Trăng lên cao, chỉ mới đầu tháng nên trăng chưa quá sáng nhưng vẫn đủ để cho mặt đất đủ sáng mà không cần thắp quá nhiều đèn. Gió từ biển thổi vào mát lạnh, hương cúc từ Cúc Phương viên quyện vào trong gió khiến con người ta thư thái bội phần.
Trên chiếc phản được chạm trổ tinh xảo đặt giữa sân, Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi, một tay tựa vào gối tựa, một tay đang vuốt nhẹ mái tóc dài đen láy của Nguyên Phi đang nằm gọn trong lòng. Thỉnh thoảng Nguyên Phi lại mơ màng đưa vuốt nhẹ cằm Hoàng đế, khi hắn nhìn xuống thì cô lại ngây ngô mà bật ra tiếng cười.
"Hôm nay mặt trẫm dính gì sao mà nàng cứ đưa tay sờ rồi cười thế?" - Hoàng đế vuốt dọc theo gò má Nguyên Phi, nói.
"Không ạ, chỉ là thần thiếp nhớ lại lần đầu thiếp gặp người ở chùa Diên Hựu." - Rồi Nguyên Phi ngồi dậy, nhìn vào mắt Hoàng đế, cô nói - "Chẳng hay bệ hạ còn nhớ không?"
"Sao trẫm lại không nhớ chứ." - Mắt Hoàng đế nhìn về xa xăm, từng mảng ký ức ngày xưa cũ cứ hiện lên - "Năm đó trẫm theo phụ hoàng đi lễ chùa Thiên Hựu. Có một cô tiểu thư chẳng biết bát nháo thế nào mà bị ngã, còn làm rơi cả khăn tay."
Nguyên Phi ra vẻ giận dỗi - "Bệ hạ còn chê thần thiếp bát nháo." - Rồi cô lại nằm vào lòng Hoàng đế - "Còn lúc đó thần thiếp thấy người anh tuấn vô cùng, ngay lúc đó thiếp đã nguyện cả đời này sẽ ở bên người. Trước nay cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy."
Ánh mắt Nguyên Phi trong veo nhìn lên ánh trăng sáng, trong thoáng chốc Hoàng đế lại nhìn thấy hình bóng người con gái hồn nhiên năm nào.
"Ngọc Dao à, trẫm mong sau này dù có chuyện gì nàng cũng sẽ vẫn nguyện ý ở bên trẫm, bao dung cho trẫm."
"Vậy bệ hạ cũng có nguyện ý cả đời này sẽ khoan dung thần thiếp, bảo bọc thần thiếp chứ?"
Nắng ban mai khẽ xuyên qua tấm mành tranh xuyên vào tẩm điện, Nguyên Phi khẽ lay động mi mắt rồi uể oải ngồi dậy. Liễu Châu ngồi dưới sàn nghe động cũng thức giấc, dụi dụi mắt Liễu Châu nói:
"Lệnh bà dậy rồi ạ. Để nô tỳ dìu lệnh bà ra xem cái này."
Nguyên Phi phì cười - "Có gì mới sáng mà ngươi hí ha hí hửng thế này?"
Hai tiểu cung nữ mở cửa, ngoài sân là đám nội quan đang sửa soạn đặt mấy chậu cúc sao cho nhìn thật hài hòa với cảnh vật trong khoảng sân. Thấy Nguyên Phi bọn nội quan, cung nữ đồng loạt vái chào hành lễ. Nguyên Phi phẩy tay cho miễn lễ rồi quay sang Liễu Châu:
"Đây là…"
"Bẩm lệnh bà đây là cúc mới nở ở Cúc Phương viên, bệ hạ ra lệnh trong cung, mỗi bà một chậu còn lại đều đem đến cho lệnh bà. Cúc Cát tường, Bạch lệ mi, Hàm túy kiều,... Mọi giống cúc quý đều đủ cả. Bệ hạ còn nói trưa sẽ đến ngắm cúc cùng lệnh bà."
Nguyên Phi nghe xong cực kỳ vui vẻ, còn cao hứng hạ lệnh thưởng cho tất cả nội quan đem hoa cúc đến rồi mới trở vào trong.
"Để nô tỳ gọi bọn nhỏ vào giúp lệnh bà rửa mặt chải tóc." - Liễu Châu nói.
"Được. Ngươi cũng canh suốt đêm qua rồi, nghỉ chút đi, trưa hẳn quay lại hầu hạ."
"Tạ lệnh bà."
Nguyên Phi nhìn bản thân trong gương liền bất giác đưa tay lướt nhẹ trên gương mặt của mình. Thấy cô tiểu cung nữ cầm cây phấn ốc vẽ mày lên thì Nguyên Phi bảo:
"Đưa đây, để ta tự vẽ."
