Chớp mắt đã vào cuối hạ, những cơn mưa cũng liên tục kéo đến mấy ngày liền, hiếm hoi mới được một ngày quang đãng nên các phi tần vẫn theo lệ mà đến cung Cảnh An vấn an Nguyên Phi.
Nguyên Phi nhẹ nhàng ngồi xuống. Chúng phi tần liền hành lễ vấn an rồi ngồi vào ghế. Lúc này Nguyên Phi mới từ tốn cất tiếng:
"Trời mưa mấy hôm liền nhưng lễ nghi không thể sai được nên trời thưa mưa vẫn phải hành lễ vấn an, đã làm khó mọi người!"
Nguyên Phi quét mắt một đường thì phát hiện có một chỗ ngồi còn trống. Rúc tay vào trong chiếc bao tay bằng lông huyền hồ, Nguyên Phi nói:
"Hình như còn thiếu một người..."
Mọi người cũng bắt đầu đưa mắt về chỗ trống ấy.
Thục Quyên gảy nhẹ sợi châu trên chiếc trâm của mình, giọng khinh khỉnh - "Còn chẳng phải là Nguyễn Tài Nhân sao? Ôi dào, viên minh châu trong tay bệ hạ sao lại chịu lạnh mà đến vấn an chứ!"
Nhật Lệ trước giờ vốn không vừa mắt Thục Quyên, càng không chịu nổi cái giọng xỏ xiên đó bèn lên tiếng - "Viên minh châu trong tay vốn là để hình dung người phụ nữ được bệ hạ coi trọng nhất, câu đó đáng lẽ nên được dành cho người đứng đầu hậu cung là bà Nguyên Phi đây. Nhưng sao Trịnh Tu Viên lại dành câu đó cho Nguyễn Tài Nhân? Không lẽ trong mắt em, Nguyên Phi ân sủng còn không bằng cả Nguyễn Tài Nhân sao?"
Thục Quyên nghe xong liền toang đáp trả, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của Nguyên Phi nên cũng hoảng mà lặng đi.
Chỉ vài khắc sau thì Chiêu Anh cùng cung nữ Đào Biểu hối hả tiến vào. Vừa vào đến cả hai đã quỳ xụp xuống hành lễ:
"Em xin vấn an Nguyên Phi."
"Nguyễn Tài Nhân vấn an ta mà đến muộn như vậy, bảo ta làm sao an đây." - Nguyên Phi vốn đang không vui nên giọng nói cũng khó chịu.
"Dạ bẩm, em hầu bệ hạ ở điện Hội Anh nhất thời đến trễ nên xin Nguyên Phi thứ tội." - Chiêu Anh cúi gầm mặt, giọng sợ sệt.
"Em đường đường là Tài Nhân, trong số các người mới là có địa vị cao nhất. Nhưng nay lễ nghi lại sai sót, nếu thứ tội cho em thì làm sao làm gương cho người khác đây." - Lời nói của Nguyên Phi ngày càng gay gắt, như thể muốn bốp chết con người quỳ dưới kia.
Ngọc Xuân thấy Chiêu Anh run rẩy như vậy kiềm lòng không nổi nên lên tiếng - "Bẩm Nguyên Phi, Nguyễn Tài nhân hầu hạ ở điện Hội Anh nên đến trễ chứ không cố ý, hơn nữa còn là lần đầu nên xin Nguyên Phi giơ cao đánh khẽ."
Hạ Bí cũng góp lời - "Chị Tuyên Vinh nói phải ạ, Nguyễn Tài Nhân trước giờ lễ nghi kỹ càng, không hề bê trễ. Nay vì hầu ngự mà phạm lỗi lần đầu thôi ạ."
"Nếu chỉ vì phạm lỗi lần đầu mà tha bổng thì sẽ có lần hai, lần ba. Nên mong Nguyên Phi xử theo cung quy, cảnh cáo Hậu cung." - Thục Quyên lên tiếng, rõ ràng là muốn lấy cung quy mà ép Chiêu Anh.
