Thời tiết tháng bảy đã nóng, mà không khí trên sân thiết triều trước điện Càn Nguyên còn nóng hơn. Hoàng đế ngồi trên ngai rồng nhìn xuống bá quan, hai phe cãi nhau cả buổi cũng chỉ vì chuyện Trịnh Khả về kinh phục chức, và bọn Lê Ê, Lê Hiêu bị điều ra ngoài mà thôi.
"Năm đó chẳng phải Trịnh Khả nói bản thân danh vọng đã đủ nên tự mình xin rút khỏi quan trường sao? Còn bọn người Lê Ê, Lê Hiêu sao tự dưng lại bị điều đi Bắc đạo như thế?" - Hữu bật Lê Văn Linh lớn tiếng.
"Đúng là Trịnh đại nhân từng bẩm như thế." - Thượng thư Lễ bộ Đào Công Soạn từ tốn đáp - "Nhưng nay bệ hạ cần người tài lãnh binh, bảo vệ Cấm thành nên mới triệu ngài ấy về. Còn bảo vệ khỏi ai, khỏi thế lực gì thì Hữu bật đại nhân ắt rõ hơn ta."
"Ngươi..." - Lê Văn Linh trợn mắt.
"Đủ rồi." - Hoàng đế đập tay lên đầu rồng trên tay long ỷ - "Đây là triều đình Đại Việt, các khanh to tiếng cãi nhau còn ra thể thống gì."
Lúc này Đại Tư đồ Lê Sát mới tiến ra, cúi đầu rồi bẩm - "Bẩm bệ hạ Lê Hữu bật nói cũng không phải không có lý, năm đó Trịnh Khả kiên quyết từ quan nay lại dễ dàng chịu về kinh thật có chút đáng ngờ."
Môi Hoàng đế hiện ra tia cười lạnh, nói - "Đại Tư đồ yên tâm, Trịnh Khả trước kia thoái ẩn là do thấy triều đình đã yên ổn, bản thân đã đủ công danh. Nhưng nay đang lúc trẫm cần dùng người lão thành nên mới mời về, Trịnh Khả như vậy cũng mới thuận ý mà về kinh phục chức."
Lê Sát khom người xuống, tâu - "Bệ hạ nói thế thần cũng không biết nói gì hơn, chỉ sợ Trịnh Khả vào hầu trong cung sẽ hại đến thần thôi ạ!"
"Khanh yên tâm, chỉ cần khanh không làm việc gì trái khuấy sẽ không ai làm gì được khanh đâu." - Hoàng đế liếc nhẹ qua Nguyễn Cung, Nguyễn Cung hiểu ý liền hô to - "Không còn gì bẩm tấu, bãi triều tại đây."
Bước vào trong tẩm điện, Hoàng đế cởi mũ xung thiên trên đầu đưa cho Nguyễn Cung rồi phẩy tay cho hắn lui ra.
"Khanh ngồi trong này nãy giờ, hẳn đã thấy rõ phản ứng của tất cả rồi." - Hoàng đế khoan thai nhấp từng ngụm trà nói.
"Bẩm thần thấy rõ rồi ạ." - Trịnh Khả cũng từ tốn đáp.
"Vậy khanh thấy thế nào?".
Trịnh Khả trầm ngâm chốc lát rồi thưa - "Lê Văn Linh quả nhiên phản ứng rất mạnh, Đào Công Soạn không phụ lòng bệ hạ mà nói năng rất hay, chỉ là...Lê Ngân hôm nay im lặng quả thật có chút...".
"Trẫm biết khanh muốn nói gì, không giấu gì khanh nhiều bằng chứng buộc tội Lê Sát chính là được đưa đến từ chỗ Lê Ngân. Có vẻ sau khi Lê Chiêu Nghi mất con thì ông ta muốn trả thù. Chỉ là sau khi trừ Lê Sát ta cần ông ta thế chỗ để giữ ổn định triều đình nên mới dung túng một chút.".
Nét mặt Trịnh Khả hiện ra ý cười, nói - "Vậy bệ hạ cũng cần lưu tâm đến Lê Tư Khấu một chút vậy.".
Hoàng đế nở nụ cười lạnh, nói - "Tất nhiên, tất nhiên."
Cái nắng trưa oi ả buổi đầu thu tháng bảy khiến con người ta bức bối không thể nào ở yên trong phòng, các phi tần bèn tụ họp ở Cúc Phương viên, ngồi bên Diệu Liên trì mà hóng gió, tán gẫu.