Chân mày Nguyên Phi vừa mỏng lại cong như lá liễu nên đối với cô nó là niềm tự hào, ngoài Liễu Châu đã thân cận lâu năm vẽ mày cho cô thành thục rồi thì tuyệt nhiên cô không cho ai động vào. Kẻ mày xong xuôi Nguyên Phi lại xoay người ngắm mấy chiếc trâm mà tiểu cung nữ vừa dâng lên trên khay. Ngắm nghía một lúc cô chọn lấy một cây trâm vàng chạm hình một khóm cúc có một sợi châu bằng ngọc trai rủ xuống để cài lên búi tóc. Thoa thêm chút son đỏ lên môi thì việc trang điểm cũng hoàn thành. Nguyên Phi trong gương hiện ra xinh đẹp bội phần, hàng chân mày cong vút, đôi mắt long lanh cùng cánh môi đỏ thẫm thật động lòng người. Cô vuốt nhẹ sợi châu trên tóc, những hạt ngọc trai tròn nhẵn, bóng loáng càng tôn lên nét kiêu sa đài cát. Mỉm cười một cái, Nguyên Phi nói:
"Chọn cho ta một bộ giao lĩnh vàng, khoác thêm cái đối khâm được rồi. À đối khâm phải thêu hình hoa cúc đấy. Còn nữa, ngươi nói với Liễu Châu. Bảo nó chốc nữa đến Phủ Nội Vụ lấy vài xấp gấm rồi lấy bột hoa đem đến Thượng Y sở để xông vào mấy xấp lụa mới, chốc nữa ta ban cho mấy chị em trong cung."
Nhật Lệ ngồi trên chiếc sập ngoài hiên, lấy một lá trầu, quệt vôi lên, để miếng cau vào, cô têm miếng trầu hết chậm rãi rồi từ tốn cho vào miệng. Ánh mắt Nhật Lệ lãnh đạm nhìn mấy cánh cúc màu hồng nhàn nhạt đang lung lay trong gió, nhìn thật lâu rồi cô phát ra một tiếng cười lạnh nhạt đầy chua xót. Yên Chi đặt mớ lá trầu xanh ngát mới hái vào khay rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Lệnh bà không thích chậu cúc cát tường này sao ạ?"
Không vội trả lời Yên Chi, Nhật Lệ thong thả nhai nốt miếng trầu trong miệng, sau khi nhả miếng trầu vào ống nhổ cô nói - "Ngươi biết sự tích đằng sau hoa cúc không? Ngày xưa có hai mẹ con nghèo khó nương tựa nhau mà sống. Một ngày nọ người mẹ gặp bạo bệnh, cảnh nhà nghèo khổ neo đơn nên không đường chạy chữa cô bé bèn lên rừng tìm thuốc cho mẹ. Đức phật cảm động nên hiện ra ban cho cô bé ấy bông hoa cúc, bảo rằng hoa bao nhiêu cánh thì mẹ sẽ sống thêm bấy nhiêu ngày. Cô bé nghe thế bèn xé nhỏ các cánh hoa cúc ra thành thật nhiều thật nhiều cánh nhỏ để mẹ sống lâu trường thọ."
Nói đến đây nước mắt Nhật Lệ tuôn rơi lã chả, nụ cười lại hiện ra nhưng chua xót bội phần, giọng cô nức nở - "Thế đấy, bệ hạ đem loài hoa của tình mẫu tử thiêng liêng ban cho người phụ nữ mà con mình còn chưa được ẵm trên tay, chưa nghe được nó gọi tiếng mẹ thân thương trìu mến."
Trong thoáng chốc, những đau thương thống khổ tụ lại thành một ngọn lửa căm thù bốc lên trong mắt Nhật Lệ, hô hấp cô rối loạn nhưng vẫn gằn từng tiếng - "Tất cả đều tại ả ta, nếu ả đàn bà đó không ác độc như vậy con ta giờ đã biết đi, đã gọi được tiếng cha tiếng mẹ. Ta nhất định cho ả ta nếm thử cái cảm giác cốt nhục phân ly."
Yên Chi tiến lại, vuốt nhẹ lưng Nhật Lệ, cô trấn tĩnh - "Lệnh bà bớt giận, đại nhân đã cho người đưa tên Lý Thắng đến Hoa Phong, ít hôm nữa sẽ tới nơi. Nô tỳ tin ác giả ác báo mà, chỉ là chúng ta cần một việc gì đó để gợi chuyện lên."
Hít thở sâu một cái Nhật Lệ trấn tĩnh bản thân lại rồi nói - "Chuyện này ta cần chờ thời cơ tốt, tránh đánh rắn động cỏ. Báo với Bùi Mỹ Nhân, nói cô ta chuẩn bị hỗ trợ bất kỳ lúc nào."
