Chereads / Nhân Thần Truyện - 人宸傳 / Chapter 5 - Tân Nhân

Chapter 5 - Tân Nhân

Đúng một tháng sau, những người mới sau được các nữ quan giáo thụ lễ nghi liền nhập cung, đi qua cửa Tây, tuân theo sắp xếp mà vào ở trong các điện đã định sẵn.

Chiêu Anh cùng hai cung nữ bồi giá là Đào Biểu, Mai Thanh đi theo sau nữ quan. Nữ quan vừa đi vừa nói vài chuyện trong Cấm Thành:

"Chúng ta vừa đi qua Lâm uyển, đó là nơi bệ hạ thường ngự xem đấu thú, bệ hạ của chúng ta ưa trò này nhất."

Nữ quan dừng lại, Chiêu Anh theo tay bà chỉ nhìn lên tấm biển son thếp vàng trên cửa môn.

"Đây là cửa Tường Loan, bước qua sẽ là Hậu cung."

Chiêu Anh vén tà áo, nhất gót định bước nhưng rồi lại hạ xuống. Nàng quay đầu nhìn khoảng trời bên ngoài, hít một hơi thật sâu rồi quyết tuyệt bước sang. Nữ quan nói tiếp:

"Trong Hậu cung hiện nay chỉ có ba cung lớn được đức Thái Tổ dựng cho ba bà Phi của người là Cảnh An, Khánh Phương và Trường Lạc, các cung khác vẫn đang xây dựng. Còn lại chỉ có các điện, lệnh bà đây được phong Tài nhân, được ban cho điện Lập Nghi. Chính là nơi này."

Cửa son đã mở sẵn, Chiêu Anh nhìn quanh, Đào Biểu, Mai Thanh cũng đi vài bước xung quanh xem thử.

"Cô…à không lệnh bà của chúng tôi dù gì cũng là Tài nhân, cũng không phải quá thấp, chỗ này có hơi nhỏ không?"

Nữ quan cả cười, bà chỉ tay về một nóc điện được lợp bằng ngói lưu ly vàng - 'Đó là điện Hội Anh, tẩm điện của bệ hạ, đứng từ đây đã thấy được. Cô xem, trong cung được mấy chỗ tốt như vậy."

Đoạn bà gọi đám cung nữ đến - "Đây là bà Tài nhân, chủ của điện này cũng như các ngươi. Các người bái kiến lệnh bà đi."

Đám cung nữ nhanh chóng được Chiêu Anh miễn lễ cho lui ra, nàng quay sang nữ quan cười nói:

"Nữ quan giáo thụ lễ nghi cho ta suốt một tháng trời vất vả, đưa ta vào cung lại tận tình chỉ bảo, thật lòng rất cảm kích. Ở đây có ít bạc, coi như tấm lòng của ta."

Chiêu Anh ngoắc tay, Mai Thanh hiểu ý liền móc ra một túi bạc đặt vào tay nữ quan. Bà ta nhanh chóng cất đi, cười nói:

"Lúc ở phủ, cô hai đã thưởng rất nhiều, lệnh bà làm thế ta thật ngại quá. Nếu không còn gì thần xin cáo lui."

Chiêu Anh đi vào trong, nàng lên ngồi lên chiếc kỷ đặt trên giữa điện, Mai Thanh mau mắng rót ấm trà đã được pha sẵn ra tách, nói:

"Lệnh bà nhìn xem, đến trà cũng là trà lài hảo hạng, người trong cung đúng là biết cách làm việc."

Đào Biểu hếch mũi - "Chứ sao, con gái Hành khiển Hải Tây đạo nhập cung, bọn họ dám lơ là sao."

Chiêu Anh uống nốt tách trà, búng tay vào trán Đào Biểu, nói - "Ngươi đó, ăn nói không chịu kiêng dè, đây là Cấm Thành, không phải Lam Kinh. Trong cung này từ Nguyên Phi, Huệ Phi đến Trịnh Tu viên, Ngô Tuyên vinh, có ai không xuất thân hiển hách."

