Chereads / Nhân Thần Truyện - 人宸傳 / Chapter 4 - Tuyển Tú

Chapter 4 - Tuyển Tú

"Đến nay cũng đã mãn tang đức Thái Tổ Cao Hoàng đế, theo lệ nên tổ chức tuyển tú. Vậy mà ngoài Trịnh Tuyên Vinh được thăng làm Tu Viên và Ngọc Xuân nhập cung được phong Tài Nhân rồi làm Tuyên Vinh thì cũng chẳng có thêm ai hầu hạ bệ hạ. Thiếp e là người ít việc nhiều, sẽ không hầu hạ bệ hạ chu đáo." - Nguyên Phi vừa nói vừa chỉnh trang lại Hoàng bào cho Hoàng đế.

"Nhưng Lê Chiêu Nghi mất con còn chưa nguôi ngoai, nếu bây giờ tuyển tú trẫm e..."

"Bệ hạ nói thế thiếp cho là không phải. Trong cung cần phải lấy bệ hạ làm trọng, nếu như không tuyển thêm người mới khiến bệ hạ không thoải mái vậy coi sao đặng? Còn Lê Chiêu Nghi mất con đã hơn một năm rồi. Nếu bệ hạ sợ cô ấy buồn thì quan tâm nhiều chút cũng coi là hợp lẽ."

Hoàng đế nét mặt tỏ vẻ rất hài lòng, mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên vai Nguyên Phi - "Được rồi, trẫm nghe theo nàng. Việc tuyển tú đã có Lễ bộ và Nội Vụ Phủ lo liệu giúp nàng. Trong cung còn nhiều việc, chuyện sắp xếp cho người mới hãy để Lê Chiêu Nghi lo liệu, cũng coi như cho nàng ấy khuây khỏa bớt. Bây giờ trẫm phải thiết triều rồi."

"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ."

"Lâu nay bệ hạ không ở điện Chiêu Diên thì cũng ở điện Gia Thuận*. Lâu lâu mới đến cung Cảnh An, sao lệnh bà còn đề xuất việc Tuyển tú?" - Liễu Châu dìu Nguyên Phi ngồi xuống ghế.

(*) điện Gia Thuận là tẩm điện của Tuyên Vinh Ngô Ngọc Xuân

Nguyên Phi cười một cái - "Ngươi đúng là nhìn không xa, trông không rộng. Chỉ vì đứa con của Lê thị mất chưa lâu nên bệ hạ sợ tuyển tú sớm sẽ bị nghị luận. Chứ ý tuyển tú bệ hạ đã có lâu rồi, ta có nhắc hay không cũng sẽ diễn ra. Chỉ có điều nếu ta lên tiếng trước thì bệ hạ sẽ cho là ta rộng lượng, cái gì cũng nghĩ cho bệ hạ"

"Vẫn là lệnh bà nhìn xa trông rộng" - Liễu Châu rót trà ra chiếc tách ngọc

"Chỉ có điều tự nhiên lại để Lê Nhật Lệ được lợi đúng là..." - Nguyên Phi có chút không vui

Mùa thu, tháng chín, năm Thiệu Bình thứ 3 (1436), tiến hành điện tuyển tú nữ, chọn hiền nữ con nhà lương thiện vào hầu Hoàng đế

Từ sáng sớm, trước Thuận Thiên Chiêu Yên các đã xôn xao tiếng của các tú nữ. Họ đều ăn vận lộng lẫy, y phục nào the nào gấm, nào lĩnh nào lụa, lại thêm xuyến vàng trâm ngọc. Giai nhân như hoa nở đứng đầy khoảng sân.

"Giờ lành đã đến, cho Tú nữ vào." - Nội quan Nội Vụ sở Nguyễn Phúc bước ra hô lớn.

Hoàng đế mặc bạch bào thêu Long ổ, ngồi trên sập vàng ở giữa điện, tuy cách tấm rèm châu nhưng vẫn không che được quyền uy thiên tử.

Nguyễn Phúc nhìn qua thấy Hoàng đế gật đầu ra hiệu thì bắt đầu xướng tên các Tú nữ lên:

"Con gái Thái từ Thiếu bảo Ngô Từ, Ngô Thị Ngọc Dao, mười sáu tuổi."

Ngọc Dao dáng vẻ từ tốn tiến vào hành lễ - "Thần nữ Ngô thị tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ thiên nhan muôn tuổi."

Hoàng đế có chút bất ngờ - "Con gái của Ngô Từ? Vậy ra nàng là em gái của Ngô Tuyên Vinh."

"Dạ phải ạ, Ngô Tuyên Vinh là chị gái của thần nữ."

"Ngẩng mặt lên cho trẫm xem."

Ngọc Dao ngẩng mặt lên, da nàng trắng nõn như hoa lê, tuy không phải bậc mỹ nữ nhưng gương mặt đôn hậu.

Hoàng đế tỏ vẻ vô cùng hài lòng - "Nàng rất giống chị nàng. Giữ lại đi!"