Thấy Nguyên Phi không muốn buông tha cho Chiêu Anh nên Nhật Lệ bèn lên tiếng chặn lời trước:
"Chị Nguyên Phi đã lâu không đến điện Hội Anh hầu hạ nên có điều không biết, Tây lộ đến thẳng cung Cảnh An đang tu sửa, có lẽ Nguyễn Tài Nhân đã phải đi vòng từ Đông lộ nên vì thế mà chậm trễ. Nguyên Phi cũng không cần chuyện bé xé ra to."
Nguyên Phi nghe vậy thì nhếch môi cười lạnh, nói - "Nếu Lê Chiêu Nghi đã nói vậy thì ta cũng thông cảm cho Nguyễn Tài Nhân. Nhưng Trịnh Tu Viên cũng đã nói rồi, không thể không làm theo cung quy. Vầy đi, ta phạt Nguyễn Tài Nhân bổng lộc tháng này. Mong lần này là lần cuối."
Chiêu Anh nghe đến đây đã có phần nhẹ nhõm, nhanh chóng khấu đầu tạ ơn.
"Được rồi, mọi người về cả đi!" - Nguyên Phi cũng đành hừ lạnh một tiếng rồi bỏ vào trong.
Thục Quyên đi ra đầu tiên, đi ngang chỗ Chiêu Anh còn quỳ thì hừ nhẹ một cái đầy khinh thường.
Chiêu Anh quỳ nãy giờ thì không còn sức để ý nữa. Lúc cô đứng lên còn choáng váng suýt ngã, may được Ngọc Dao đỡ mới không để mất mặt.
"Cảm ơn em." - giọng Chiêu Anh run run
"Không có gì ạ!" - Ngọc Dao cười hiền
Chiêu Anh lúc nhìn ngang thì thấy cô gái đối diện tuy không phải tuyệt sắc giai nhân như lại rất đôn hậu.
Hạ Bí cũng bước đến hỏi han - "Chị có sao không? Hay lát nữa gọi Thái Y đến xem đi. Trời mưa ẩm thấp, chị lại quỳ lâu như vậy em sợ hàn khí nhập thân lại sinh bệnh."
Ngọc Xuân cũng thở dài - "Đã khổ cho em rồi."
"Em đa tạ mọi người. Hôm nào mọi người rảnh hãy qua điện Lập Nghi uống trà, còn bây giờ em xin về trước." - Chiêu Anh gật đầu cảm tạ rồi được Đào Biểu dìu về.
Điện Lập Nghi.
Mai Thanh đang ngồi lựa hoa cúc để phơi trà thì thấy Chiêu Anh và Đào Biểu dìu nhau về cả hai đều như sắp ngã thì nhanh chóng chạy ra đỡ chủ vào. Dìu Chiêu Anh ngồi xuống cô rót một tách trà dâng lên, lo lắng hỏi:
"Lệnh bà sao thế này?"
Đào Biểu ấm ức nói - "Em không thấy đâu, lúc này lệnh bà bị Nguyên Phi làm khó, phải quỳ dưới nền đất một lúc lâu. May là được các bà khác nói đỡ mới được về chứ không e là lệnh bà còn phải quỳ một lúc lâu nữa."
Chiêu Anh uống xong chung trà thì liền nhắc nhở - "Là ta sai trước nên bà Nguyên Phi mới phạt, không phải làm khó. Ta biết ngươi lo cho ta nhưng tai vách mạch rừng, phải cẩn thận lời nói chứ. Ngươi cũng quỳ một lúc lâu với ta, lui vào nghỉ đi, có Mai Thanh hầu hạ ta là được rồi."
"Tạ ơn lệnh bà." - Đào Biểu đứng dậy lui vào trong.
Chợt một tiểu cung nữ tiến vào - "Bẩm, có bà Chiêu Nghi cung Khánh Phương đến, nói là thăm lệnh bà ạ!"
"Mời chị ấy vào." - Chiêu Anh nói.
Nhật Lệ từ từ đi vào. Thấy Chiêu Anh định đứng dậy hành lễ thì bảo:
"Em mới chịu khổ xong cứ ngồi cho lại sức đi."