~***~

Sang ngày hôm sau tất cả theo lệ đến cung Cảnh An vấn an Nguyên Phi. Đợi ba người cũ vào trước hành lễ xong thì bốn người mới liền đi vào. Nguyên Phi ngồi trên kỷ cao, mái tóc đen tuyền được búi gọn ra sau với chiếc trâm vàng, đôi hoa tai hồng ngọc càng tôn lên nước da trắng sứ, lại mặc thêm chiếc giao lĩnh màu đỏ sẫm thêu đầy cúc mẫu đơn càng khiến Nguyên Phi trông quyền uy hơn bao giờ hết. Những người mới lần lượt vái lễ ba lần, khi Nguyên Phi gật đầu liền vái lễ đến ba người còn lại.

Trong khi Nhật Lệ và Ngọc Xuân gật đầu đáp lễ thì Thục Quyên lại nhắm vào Đan Thư mà châm chọc:

"Ta nghe nói Bùi Mỹ Nhân đây lúc ở Thuận Thiên Chiêu Yên các vì hành lễ vụng về mà được bệ hạ chú ý. Đến hôm nay chưa được một tháng mà đã hành lễ cực kỳ quy củ. Xem ra ở hôm tuyển tú cũng không hẳn là hành vi tự nhiên nhỉ?"

Đan Thư không dám phân bua chỉ đành cúi gầm mặt. Nguyên Phi thư thả nhấp vài ngụm trà rồi mới thong thả lên tiếng:

"Thôi được rồi, hành lễ cũng đã hành lễ rồi, cần gì cắc cớ nhau chứ?" - rồi Nguyên Phi ra hiệu cho cung nhân - "Đây là quà mừng các em vào cung, ta đã đích thân xem qua. Các em về dùng xem ưng ý không."

Sau khi cung nữ của những người mới nhận lấy những hộp quà thì Nguyên Phi cũng cho tất cả quy an.

"Bùi Mỹ Nhân thật tội nghiệp, mới vào cung đã bị Trịnh Tu Viên làm cho một vố." - Yên Chi nói

"Cô ấy bị như vậy còn không phải là do Nguyên Phi sao? Trịnh Tu Viên làm cô ấy mất mặt cũng chỉ mà muốn thuận theo tâm ý của Nguyên Phi để lấy lòng thôi." - Nhật Lệ lên tiếng.

"Thêm chuyện cô ấy bị đẩy đến điện Ý Yên xa xôi đó. Chắc cô ấy đã sinh lòng bất nhẫn với Nguyên Phi. Hay là nhân lúc này chúng ta đưa tay ra giúp cô ấy, khiến cô ấy nhớ ơn mà ra sức cho lệnh bà." - Yên Chi kiến nghị.

Nhật Lệ khẽ cười rồi lắc đầu - "Không vội. Tặng than thì phải tặng lúc tuyết lớn người ta mới nhớ ơn mình lâu. Bây giờ chưa phải lúc."

Điện Chiêu Diên.

"Cũng chỉ là một Mỹ Nhân mới vào cung, lệnh bà cần gì phải hao hơi mà làm khó cô ta chứ?" - Thu Cúc vừa đỡ Thục Quyên vào vừa nói

Thục Quyên nhếch miệng cười một cái, nói - "Ngươi không biết cô ta là con gái của Bùi Cầm Hổ à? Bùi Cầm Hổ đắc tội Đại tư đồ Lê Sát, lẽ nào Nguyên Phi lại ưa con gái ông ta."

"Lệnh bà làm thế lại càng khiến mọi người nghĩ lệnh bà chỉ biết đi theo nịnh bợ Nguyên Phi."

"Thì sao chứ, ta thật sự đang nịnh bợ cô ta mà. Bây giờ cô ta đang là cái cây lớn nhất hậu cung, ta cần phải núp vào cô ta."

Thục Quyên ngồi xuống chiếc nệm, cô tự tay hãm ấm trà sen còn vương mùi sương sớm.