"Mấy em xem coi trời nóng thế này làm mặt ta lại xuất hiện mấy nốt mụn đỏ rồi." - Thục Quyên ngắm nghía gương mặt mình trong chiếc gương nhỏ cầm trên tay.
"Chị Tu Viên đừng lo quá. Mùa thu hoa cúc nở rộ, chị sai người lấy một ít về pha trà, giải nhiệt là tốt nhất." - Hạ Bích Câu cười tươi nói.
Thục Quyên khẽ gật đầu, nhưng lại thở dài nói - "Nhưng mà uống vào thì sao chứ, bệ hạ cũng nào có ngắm nhìn chúng ta đẹp xấu ra sao." - Rồi cô nhìn sang Chiêu Anh - "Vẫn là không bì được với Nguyễn Tài Nhân, được bệ hạ ngắm nhìn hàng ngày.".
Chiêu Anh bất chợt bị nhắc đến cũng hơi bất ngờ, cô nhanh chóng đáp - "Chị Tu Viên quá lời rồi, em cũng chỉ là thỉnh thoảng được bệ hạ gọi đến hầu người tản bộ, dùng bữa chứ phần lớn mấy ngày nay bệ hạ vẫn ở chỗ chị Nguyên Phi."
"Nguyễn Tài Nhân nói không sai." - Ngọc Dao nhỏ nhẹ nhưng giọng nói chứa chút ít sự căm hờn - "Mấy hôm trước bệ hạ có triệu tẩm em, không ngờ em mới vào đến điện Càn Nguyên thì Nguyên Phi liền sai người đến nói mình bệnh, một mực đòi bệ hạ đi...".
Ngọc Dao đang nói dở thì bị Ngọc Xuân lấy quạt đánh nhẹ vào tay cản lại. Ngọc Xuân nói - "Em ta nó còn thơ dại nói năng không kiêng dè, mong mọi người đừng để tâm."
Thục Quyên phe phẩy cây quạt, cười nói - "Ngô Tuyên Vinh cần gì e sợ, chuyện này đâu phải em cô bịa ra đâu. Ta và cô đều chẳng phải đều từng bị như vậy sao? Ta nhớ năm đó cô ở điện Hội Anh cũng bị Nguyên Phi cho leo cây đến sáng đó sao?".
Ngọc Xuân cười - "Cô cũng biết ta đâu có để ý mấy chuyện này."
"Vậy sao? Ra là ta hẹp hòi rồi."
Chiêu Anh thấy bầu không khí quá đỗi ngột ngạt liền nói lảng sang chuyện khác - "Sao em không thấy Bùi Mỹ Nhân đến nhỉ?".
"Lúc nãy em ấy nói đến chỗ Lê Chiêu Nghi." - Hạ Bí mau mắng đáp.
"Nói ra trong số tất phi tần của bệ hạ, vẫn là Lê Chiêu Nghi có phúc nhất, là người may mắn mang thai rồng. Chỉ tiếc..." - Thục Quyên nhìn ra xa xăm, thở dài một cái.
~***~
"Chị đang suy nghĩ gì thế?"
Hạ Bí thấy Chiêu Anh cứ thơ thẩn nghĩ bèn hỏi.
"Ta đang nghĩ đến Lê Chiêu Nghi, cô ấy xuất thân danh môn, hầu hạ lâu năm nhưng lại vô phúc mất con, còn mất luôn ân sủng của bệ hạ mà bị giáng vị. Số phận của đàn bà trong cung thật mong manh làm sao."
Hạ Bí gật gù - "Chị nói phải. Lê Chiêu Nghi được bệ hạ ban thuốc thụ thai hàng ngày. Ngày trông đêm trông cho có con, nhưng có rồi lại không giữ được."
"Có chuyện thuốc thụ thai này nữa sao?" - Chiêu Anh kinh ngạc.
Hạ Bí khẽ gật đầu - "Em cũng chỉ nghe nói lại. Trong cung, bệ hạ chỉ ban cho Nguyên Phi và Lê Chiêu Nghi, cả Trịnh Tu Viên cũng không có. Nhưng sau khi mất con Lê Chiêu Nghi sức khỏe không tốt nên chỉ còn một mình Nguyên Phi uống thôi." - Hạ Bí cười nhạt một cái - "Tuy nói là cũng hầu hạ từ lúc bệ hạ còn chưa nói ngôi. Nhưng rõ ràng Trịnh Tu Viên vẫn không thể bằng hai người kia chị nhỉ?".