Rồi nàng nhận từ tay Yên Chi một cái hộp, nhẹ nhàng đặt nó xuống bà, nàng nói - "Đây là gừng ướp mật ong. Em mới quỳ lâu dưới nền đất, hãy dùng hằng ngày để tránh khí ẩm vào thân mà sinh bệnh."
"Đa tạ chị!" - Chiêu Anh tự tay nhận lấy rồi đưa cho Mai Thanh - "Chắc chị đích thân đến đây không phải chỉ để đưa hộp gừng này nhỉ?"
Thấy Chiêu Anh nói thẳng vào trọng tâm như vậy Nhật Lệ cũng có chút bất ngờ, cười một cái, nói - "Em mau mắng như vậy ta rất thích. Ở đây cũng chỉ có thị tỳ cận thân của hai ta nên ta nói luôn, em có biết tại sao Nguyên Phi lại làm khó em như thế không? Chính vì em có quá nhiều sủng ái trong một thời gian ngắn."
"Em không tin Nguyên Phi là người như thế, chẳng phải lúc trước Bùi Mỹ Nhân lúc mới vào cung ân sủng nhận được cũng chẳng kém em nhưng bà Nguyên Phi chẳng hề làm khó đó sao?" - Chiêu Anh nói.
Nghe vậy Nhật Lệ bật ra một ý cười - "Vì đơn giản Nguyên Phi vốn không để Bùi Mỹ Nhân vào mắt, cô ta cho rằng dù Bùi Mỹ Nhân có ân sủng hơn nữa cũng chả đáng bận tâm. Nhưng em thì khác, có gia thế giờ lại chuyên sủng thì khác nào cây cao đón gió nhận mọi bão giông tạt vào."
Ngưng lại một chút, Nhật Lệ nhẹ nhàng đưa chén trà lên môi nhấp nhẹ, đưa ánh thăm dò thái độ của Chiêu Anh, thấy nàng ta đã bị ảnh hưởng thì mới nói tiếp:
"Em thấy đó, chuyện đã đến nước này dù em có cúi đầu xưng thần cũng chưa chắc Nguyên Phi rộng lòng đón nhận em, nên ta mong em hãy tự bảo trọng."
Chiêu Anh liền khôi phục nét mặt tươi tắn, mỉm một nụ cười, nàng nói - "Tạ chị nhắc nhở, thâm ý và tấm lòng của chị em xin ghi nhớ."
Nhật Lệ cũng cười tươi đáp lại - "Nếu vậy ta thật sự rất mừng. Thôi cũng không còn sớm nữa ta về đây."
"Cung tiễn Chiêu Nghi" - Chiêu Anh hành lễ.
Khi Nhật Lệ đã khuất bóng, Mai Thanh liền rót cho Chiêu Anh một chung trà, nói - "Nô tỳ thấy Lê Chiêu Nghi và lệnh bà cũng không có giao tình gì nhiều sao hôm nay lại đích thân hạ cố đến đến đây nói với lệnh bà mấy lời này chứ?"
Lấy tay gạt nhẹ chung trà đi, trầm ngâm một chốc, nàng nói - "Chắc Lê Chiêu Nghi muốn cho ta thấy Nguyên Phi là người không nên dựa vào."
Dứt lời Chiêu Anh phóng tầm mắt ra ngắm mấy nhành nguyệt quế hoa nở đầy cành đung đưa nhẹ trong gió, một chốc khi có cơn gió hơi mạnh thổi qua thì cánh qua bay theo gió mà rơi đầy dưới thảm cỏ xanh. Nàng cứ nhìn như vậy mà miên man trong tầng tầng lớp lớp suy nghĩ.
"Có chuyện gì mà Tài Nhân của trẫm suy nghĩ miên man vậy?" - một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Chiêu Anh.
Chiêu Anh theo quán tính liền xoay người lại, nàng nhìn thấy Hoàng đế đã đứng ở sau lưng nàng tự lúc nào, hai tay đặt lên vai nàng, môi nở một nụ cười nhẹ. Chiêu Anh liền hành lễ:
"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ. Thần thiếp không kịp hành lễ xin bệ hạ thứ tội!"
