vài ngày thì cả người bê bết máu, cả mặt cũng đầy vết thương.
"Bệ hạ, chuyện này là sao ạ?" - Giọng Nguyên Phi run run.
"Trẫm đã cho thẩm tra những người từng động tay vào xấp gấm may áo của Nguyễn Tài nhân. Ngoài hai người đó còn có cả hai tỳ nữ của Dương Lương nhân." - Hoàng đế nhìn về phía cô cung nữ trẻ - "Ngươi mau khai tất cả những gì ngươi biết cho tất cả ở đây rõ đi."
"Dạ. Nô tỳ là Mùi, cung nữ ở sở Thượng Y ạ!" - Giọng cô cung nữ run không kém người cô ta - "Chính nô tỳ đã tẩm bột hoa vào để xông thơm cho xấp gấm mà Nguyên Phi đem tặng cho Dương Lương nhân ạ."
"Bột hoa mà ngươi dùng lấy từ đâu? Sau khi dùng ngươi có bị gì không?" - Hoàng đế hỏi.
"Dạ bột hoa là do chính tay chị Liễu Châu đưa cho nô tỳ ạ. Sau khi dùng tay nô tỳ có bị nổi đỏ, nhưng nô tỳ chỉ nghĩ do nước ăn tay thôi ạ!"
"Thần thiếp không biết đã làm gì đắc tội với Nguyên Phi mà khiến người phải dụng tâm ám hại như vậy." - Chiêu Anh nhất thời không kiềm làm bản thân ho mấy tiếng.
Hoàng đế phẩy tay, Nguyễn Cung liền ra hiệu cho bọn nội thị dẫn con Mùi đi.
"Nguyên Phi, nàng có gì để nói không?" - Hoàng đế trầm giọng.
"Bệ hạ, người như vậy là tin mấy lời nói đó mà nghi ngờ thiếp sao?" - Giọng Nguyên Phi thống thiết - "Nếu thiếp muốn hại sao không đi hại mấy người đắc sủng như Nguyễn Tài nhân, Bùi Mỹ nhân mà đi hại Dương Lương nhân."
"Là để thị uy chăng?"
Ngọc Dao cất tiêng nhỏ nhẹ vô cùng nhưng lại như viên đá ném xuống mặt hồ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Hít một hơi thật sâu để lấy can đảm cô bèn nói tiếp:
"Có lẽ Nguyên Phi không muốn hại Dương Lương nhân mà chỉ muốn dùng chị ấy lập uy cho bản thân thôi."
Đan Thư đảo mắt rồi bật cười một cái thật tươi - "Hóa ra là rung cây nhát khỉ, đánh cỏ dọa rắn. Chắc Nguyên Phi sợ hại bọn thần thiếp thì lộ liễu quá nên mới nhắm vào Dương Lương nhân. Ai ngờ Dương Lương nhân đến xấp gấm quý không nỡ dùng cũng tặng cho Nguyễn Tài nhân nên mới khiến chị Tài nhân gặp phải chuyện trúng độc."
"Các ngươi." - Nguyên Phi kích động đứng phắt dậy, chỉ tay về phía Đan Thư rồi Ngọc Dao - "Vọng đổ bìm leo, thấy tường đang đổ nên cùng nhau xô sao?"
"Tự tạo nghiệp sao có thể trách người khác, đây cũng đâu phải lần đầu Nguyên Phi làm những chuyện thế này."
Nhật Lệ phong thái ung dung bước vào, khi lướt ngang Nguyên Phi còn nhìn mà mỉm cười một cái đắc thắng rồi mới vái lễ vấn an Hoàng đế.
Hoàng để thở hắt ra, tuy trong lòng biết rõ mọi chuyện Nhật Lệ nói nhưng vẫn phải hỏi - "Nàng nói vậy là có ý gì?"
"Dạ, trước tiên thiếp muốn bệ hạ gặp một kẻ." - Đoạn Nhật Lệ quay ra gọi lớn - "Yên Chi, dẫn người vào."
Nhìn thấy Lý Thắng được Yên Chi dẫn vào, Liễu Châu sợ đến rã rời, không thể quỳ nổi mà ngã ra sàn. Nguyên Phi cũng thờ người ra, mắt đầy sợ hãi nhìn tên tội nô. Nhật Lệ đợi một chút liền nhìn thẳng Nguyên Phi mà cao giọng nói:
"Hẳn Nguyên Phi còn nhớ rõ tên này."