~***~
Tuy thường nói hậu cung không dự vào chính sự, nhưng hậu cung với tiền triều thực chất là một thể, đụng một sợi tóc động toàn thân.
Nhật Lệ ngồi bên hiên hóng mát, mắt lơ đễnh nhìn mấy áng mây lững thững trôi trên nền trời biếc xanh mà trong lòng thập phần thoải mái.
Yên Chi xoa bóp vai cho Nhật Lệ, cười nói - "Trịnh Khả được triệu về kinh phục chức, bọn Lê Ê Lê Hiêu bị đuổi ra ngoài. Xem ra ngày lệnh bà chờ sắp đến rồi."
"Cha ta chắc cũng đưa tên hầu bếp bị đày ở Lam Kinh về rồi, nói với ông hãy cho người quản giáo dạy dỗ thật. Đến lúc vào diện thánh tuyệt đối không được sai sót." - Nhật Lệ mân mê chén trà trên tay.
"Dạ bẩm lệnh bà có bà Dương Lương Nhân đến vấn an ạ." - Tiểu cung nữ tiến vào bẩm.
"Cho cô ta vào đi." - Nhật Lệ ngồi dậy, chỉnh trang lại cây trâm sau búi tóc rồi phủi lại vạt áo cho phẳng phiu.
Hạ Bí nhẹ nhàng đi vào, mỉm cười một cái rồi liền hành lễ - "Em xin vấn an Chiêu Nghi."
"Miễn lễ, em ngồi đi." - Nhật Lệ xởi lởi.
"Lúc nãy không thấy Chiêu Nghi đến nói chuyện cùng mọi người nên em đến thăm Chiêu Nghi, sẵn thấy cúc trong Cúc Phương viên bắt đầu nở mấy đợt hoa đầu tiên nên em hái một ít đem đến cho Chiêu Nghi pha trà."
Nhật Lệ mỉm cười bảo Yên Chi nhận lấy - "Yên Chi đem vào trong chần làm trà hoa đãi Lương Nhân đi."
Rồi Nhật Lệ quay sang Hạ Bí, đôi môi vẫn chưa hết ý cười mà nói - "Chắc Lương Nhân không phải vì dăm ba đóa hoa cúc mà đến tận đây nhỉ?"
Đột nhiên bị Nhật Lệ buộc phải nói thẳng khiến Hạ Bí có chút sượng lại nhưng cô tươi cười đáp - "Nói gần nói xa không qua nói thật. Thần thiếp đến đây là cúi mong có thể ra chút sức mọn để đi theo Chiêu Nghi. Chiêu Nghi cần chi cứ thông truyền một tiếng, em sẽ dốc hết sức để hoàn thành."
"Giúp là giúp gì mới được."
"Ví dụ, Nguyên Phi."
Hai ánh mắt đầy mưu toan bất chợt chạm vào nhau, xuyên thẳng qua nhau. Gió thu cứ lao xao trên ngọn cây nhưng vẫn không thể cản nổi sự yên lặng bao trùm lên không gian.
Nhật Lệ thu ánh nhìn lại, cười một cái thật tươi rồi nâng chén trà lên, nói - "Vậy em về trước đi, có gì ta sẽ bảo Yên Chi truyền lời."
Đợi Hạ Bí khuất bóng rồi thì Yên Chi mới lên tiếng - "Lệnh bà định dùng cô ta thật sao? Nô tỳ nghi cô ta có ý khác."
Nhật Lệ nhấm nháp chén trà trên tay, nói - "Đã dùng thì không nghi, tất nhiên ta vẫn phải xem biểu hiện của cô ta trước. Còn chuyện có ý khác…" - Nhật Lệ bật ra ý cười - "Trong cung này ai chả có mưu tính riêng."
Tối đó Diệu Lộ đường như bị bỏ trên đống than. Nguyên Phi cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên, bữa tối cũng chả buồn động đến.
"Lệnh bà hãy ăn chút gì đi, Trịnh Khả có vào kinh cũng không làm gì đại nhân được đâu." - Liễu Châu đi theo khuyên Nguyên Phi - "Đại nhân đưa tin vào là để lệnh bà yên tâm, sao lệnh bà lại càng lo lắng chứ?".