"Ngồi đi. Do trẫm thấy nàng đang suy nghĩ nên bảo không làm phiền nàng."
Mai Thanh cung kính đặt mấy dĩa bánh chè lam, bánh cốm, bánh da lợn, bánh bò cùng hai tách trà xanh mới pha thơm ngát còn nghi ngút khói lên bàn rồi đứng nép ngoài phong đình đợi hầu.
Chầm chậm cho miếng bánh bò ngọt mềm vào miệng, Hoàng đế mới nói - "Lúc nãy trẫm nàng suy nghĩ chuyện gì mà thơ thẩn cả vậy?"
"Ban nãy thần thiếp đọc qua Liệt Nữ Truyện thấy có rất nhiều trang giai thoại về các hiền phi thời xưa nên chỉ đang tự hỏi liệu mình có thể học theo được không? Có thể học theo bằng cách nào?"
Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ hài lòng, cho miếng bánh chè lam vào miệng, cái ngọt thanh của mật mía, nồng nồng của gừng hòa cùng cái bùi bùi của lạc rang hòa quyện vào nhau như tan vào miệng càng khiến Hoàng đế khoan khoái trong lòng - "Tuy triều chính căng thẳng nhưng đến chỗ nàng ăn miếng bánh, uống tách trà thì căng thẳng tiêu tan cả. Nàng có suy nghĩ noi gương theo hiền phi thời xưa đã là đáng quý rồi, còn cách thức cứ để sau."
Hoàng đế định lấy thêm một miếng bánh thì Chiêu Anh nhẹ nhàng nắm tay Hoàng đế cản lại - "Bệ hạ ăn thêm miếng này nữa sẽ là miếng thứ ba, thực bất quá tam, nếu bệ hạ còn ăn nữa e là sẽ lâu lắm điện Lập Nghi này mới có vinh hạnh dâng bánh cho bệ hạ."
Hoàng đế cười một cái thú vị, bông đùa nói - "Sao đây? Nguyễn Tài Nhân tiếc vài cái bánh với trẫm sao?"
"Bệ hạ hiểu lầm thiếp rồi. Chẳng phải thần thiếp nói muốn học theo gương hiền phi thời xưa sao? Bây giờ thiếp nghĩ ra cách rồi, chỉ mong bệ hạ thành toàn."
"Nàng nói thử trẫm nghe."
"Thần thiếp mong bệ hạ hãy mưa sương rải đều, cho cả hậu cung cùng thần thiếp chung hưởng ân sủng của bệ hạ."
"Người khác cầu ân sủng còn không kịp, tại sao nàng lại khuyên trẫm chia bớt ân sủng của nàng cho ngươi khác vậy?"
"Bệ hạ sủng ái thần thiếp vui mừng còn không kịp, nhưng một mình thần thiếp độc sủng chẳng khác nào là mục tiêu để cả hậu cung nhắm vào" - Chiêu Anh pha chút đùa cợt trong giọng nói - "Bệ hạ, thần thiếp chỉ là một nhành hoa mỏng manh thôi, nơi đầu sóng ngọn gió như vậy sao thiếp chịu nổi."
"Có ai làm khó nàng sao?" - Hoàng đế đưa mắt ra xa xăm.
"Dạ, không có!" - Chiêu Anh nhẹ nhàng đáp.
"Vậy thì tốt. Thôi trẫm về điện Hội Anh đây."
"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ." - Chiêu Anh hành lễ.
Về đến điện Hội Anh Hoàng đế liền gọi Nguyễn Cung:
"Ngươi thăm dò giúp trẫm, hôm nay Nguyễn Tài Nhân có gặp chuyện gì hay không?"
"Dạ, thưa bệ hạ đêm nay vẫn là Nguyễn Tài Nhân hầu hạ sao?"
Hoàng đế vẫn chăm chú phê tấu sớ, nói - "Không, trẫm nhớ trong số người mới trẫm ít gặp Ngô Lương Nhân nhất. Hôm nay là nàng ấy đi"
"Dạ, nô tài xin đi sắp xếp ngay!"
-Còn tiếp-