(*) Nỗi ưu phiền của bậc Đế Vương.
Đông qua, xuân cũng đi rồi, mùa hạ liền tới. Hoàng đế liền nói tháng sáu oi nóng nên đã cùng chúng phi tần dời ra Hành cung Hoa Phong ở An Bang* để tránh nóng.
(*) Cát Hải hiện nay.
"Đây là lần đầu trẫm đưa phi tần đi Hành cung tránh nóng, sáng giờ trẫm lên triều chưa kịp hỏi thăm, tất cả ổn chứ?" - Hoàng đế cởi chiếc mũ xung thiên trên đầu đưa cho Nguyên Phi.
Nguyên Phi nhận lấy mũ rồi đặt lên chiếc khay sơn son khảm vàng để Nguyễn Cung mang đi cất rồi tiếng lại bóp vai Hoàng đế, từ tốn nói - "Dạ thần thiếp đã sắp ổn cả rồi ạ, chỗ ở của chúng thần thiếp đều gần Càn Nguyên điện của bệ hạ. Thiếp ở Diệu Lộ đường, Lê Chiêu Nghi ở Giao Hoa đường, Trịnh Tu Viên ở Bảo Tước lâu, Nguyễn Tài Nhân ở Ngọc Khuê các, Dương Lương Nhân ở Tư Uyển các, Bùi Mỹ Nhân ở Thanh Vân các. Thần thiếp cũng đặc biệt sắp xếp cho Dương Lương Nhân ở Thường Xuân các gần Vĩnh An các của Ngô Tuyên Vinh để chị em họ tiện chăm sóc nhau. Bệ hạ cứ yên tâm."
"Nàng đúng là chu đáo." - Hoàng đế gật đầu hài lòng rồi quay sang Nguyễn Cung phân phó - "Trẫm nhớ trong kho còn vài xấp lụa tơ tằm, mặc mùa hè là mát nhất. Ngươi đi lấy rồi sai người mang qua chỗ Nguyên Phi đi."
Nguyên Phi định hành lễ tạ ơn nhưng chưa kịp thì liền bị Hoàng đế cản lại, hắn nói - "Không cần câu nệ, chỉ là mấy xấp lụa thôi mà. Cũng không còn sớm nữa nàng cũng lui đi, kẻo trưa quá đi về lại trúng nắng thì lại không hay."
Đợi Nguyên Phi đi khuất sau mấy rặng trúc trước điện thì Hoàng đế mới quay sang tên Nội quan đang đứng hầu căn dặn:
"Ngươi đi đến chỗ Nguyễn Tài Nhân xem chỗ nàng ấy có đầy đủ không, rồi mời nàng ấy qua đây dùng bữa trưa cùng trẫm. Ngươi cũng hãy căn dặn Nội Vụ Phủ bên nàng ấy cần gì thì cứ đưa, nếu không quá đáng cũng không cần câu nệ cấp bậc."
"Bệ hạ thật tốt với lệnh bà."
Tên Nội quan định xiểm nịnh tâng bốc vài câu thì liền bị Hoàng đế xua tay lui đi.
Sau bữa trưa Chiêu Anh liền đề nghị cùng Hoàng đế đi dạo để trợ tiêu. Tiếng gió thổi qua từng tán lá phát ra thứ thanh âm dễ chịu, những bông hoa cũng theo gió mà tỏa hương càng khiến lòng người ta thư thái.
"Năm nay đặc biệt oi nóng, nàng có thấy có chỗ nào bất tiện không?" - Hoàng đế chấp tay ra sau, tùy ý nhìn đôi chim ríu rít trên cành cây mà nói.
Chiêu Anh phe phẩy chiếc quạt trên tay, nói - "Thần thiếp không thấy bất tiện, ngược lại còn thấy thư thái hơn. Ở đây thiếp thấy ít gò bó lễ nghi hơn trong cung."
Hoàng đế mỉm cười thú vị- "Nàng luôn có cái nhìn khác người nhỉ. Người khác chỉ thấy ở mấy Hành cung này vật chất thiếu thốn, bất tiện, thiếu thốn trăm bề thôi." - Nói đến đây nụ cười trên môi Hoàng đế chợt tắt, thay vào đó là một tiếng thở dài - "Trẫm nhớ năm đó cùng mẫu hậu theo phụ hoàng bôn ba dấy nghĩa, càng là bất tiện thiếu thốn hơn bây giờ nhiều. Bây giờ trẫm đăng ngôi chí tôn nhưng mẫu hậu đã đi quá sớm, trẫm chẳng kịp phụng dưỡng người dù là một giờ một khắc."
Chiêu Anh thấy Hoàng đế thương tâm thì mi mắt cũng chùn xuống - "Bệ hạ đừng quá thương tâm, Cao Hoàng hậu cũng vì đại nghiệp của Cao Hoàng* mà xả thân, nay người trên trời nhìn xuống thấy người chuyên chính an dân ắt hẳn sẽ vô cùng vui lòng."
(*) Thái Tổ Cao Hoàng đế tức Lê Thái Tổ Lê Lợi.