Môi Nguyên Phi mấp máy như định nói gì đó nhưng rồi cô lại ngồi im.
Nhật Lệ quay sang Lý Thắng mà nói:
"Ngươi mau nói hết chuyện năm xưa đi."
Lý Thắng run run, giọng ấp úng - "Dạ tội nô là Lý Thắng, năm đó chính tội nô là người nhận lệnh rồi đem trộn cua vào chả tôm khiến lệnh bà sảy thai."
"Ngươi nhận lệnh của ai?" - Hoàng đế hỏi.
"Dạ…" - Lý Thắng lại ấp úng, hắn lấm lét nhìn Nguyên Phi rồi nhìn Nhật Lệ - "Dạ là Nguyên Phi sai khiến tội nô."
"Ngươi nói láo." - Nguyên Phi hùng hổ đứng phắt dậy, quát lớn - "Là kẻ nào mớm lời cho ngươi vu oan ta hả?"
"Dạ tội nô không hề nói láo, chính cô Liễu Châu đây là người đến gặp tội nô để ra chỉ thị."
"Bệ hạ, tên này ăn nói không bằng không chứng, e là đã bị người sai khiến."
"Ai nói không có bằng chứng."
Nhật Lệ cắt ngang lời Nguyên Phi, cô giở chiếc khăn tay rồi giơ lên một cái vòng ngọc, đưa một lượt cho mọi người xem rồi nói tiếp:
"Chiếc vòng này màu ngọc vừa phải, nước ngọc bóng loáng, nhìn sơ đã biết hàng thượng phẩm, trong cung không có mấy cái. Đây chính là một trong những thứ mà tên Lý Thắng được thưởng để hãm hại mẹ con thần thiếp, Nguyên Phi cũng có một cặp vòng thế này."
Nguyên Phi cười khẩy - "Đây là bằng chứng sao? Tuy vật khó tìm nhưng đâu phải chỉ có mỗi ta có, đâu thể dựa vào nó mà kết tội ta được."
"Chuyện này đâu khó." - Hạ Bí lên tiếng - "Theo thần thiếp được biết sở Thượng trân trước khi đưa vật trang sức đến các cung đều có khắc tên cung, điện lên đó để dễ dàng quản lý. Nay chỉ cần đưa chiếc vòng này đến sở Thượng trân xem xét có khắc tên cung nào điện nào thì chủ mưu rõ ràng ngay lập tức."
"Nàng nói đúng." - Hoàng đế quay sang Nguyễn Cung - "Ngươi đi thực hành đi, nhớ làm thật cẩn thận."
Nguyên Cung cúi đầu, nhận chiếc vòng từ tay Nhật Lệ rồi lui ra thực hiện mệnh lệnh.
Trong điện đều nín thở chờ tin nên cực kỳ yên ắng, đến cả tiếng những con chim đập cánh sẻ đập cánh thấy cực kỳ rõ.
"Nô tài tham kiến bệ hạ."
Nguyễn Cung quỳ xuống hành lễ, hai tay nâng cao chiếc vòng ngọc giờ đã được để trong một cái khay gỗ.
"Sao rồi? Chiếc vòng đó thế nào?" - Hoàng đế hỏi có phần khẩn trương.
"Dạ, trong chiếc vòng đích thực có khắc tên một cung." - Nguyễn Cung ngưng một lát rồi nói với giọng quyết tuyệt - "Là cung Cảnh An ạ!".
Cả Nguyên Phi và Nhật Lệ đều thở hắt ra, nhưng Nhật Lệ là đắc ý thì Nguyên Phi là buông xuôi. Sắc mặt Hoàng đế tối lại, đưa tay ra bảo Nguyễn Cung đưa chiếc vòng cho mình. Hoàng đế cầm chiếc vòng trong tay xem một lúc rồi lên tiếng:
"Nàng còn gì đề nói không? Hả?"
Chợt Hoàng đế quát to rồi ném mạnh chiếc vòng ngọc khiến nó vỡ tan trên nền đất.
"Thưa bệ hạ, tất cả là do nô tỳ làm. Chính nô tỳ đã trộm chiếc vòng đó để sai khiến Lý Thắng hạ độc hòng lập công. Lệnh bà không hề biết gì thưa bệ hạ." - Liễu Châu kêu lên thống thiết, cô ta không màn đau đớn liên tục dập đầu van lơn.