Nguyễn Cung nghe vậy liền hô lên - "Giữ thẻ, ban hoa."

"Thần nữ tạ ơn bệ hạ." - Ngọc Dao hành lễ rồi lui ra.

Nguyễn Phúc lại xướng lên - "Con gái của Lang trung Lại bộ Dương Linh, Dương Hạ Bí, mười bảy tuổi."

"Thần nữ tham kiến bệ hạ, cung chúc thánh nhan muôn tuổi." - Hạ Bí vừa nói vừa hành đại lễ.

Trái ngược với Ngô thị, nàng là người có nét đẹp đẫy đà, khuôn mặt toát lên vẻ tự tin, tuy nhiên chân mày cho thấy nàng là người nóng vội khiến cho tư sắc giảm đi ít nhiều.

Hoàng đế nhìn nàng có chút thích thú, liền hỏi - "Trẫm nghe giọng nói của nàng đầy tính hào sảng, nghe không giống các tiểu thư khuê các ở Đông Kinh."

"Dạ bẩm phải ạ, thần nữ quê gốc ở vùng Sơn Nam, trước giờ ở Lam Kinh, chỉ mới lên Đông Kinh vài tháng ạ." - Hạ Bí cười tươi, mau mắng trả lời.

"Trước giờ chỉ gặp các tiểu thư nhà quan lại luôn bị gò bó trong khuôn phép, ít có người hào sảng như nàng. Giữ lại đi."

Nguyên Cung hô lên - "Giữ thẻ, ban hoa."

"Thần nữ tạ ơn bệ hạ." - dáng vẻ của Hạ Bí vui mừng vô cùng, vội vàng quỳ xụp xuống tạ ơn.

Các lượt truyền tú nữ sau đó toàn những người một màu như nhau, Hoàng đế lấy nĩa ghim một miếng lê rồi cho vào miệng, tỏ vẻ không vừa ý những người tú nữ kia.

Nguyễn Phúc vẫn tiếp tục xướng tên tú nữ tiếp theo:

"Con gái An phủ sứ trấn Lạng Sơn Bùi Cầm Hổ, Bùi Đan Thư, mười sáu tuổi"

"Thần nữ Đan Thư tham kiến bệ hạ. Cung chúc bệ hạ vạn tuế" - Đan Thư hành lễ, cử chỉ tay chân có hơi vụng về. Nhận ra điều đó nên Đan Thư có chút ấp úng - "Thần nữ hành lễ vụng về, xin bệ hạ thứ tội"

Hoàng đế chợt cười, ngữ khí vui vẻ - "Nàng đáng yêu như thế sao trẫm nỡ trách chứ."

Đan Thư nghe thế cũng thoải mái hơn, nàng cười tươi một cái tựa đóa vừa bung nở buổi bình minh.

Hoàng đế nhìn một lúc lâu rồi cất tiếng - "Giữ thẻ."

"Giữ thẻ, ban hoa." - Nguyễn Cung xướng lên.

"Tạ bệ hạ." - Đan Thư cúi đầu tạ ơn rồi lui ra.

Cuối cùng là nhóm Tú nữ ở Hải Tây đạo*. Do là ở miền biên viễn nên con gái ít có phần dịu dàng, đài các, ít khi vừa mắt quân thượng.

(*) Hải Tây đạo bao gồm các vùng từ Thanh Hóa trở vào nam

"Con gái Hành khiển Hải Tây đạo Nguyễn Đính, Nguyễn Chiêu Anh, mười bảy tuổi."

Chiêu Anh tiến vào trong bộ Giao Lĩnh màu lam ngọc, nàng toát lên cái cao sang đài cát, nhưng càng là thanh cao tao nhã.

"Thần nữ tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ thánh nhan muôn tuổi." - Chiêu Anh hành lễ, giọng nàng trong veo.

Hoàng đế ngắm nhìn người con gái ấy hồi lâu, thoáng đến ngơ ngẩn, bất giác nói - " Đúng là 'Thiên sinh lệ chất'".

Chiêu Anh đỏ mặt, cười thẹn - "Bệ hạ quá khen, thần nữ tự biết bản thân kém sắc, sao dám sánh với Dương Quý phi."

(*) Thiên sinh lệ chất - Trích từ Trường ca hận của Bạch Cư Dị.

Hoàng đế ngồi thẳng dậy, giọng hứng thú - "Nàng xem ra cũng có thi thư. Từng đọc qua sách gì rồi? Ngẩng mặt lên trẫm xem."

"Thần nữ chỉ đọc Nữ tắc và Nữ đức, đối với thi thư chỉ nghe lỏm một ít từ chỗ cha anh, không dám nhận am hiểu."