Hai người im lặng hồi lâu, chỉ còn tiếng chim ríu rít hòa với tiếng gió rít qua tán lá.
"Dạ bẩm bệ hạ, Tuyên uý đại sứ trấn Lạng Sơn, Trịnh Khả đại nhân cầu kiến bệ hạ, đang đợi bệ hạ ở Càn Nguyên điện ạ."
Tiếng bẩm của Nội quan ngay lập tức kéo Hoàng đế khỏi dòng suy nghĩ miên man của hắn.
"Trẫm biết rồi." - Hoàng đế liền quay qua Chiêu Anh - "Nàng về trước đi, có cần gì cứ kêu cung nữ đến chỗ Nội Vụ Phủ lấy, đừng ép dạ cầu toàn mà để bản thân chịu thiệt. Còn nữa đừng thấy nóng quá mà ăn mặc phong phanh kẻo trúng nắng."
"Thần thiếp biết rồi ạ, bệ hạ cũng vậy cũng vậy, đừng quá lao lực." - Chiêu Anh nhìn sâu vào ánh mắt Hoàng đế, mỉm cười một cái rồi nhanh chóng vái chào cung tiễn Hoàng đế.
"Bệ hạ rất thương lệnh bà, quan tâm đến từng thứ nhỏ nhặt nhất." - Mai Thanh đỡ tay Chiêu Anh , giọng trêu chọc.
Chiêu Anh chỉ cười xòa, tâm trí cô đã đi theo hình bóng Hoàng đế đang khuất dần sau những rặng tre, trúc.
Điện Càn Nguyên.
"Thần tham kiến bệ hạ. Cung chúc bệ hạ thánh nhan muôn tuổi." - Trịnh Khả từ từ hành lễ.
"Trịnh đại nhân mau miễn lễ, ban ngồi."
Nguyễn Cung dâng trà lên cho hai người rồi quay sang bảo đám cung nhân ra ngoài trước khi hắn cũng tự mình lui ra đứng canh ngoài cửa điện.
Đợi Trịnh Khả uống mấy ngụm trà Hoàng đế liền hỏi ngay:
"Sao rồi? Chuyện Lưu Nhân Chú đột tử khanh điều tra được gì rồi?"
Trịnh Khả chầm chậm nhìn xung quanh, chỉ khi chắc chắn chỉ có mình và Hoàng đế ở trong điện hắn mới lên tiếng:
"Dạ quả như bệ hạ dự đoán Nhân Chú quả thật bị người ta đánh thuốc độc mà chết, hơn nữa chuyện này thì Bùi Cầm Hổ và Bùi Ư Đài cũng đã âm thầm điều tra tìm được bằng chứng cho thấy Đại Tư đồ rõ ràng là chủ mưu chuyện này."
Hoàng đế đập tay lên bàn, ngữ khí tức giận - "Quả nhiên là Lê Sát. Hắn giết Lưu Nhân Chú là để ra oai, đuổi Bùi Cầm Hổ, bãi chức Bùi Ư Đài là để ngôn quan không dám mở miệng, để hắn một tay che trời, tha hồ làm quấy."
"Bẩm bệ hạ ngoài chuyện này ra thì Đại Tư đồ chuyên quyền làm quấy, từng chuyện từng chuyện đều có chứng cớ rõ ràng. Chúng ta có nên hành động ngay không ạ." - Trịnh Khả nói
"Không!" - Hoàng đế đưa tay cản lại - "Phe cánh của Lê Sát trong triều rất đông mà người theo chúng ta không nhiều, người dám lên tiếng hạch tội hắn càng ít hơn. Hắn cũng nắm trong tay không ít tư binh ở Hoàng thành, thế nên trẫm mới dời đến Hành cung này."
Trong đầu Hoàng đế liên tục nảy ra muôn vàn suy tính, một lúc sau mới lên tiếng - "Thế này đi, đầu tiên trẫm sẽ triệu khanh về triều. Sai đó đưa bọn thuộc phe cánh của Lê Sát như Lê Ê, Lê Hiêu ra ngoài. Rồi trẫm sẽ đưa mấy người Ư Đài, Cầm Hổ bọn họ về triều phục chức."
Trịnh Khả suy nghĩ một chốc rồi gật gù đồng ý - "Bệ hạ anh minh. Nhưng phải làm hết sức kín đáo, tránh đả thảo kinh xà."
"Trẫm biết rồi." - Đoạn Hoàng đế gọi Nguyễn Cung vào - "Ngươi truyền chỉ. Phong Trịnh Khả làm Hành quân Tổng quản, nắm giữ Thiết Đột cấm binh. Phái Điện tiền Đô kiểm điểm Lê Ê, Hữu quân Tổng quản Lê Hiêu đi kinh lược Bắc đạo. Lập tức thi hành."
"Nếu bệ hạ đã quyết ý triệt đi Đại Tư đồ thì thần còn một chuyện này mong bệ hạ cân nhắc." - Rồi Trịnh Khả do dự - "Chỉ là, đây xét ra là chuyện nhà của bệ hạ nên thần vốn không được nhiều lời, nên bệ hạ cho phép thần mới dám nói."