"Bẩm lệnh bà có thư từ phủ ạ." - Cung nữ tiến vào bẩm, trên tay cầm một phong thư được niêm phong kín.

"Được rồi, ngươi lui ra đi." - Thu Cúc lấy phong thư rồi đưa cho Thục Quyên.

Đợi cung nữ lui ra ngoài rồi mới mở phong thư ra.

"Sao vậy thưa lệnh bà, ông căn dặn chi thế ạ" - Thu Cúc tỏ ra nôn nóng, bởi cô biết mỗi lần Trịnh Lang trung* gửi thư vào cho con gái thì ắt là sắp có chuyện.

Thục Quyên bỏ lá thư vào bếp lửa nhỏ đang hãm trà, nói - "Cha ta bảo Tư khấu Lê Ngân đã âm thầm thu thập các tội chứng của Đại tư đồ Lê Sát, ngấm ngầm đưa cho Ngự Sử Đài để tố cáo. Hơn nữa sau vụ Bùi Ư Đài* bệ hạ đã có lòng muốn triệt đi Lê Sát. Cha ta nhắc nhở ta không nên quá thân thiết với Nguyên Phi."

(*) Năm 1434, Quan đồng tri Bắc đạo Bùi Ư Đài xin chọn những bậc kỳ lão vào hầu để khuyên răn nhắc bảo vua, bên ngoài đặt chức sư phó để chỉ huy trăm quan. Lê Sát giận lắm. xin giao Ư Đài cho ngục quan xét hỏi, ghép vào tội ly gián vua tôi. Vua Lê Thái Tông không nghe, Lê Sát tâu 4 lần, Thái Tông đều không nghe. Các đại thần Nguyễn Thiên Hựu, hữu bật Lê Văn Linh đều nghe lời Lê Sát, nhà vua bất đắc dĩ phải đày Bùi Ư Đài, trong lòng vua bắt đầu ghét Lê Sát.

Thu Cúc thoáng hoảng hốt, nói - "Trước giờ lệnh bà hay qua lại mật thiết với Nguyên Phi. Nếu như cha con Nguyên Phi đổ, chúng ta cũng sẽ vạ lây.".

Nét mặt của Thục Quyên cũng cực kỳ lo lắng, cô đứng dậy đi tới đi lui, hai bàn tay liên tục vỗ vào nhau cho thấy cô đang suy tính rất nhiều trong đầu.

"Ta cứ nghĩ nước cờ dựa dẫm Nguyên Phi này sẽ dùng được lâu, nào ngờ ta mới lên Tu Viên cô ta đã ngã rồi" - Thục Quyên lắc đầu - "Xem ra sau này phải 'tự lực cánh sinh' rồi".

Điện Phù La.

"Em xem trong điện Phù La này có thiếu thứ gì thì cứ bảo Thanh Vân đến nói với ta. Ta sẽ đem đồ từ điện Gia Thuận qua cho." - Ngọc Xuân quay đầu ra, gọi - "Quỳnh , mang mấy xấp lụa đó vào đi."

Khi Thái Nguyệt bưng cái khay đựng mấy xấp gấm vào Ngọc Xuân bắt đầu ướm thử từng xấp lên người Ngọc Dao.

"Xấp gấm màu lam ngọc này em mặc rất hợp. May Giao Lĩnh cũng tốt, mà may Đối Khâm cũng được." - Ngọc Xuân mỉm cười, tỏ vẻ rất hài lòng với lựa chọn của mình.

Ngọc Dao để cho chị ướm từng xấp vải lên người nhưng vẫn nói - "Chị ở trong cung phải khép nép giữ mình đã mệt mỏi rồi. Nay em còn làm phiền chị chăm lo nữa."

Ngọc Xuân mỉm cười, lấy tay búng nhẹ vào trán của em gái, nói - "Con bé này, chị chỉ có mình em là em gái, không chăm lo cho em thì chăm lo ai đây. Hơn nữa chị cũng không đến mức khổ cực vậy đâu. Tuy nhiên chị vẫn không mong em vào cung."