Nguyên Phi nước mắt lưng tròng, cô từ từ hạ người xuống đỡ Liễu Châu - "Ngươi không cần làm thế này đâu, bọn họ làm đến mức này là xác định se. dồn ta đến chỗ chết rồi. Là ta liên lụy người rồi."
Liễu Châu cười khổ - "Nô tỳ làm chuyện này xác định là sẽ chết, hại một đứa trẻ còn chưa ra đời thật sự nô tỳ tội quá nặng, lệnh bà đừng từ dằn vặt, cũng đừng lo cho nô tỳ, người bảo toàn cho bản thân mình là được rồi."
Rồi Nguyên Phi đứng dậy, nhẹ vuốt lại tà áo cho phẳng phiu, lấy lại bộ dáng cao ngạo thường ngày của bản thân, cô nói với Hoàng đế:
"Việc thần thiếp làm tuyệt đối 'dám làm dám nhận'. Phải, năm đó Liễu Châu nghe Thu Cúc bên cạnh Trịnh Tu viên bảo, thai phụ ăn thịt cua vào sẽ hại thai nhi nên liền về bẩm báo với thần thiếp. Sau đó thần thiếp sai Lý Thắng hãm hại đứa con của Lê Nhật Lệ. Còn việc Nguyễn Tài nhân trúng độc thần thiếp thần sự không làm."
Hoàng đế hạ người xuống, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Phi, chầm chậm bật ra từng chữ - "Nàng thật sự không làm."
"Thần thiếp thật sự không hề làm." - Nét mặt Nguyên Phi đanh lại, cả giọng nói và ánh mắt đều vô cùng kiên định.
"Bệ hạ…"
Đan Thư định lên tiếng thì Hoàng đế đưa tay chặn lại, người nói:
"Liễu Châu lôi ra ngoài, đánh đến chết, gọi tất cả nô tỳ nội quan trong cung đến chứng kiến để lấy đó làm gương."
Đinh Hối dạ rang một tiếng rồi phát tay cho hai tên nội quan bên ngoài vào kéo Liễu Châu đi, Nguyên Phi nhìn theo có chút bàng hoàng kinh hãi nhưng rồi cũng đành thở dài một tiếng.
"Nguyên Phi cấm túc ở điện, không có lệnh không ra ngoài."
Nguyễn Cung dạ một cái rồi tiến lại chỗ Nguyên Phi, hắn vẫn cung kính đưa tay ra cho Nguyên Phi tựa vào để đứng dậy rồi đưa tay:
"Mời lệnh bà."
Nguyên Phi vẫn bình tĩnh, vái lễ với Hoàng đế rồi mới cáo lui. Nhìn Nguyên Phi đi ra Chiêu Anh không khỏi cảm thán - "Đúng là cốt cách trâm anh, thật đáng tiếc."
Trong điện vừa lặng đi một chút Đan Thư lại phá tan sự tĩnh lặng ấy - "Bệ hạ, lúc nãy Nguyên Phi có nói là Liễu Châu vì nghe lời Thu Cúc nên mới biết cách hại Lê Chiêu nghi, phải chăng…"
Thục Quyên nghe mình bị gọi tên thì giật nảy mình, nãy giơ cô ngồi im vì sợ dính vạ nhưng cuối cùng vẫn không tránh được. Thục Quyên cùng Thu Cúc quỳ xuống, cô kêu lên:
"Bệ hạ, Thu Cúc chỉ là nói chuyện phiếm, ai ngờ Liễu Châu lòng mang ác tâm hại người. Xin bệ hạ suy xét."
Hoàng đế suy nghĩ chốc lát, nói - "Lỗi chủ tớ Trịnh Tu viên là lỗi vô tình, không cần quá khắt khe. Thu Cúc phạt nửa năm tiền tháng, Trịnh Tu viên giáng làm Sung dung coi như cho cả hai một bài học mà cẩn thận hơn."
Đoạn Hoàng đế nhìn sang Chiêu Anh, rồi giọng người có phần thư thái hơn - "Cũng không còn sớm nữa các nàng về đi, cho Nguyễn Tài nhân nghỉ ngơi, nàng ấy chưa bình phục hẳn mà ngồi nãy giờ chắc cũng mệt lắm rồi."
-Còn tiếp-