"Trịnh đại nhân từng cùng Cao Hoàng thề ở Lũng Nhai, cũng xem như là trưởng bối của trẫm. Đừng ngần ngại cứ nói."
Được Hoàng đế cho phép, Trịnh Khả không vòng vo, ngay lập tức nói thẳng vào trọng tâm:
"Thưa bệ hạ, bà Nguyên Phi là con gái cưng của Đại Tư đồ, năm đó thần cũng nghe phong phanh về việc Lê Chiêu Nghi mất con, chẳng hay nếu lật đổ được Đại Tư đồ thì bệ hạ định an bài thế nào ạ?"
Hoàng đế nghe Trịnh Khả nói liền có chút bất ngờ. Quả nhiên là người từng theo Cao Hoàng lăn lộn chống Minh, một khi đã xác định đối đầu là phải diệt cỏ tận gốc đối thủ.
Buông ra một tiếng thở dài, Hoàng đế nói - "Trẫm cũng biết tội của Lê Sát chắc chắn sẽ liên lụy người nhà, cũng biết Nguyên Phi có những lỗi lầm khó bao biện nhưng nàng ấy hầu hạ trẫm đã lâu xem như cũng tận tụy hết lòng. Nếu từ nay nàng ấy an phận thủ thường, không gây ra lỗi gì thì trẫm sẽ cho nàng ấy nương mình sau lưng trẫm mà có chỗ dung thân."
Thấy Trịnh Khả còn muốn nói thêm Hoàng đế liền chặn lại - "Trẫm thấy khanh hôm nay cả ngày cũng mệt mỏi rồi, cứ lui trước đi."
Trịnh Khả vừa đi thì Hoàng đế thở phào một cái, hắn như vừa cởi bỏ được cái bộ mặt Đế vương nặng nề mà hắn phải cố gồng gắng để giữ nãy giờ khi đối mặt với vị khai quốc công thần kia. Hắn ngồi thừ ra trên ngai, tay hắn buông lơi khỏi tay tựa ghế như không còn đến cả chút sức để nhúc nhích, đôi mắt hắn lơ đãng đã nhìn theo từng sợi khói trắng tỏa ra từ chiếc lư hương đồng lớn đặt giữa điện.
"Trà này nô tài mới pha, mời bệ hạ dùng. Người đừng lao tâm quá kẻo đổ bệnh." - Nguyễn Cung đặt tách trà xuống thật nhẹ, sau đó đứng nép bên cạnh, cố gắng để không phát ra tiếng động.
Mặc Nguyễn Cung có làm gì thì Hoàng đế vẫn chìm trong miên man suy nghĩ, về người mẹ ruột Cung Từ Cao Hoàng hậu, về người mẹ nuôi Huệ Phi Phạm thị, về người con gái hắn từng đem lòng nhung nhớ - Nguyên Phi Lê Ngọc Dao. Rồi như không thể chịu đựng được nữa hắn mới nặng nề cất tiếng:
"Nguyễn Cung ngươi có biết không, trẫm ngồi trên long ỷ này thật sự rất mệt. Hoàng bào cổn miện này tựa như xiềng xích trói chặt trẫm vậy. Từ ngày ngồi trên long ỷ này từng người đều có mưu tính với trẫm. Từ mẫu phi, người nuôi trẫm từ tấm bé cũng muốn bỏ trẫm mà lập hoàng huynh lên ngôi. Đến cả Ngọc Dao, người cũng trẫm đầu ấp tay gối suốt bao nhiêu năm tưởng như đôi bên hiểu rõ nhau thì... Chuyện đứa con của Lê Chiêu Nghi ngươi cũng rõ rồi đó."
Nguyễn Cung đứng bên cạnh lắng nghe cũng chỉ biết an ủi - "Bệ hạ đừng quá đau lòng, nô tài tin bà Nguyên Phi chỉ nhất thời lầm lỗi chứ không có ý muốn thâm độc hãm hại Hoàng tự đâu ạ."
"Trẫm biết chứ!" - Rồi Hoàng đế đưa tay lên, hình ảnh người con gái Lê Ngọc Dao năm nào hiện ra trước mặt hắn - "Trẫm còn nhớ năm ấy gặp nàng ấy ở chùa Huy Văn, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ mà dịu dàng tựa nắng mai vậy. Ngay từ lúc ấy hình bóng của nàng ấy cứ hiện lên trong đầu trẫm, cuối cùng trẫm đã đi xin phụ hoàng ban hôn. Sau đó trẫm và nàng ấy cùng sống những ngày tháng vui vẻ vô tư lự nhưng rồi..."
Bất chợt một cơn gió thổi xuyên tấm bình phong chạm rồng khiến khói trầm cùng hình ảnh người con gái năm nào tan đi. Hoàng đế như tỉnh khỏi cơn mê, ngồi ngay ngắn lại hắn buông ra một tiếng thở dài:
"Là trẫm phụ nàng ấy trước, sau này trẫm sẽ cố gắng từ từ bù đắp cho nàng ấy."
-Còn tiếp-