"Cũng không còn sớm nữa ta về đây!" - Ngọc Xuân vừa nói vừa được Quỳnh Chi đỡ đứng dậy đi ra.

"Để em tiễn chị." - Ngọc Dao cũng đi ra theo.

Ra đến cửa điện Phù La thì thấy một người phụ nữ dẫn theo một đoàn con gái.

"Đó là ai vậy ạ? Không phải phi tần mà sao đi lại trong cung lại có nhiều cung nữ theo hầu thế." - Ngọc Dao lên tiếng thắc mắc.

"Không phải đâu, đó là những nữ quan trẻ vừa được dạy lễ nghi. Còn người đi đầu kia Lễ Nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ, thiếp của Thừa Chỉ Nguyễn Trãi." - Ngọc Xuân nở một nụ cười đầy ẩn ý - "Em mới vào cung mà đã được xem tuồng hay rồi."

"Là sao em vẫn không hiểu."

"Ta cũng đã từng thấy vài lần, Thị Lộ vào chầu trong điện Hội Anh rất lâu, có khi ở qua đêm. Bị hỏi thì bà ta trả lời là thức suốt đêm cùng bệ hạ nói chuyện. Nhưng mà..." - Ngọc Xuân khẽ nhún vai - "Thức làm gì có trời mới biết"

"Vậy là bệ hạ và bà ta..." - Ngọc Dao cực kỳ kinh ngạc.

"Suỵt, chuyện này ngầm hiểu là được, tuyệt đối không được rêu rao." - Ngọc Xuân nhắc nhở - "Thôi ta về đây! Nhớ lời ta dặn đấy."

Điện Hội Anh.

Trời vừa sập tối thì Nguyễn Cung vâng mệnh mà tiễn Học sĩ Thị Lộ xuất cung. Sau đó thì liền trở về điện Hội Anh hầu hạ Hoàng đế.

"Học sĩ là thầy dạy của trẫm, cũng là thiếp yêu của Thừa Chỉ Nguyễn Trãi. Lễ nghi không có gì sai sót chứ?" - Hoàng đế đang phê tấu chương, thấy Hoàng đế về liền hỏi.

"Dạ bẩm nô tài đối với Học sĩ nhất mực cung kính, nào dám mạo phạm ạ!" - Nguyễn Cung tiến lại rót một chén trà cho Hoàng đế, lần lựa một lúc thì nói tiếp - "Hôm nay các bà mới nhập cung, bệ hạ có định triệu tẩm không ạ?"

Hoàng đế thoáng suy nghĩ rồi nói - "Hôm đó trẫm nhớ con gái Bùi Cầm Hổ cử chỉ ngây thơ, dáng điệu đáng yêu."

"Dạ nô tài sẽ cho mấy lão tỳ đến điện Ý Yên giúp Bùi Mỹ nhân chuẩn bị ạ." - Nguyễn Cung hiểu ý liền lui ra đi sắp xếp.

~***~

"Xin vấn an lệnh bà" - mấy lão tỳ cùng cung nữ hành lễ.

"Các vị miễn lễ, chẳng hay đêm khuya rồi các vị còn đến đây làm chi?" - Đan Thư lên tiếng hỏi.

"Dạ bẩm." - một lão tỳ lớn tuổi nhất tiến lên, nói - "Bệ hạ đã chọn lệnh bà hầu tẩm tối nay nên chúng nô tỳ phụng mệnh đến đây giúp lệnh bà chuẩn bị/"

Nghe đến đây Đan Thư cùng Trúc Linh, hai chủ tớ đều rất vui mừng, rồi Đan Thư ra lệnh cho Trúc Linh đưa mấy cái hồng bao cho mấy lão tỳ.

"Đây là chút thành ý của ta, mong các vị nhận, rồi giúp ta chuẩn bị thật chu đáo" - Đan Thư mỉm cười, giả lả nói.

Các lão tỳ cũng cười mà nhận lấy hồng bao rồi giúp Đan Thư sửa soạn để lên võng đến điện Hội Anh.