Nguyên Phi ngồi xuống, nét mặt lo lắng vô cùng - "Ta không phải lo Trịnh Khả. Lê Ê, Lê Hiêu là thân tín của cha lại bị điều ra ngoài, bệ hạ lại đột nhiên triệu Trịnh Khả về. Ta chỉ lo trong lòng bệ hạ đang đề phòng cha thôi.".
Nguyên Phi lại bồn chồn không yên mà đứng dậy, bàn tay cứ nắm rồi lại buông hai vạt - "Không được thể để thế này được. Liễu Châu ngươi đến Càn Nguyên điện mời bệ hạ đến dùng bữa với ta. Đi nhanh đi!".
Liễu Châu cũng gấp gáp vâng dạ mà chạy đi, cô nàng chưa chạy ra khỏi cửa liền chạy vào nhưng thái độ lại mừng rỡ đến mứt nói lắp bắp - "Lệnh bà...lệnh bà...đến rồi…".
Nguyên Phi nhìn cô khó hiểu - "Ngươi bị sao vậy, ai đến...bệ hạ…thần thiếp vấn an bệ hạ.".
"Là trẫm muốn tạo cho nàng bất ngờ nên mới đến. Sao nàng kinh ngạc quá vậy? Không hoan nghênh trẫm sao?" - Hoàng đế tiến vào, nở một cười ấm áp nói.
"Dạ không,...chỉ là...chỉ là...à nếu bệ hạ đã đến thì thiếp mời người dùng thiện luôn ạ.".
"Được, Nguyễn Cung thông báo cho Tông Nhân Phủ đêm nay trẫm ở lại Diệu Lộ đường.".
Lúc trăng lên cao cũng là lúc Hoàng đế và Nguyên Phi lui vào tẩm điện. Thấy Nguyên Phi cứ trằn trọc, Hoàng đế bèn lên tiếng hỏi:
"Nàng có gì bất an trong lòng hay sao mà trằn trọc mãi thế?"
"Dạ,..." - Nguyên Phi ấp úng - "Chỉ là...nhưng mà chuyện này dính líu đến chính sự, thần thiếp không dám nói."
"Nàng cứ nói đi. Ở đây chỉ có trẫm và nàng, coi như là trẫm cùng nàng nói chuyện phiếm ấy mà."
Được Hoàng đế cho phép, Nguyên Phi hít một hơi thật sâu rồi nói - "Thần thiếp nghe nói bệ hạ triệu Trịnh Khả đại nhân về kinh phục chức. Ông ấy với cha thiếp vốn có tị hiềm, thiếp sợ ông ấy sẽ gây bất lợi cho cha."
Hoàng đế cười một cái, kéo Nguyên Phi ôm vào lòng, vỗ nhẹ vai cô trấn an - "Nàng đừng lo, trẫm triệu Trịnh Khả về cũng chính là lo cho Đại Tư đồ."
Thấy Nguyên Phi chưa rõ Hoàng đế bèn giải thích - "Đại Tư đồ bây giờ quyền lực quá cao, nếu trẫm không cất nhắc ai đó để cân bằng với ông ấy thì ông ấy cũng giống Trần Thủ Độ thời Trần Thái Tông vậy, sẽ bị ngôn quan nghị luận, quần thần e sợ xa lánh."
Nguyên Phi gượng dậy, tựa đầu vào tay mình, cô nói - "Bệ hạ nói có thật không? Hay người đề phòng cha thiếp?"
"Sao trẫm lại đề phòng ông ấy." - Rồi Hoàng đế đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc mai của Nguyên Phi, thuận tay áp lên mặt cô - "Trẫm đã nói rồi, đôi ta đối với nhau chỉ có thật tình."
Nguyên Phi nằm xuống rúc vào lòng Hoàng đế, nở nụ cười mãn nguyện - "Thần thiếp hi vọng bệ hạ có thể như thế với thiếp đến tận đầu bạc răng long."
Trong khi Nguyên Phi đang hạnh phúc đi vào giấc ngủ thì Hoàng đế lại băn khoăn nhìn ra cửa sổ. Đầu đầy những suy nghĩ, là lo cho chuyện triều đình hay là cái cảm giác cắn rứt khi đã lừa gạt người phụ nữ đã cùng nhau đầu ấp tay gối suốt ngần ấy năm trời. Người cũng không biết nữa…
Bên ngoài ánh trăng bàn bạc phủ lên vạn vật, đâu đó một vài cánh hoa cúc trong Cúc Phương viên khẽ bung nở.