Hạ Bí đi dọc trường lang, đi ngay bên cạnh là Cam Thảo đang bưng xấp gấm vừa được Nguyên Phi thưởng cho ban nãy, tuy là quý giá nhưng phi tần nào lúc nãy đến Diệu Lộ đường cũng đều được thưởng nên khiến Hạ Bí cảm thấy giá trị của nó bị giảm đi ít nhiều. Hạ Bí cũng chẳng để ý tới mấy xấp gấm đó nữa, cô tùy ý nhìn ngắm quanh trường lang. Hoa Phong này so với Cấm Thành đúng là kém xa. Nếu trong Cấm Thành, trường lang đều lợp ngói lưu ly, đấu củng được chạm khắc tinh xảo thì ở đây chỉ dùng ngói thường, họa chăng là mỗi đầu đấu củng treo một ciếc chuông gió nhỏ, thỉnh thoảng có gió kêu lên những tiếng vui tai.
Chợt Cam Thảo đứng lại, gọi nhỏ - "Lệnh bà nhìn bên kia kìa, hình như là bà Bùi Mỹ Nhân đang nói chuyện với ai mà trong có vẻ thần bí lắm."
Hạ Bí đưa mắt nhìn theo hướng Cam Thảo chỉ, quả nhiên là Đan Thư cùng cô cung nữ Trúc Linh, còn nói chuyện với cô ta là ai đó rất quen mắt.
Hạ Bí nheo mắt lại, chợt thốt lên - "Là Yên Chi, cung nữ bên cạnh Lê Chiêu Nghi kia mà. Cô ta cùng chủ tớ Bùi Mỹ Nhân làm gì mà thần bí thế kia? Chúng ta tiến lại xem thử. Nhớ nhẹ nhàng thôi."
Đan Thư cùng Yên Chi nói chuyện, còn Trúc Linh thì đứng xa xa ngó nghiêng.
"Bà Chiêu Nghi nói thời cơ đã chín muồi, mong Mỹ Nhân giúp một tay." - Yên Chi nói.
"Chẳng hay Chiêu Nghi muốn ta giúp gì? Giúp như thế nào?" - Đan Thư đưa tay vuốt nhẹ nhành liễu rũ xuống, bày ra vẻ thanh cao.
"Chiêu Nghi muốn lệnh bà làm gì đó có thể có thể dẫn ra việc năm đó Nguyên Phi hại Chiêu Nghi mất con. Còn làm bằng cách nào, làm thế nào thì tùy ý lệnh bà."
Đan Thư hừ lạnh một tiếng, nói - "Làm thế ta được gì?"
Yên Chi phì cười một cái - "Lệnh bà cùng Chiêu Nghi chúng tôi đã đạp chung thuyền mà còn tính toán quá. Vậy tôi nó cho lệnh bà nghe, ngày nào Nguyên Phi còn ở đó thì các bà trong cung này đừng hòng đi lên, đặc biệt là lệnh bà. Chỉ khi lệnh bà giúp Chiêu Nghi lật đổ Nguyên Phi kia thì đường tiến thân của cha con lệnh bà mới sáng sủa hơn."
Đan Thư liền thay đổi sắc mặt, tươi cười nói - "Giúp Chiêu Nghi ta chắc chắn giúp, ngươi nói chị ấy yên tâm. Chỉ là ta cần đợi thời cơ thích hợp."
Yên Chi vái chào Đan Thư một cái rồi đi. Chủ tớ Hạ Bí cũng hoảng liền tránh xuống hoa viên rồi đi đường khác về Tư Uyển các.
Hạ Bí ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Thanh Thảo bưng một tách trà lài thơm ngát đặt xuống bàn rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
"Lệnh bà có gì mà có vẻ khó nghĩ vậy ạ?"
"Ta nghĩ đến lời Yên Chi ban sáng." - Thở ra một hơi dài nói tiếp - "Cô ta nói đúng, chỉ khi giúp Lê Chiêu Nghi lật đổ Nguyên Phi ta mới có đường tiến thân từ đó đem lợi ích về cho nhà họ Dương. Ta nhất định chứng minh cho cha mẹ thấy, Hạ Bí này tuy phận con gái nhưng tốt hơn đứa con trai Phiếm Ái ăn tàn phá hại đó."
"Chỉ là cách, cách gì đây?" - Hạ Bí đứng dậy đi tới lui suy nghĩ. Chợt ánh mắt cô chạm vào xấp gấm được ban trên bàn, cô "A!" lên một tiếng rồi quay sang Thanh Thảo, nói:
"Chuẩn bị chút quà mọn, ta đến chỗ Lê Chiêu nghi thăm chị ấy một chút."
-Còn tiếp-