Hoàng đế tiến đến ngắm nhìn Chiêu Anh, vừa vén rèm châu đã bị dung nhan nàng là cho kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có thể "A" lên một tiếng. Khoảnh khắc nàng ngẩng mặt lên tựa như mặt trăng vụt ra khỏi mây mờ. Mày ngài, mắt phượng, mi cong vút, đôi môi đỏ thắm tựa viên hồng ngọc trên chiếc trâm nàng cài. Hoàng đế không nói lời nào, người bước ra ngoài, tay cầm lấy đóa hoa lụa chìa về phía Chiêu Anh. Nàng theo phản xạ mà ngước nhìn Hoàng đế. Nàng thoáng ngây ngẩn vì vẻ thanh tuấn của người, nhưng càng là vì cái ánh mắt ấy. Ánh mắt người trao cho nàng vô cùng ấm áp, dịu dàng đến lạ, không giống cái lạnh lùng, khắc bạt mà nàng hằng tưởng tượng khiến. Ánh mặt khiến đầu óc Chiêu Anh trống rỗng, nàng không nghĩ gì chỉ đưa tay nắm lấy đóa hoa lụa trong tay Hoàng đế. Hoàng đế mỉm cười hài lòng rồi bước đi:

"Kết thúc ở đây."

Nguyễn Cung đỡ Hoàng đế lên kiệu rồi hỏi:

"Bệ hạ định về điện Hội Anh luôn hay sao ạ?"

"Về điện Hội Anh đi." - Hoàng đế xoa xoa lòng bàn tay, mỉm cười.

"Bãi giá điện Hội Anh!"

Chiều đó danh sách phân vị của người mới đã được đưa đến cung Khánh Phương. Nhật Lệ đọc lướt qua từng cái tên một:

"Nguyễn Chiêu Anh phong Tài Nhân.

Dương Hạ Bí phong Lương Nhân.

Ngô Ngọc Dao phong Lương Nhân.

Bùi Đan Thư phong Mỹ Nhân."

Yên Chi đứng bên cạnh lên tiếng thắc mắc - "Nô tỳ nghe nói Bùi Mỹ Nhân tạo cho bệ hạ ấn tượng rất tốt, bệ hạ đối với cô ấy cũng rất hài lòng. Sao lại chỉ được phong Mỹ Nhân chứ?"

Nhật Lệ cười một cái, nói - "Chuyện này nói ra là cô ấy bị cha mình liên lụy, Bùi Cầm Hổ đắt tội Lê Sát bị biếm ra Lạng Sơn, con gái ông ta tất nhiên cũng không thể được phong chức cao rồi."

"Cha cô ấy đắt tội Đại Tư đồ, vậy xem ra cô ấy cũng không yên với Nguyên Phi rồi" - Giọng Yên Chi có chút thương cảm

Nhật Lệ không nói gì thêm bắt đầu cầm bút, sắp xếp cung điện cho những người mới:

"Nguyễn Tài Nhân có xuất thân cao nhất, ta không thể nàng ấy chịu thiệt. Sắp xếp cho nàng ấy ở trong điện Lập Nghi. Còn Dương Lương Nhân sẽ ở điện Ngô Quang. Ngô Lương Nhân sẽ điện Phù La. Bùi Mỹ Nhân sẽ điện Tường Vân."

Yên Chi vừa mài mực, vừa nói - "Lệnh bà thật tốt, sắp xếp chỗ người mới toàn là những nơi gần điện Hội Anh."

Nhật Lệ thở phào, bỏ bút xuống. Cô đưa chén trà lài mới pha lên nhấp một ngụm - "Ta cũng chỉ có thể tận lực như thế thôi, nhưng chưa chắc mấy cô gái đó sẽ được chỗ như ta sắp xếp."

"Ý lệnh bà là..." - Yên Chi ngập ngừng

"Tuy việc này bệ hạ giao cho ta, nhưng làm xong vẫn phải để cung Cảnh An xem lại, mà con người đó có tha cho ai bao giờ." - Nhật Lệ nhấp thêm ngụm trà nữa.

Quả nhiên như Nhật Lệ dự đoán, sau khi đưa danh sách các cung của người mới đến cung Cảnh An thì Bùi Mỹ Nhân đã bị đưa một mạch từ điện Tường Vân sang tận điện Ý Yên ở phía tây Ngự hoa viên.

Một chốc sau thì Yên Chi đi vào phật đường nơi Nhật Lệ đang niệm phật, nét mặt vô cùng hớn hở. Cô quỳ xuống nói - "Lệnh bà mau chuẩn bị tiếp giá ạ! Nguyễn Cung đến bẩm bệ hạ sẽ đến cung Khánh Phương dùng bữa tối ấy ạ!"

Nhật Lệ cười nhạt một tiếng - "Bệ hạ còn nhớ đến cung Khánh Phương sao?" - vừa nói cô vừa đứng dậy.

Yên Chi đỡ Nhật Lệ đứng lên, cô nói tiếp - "Nhưng chẳng phải bệ hạ vẫn giao cho lệnh bà việc sắp xếp cho người mới sao?"

Nhật Lệ lắc đầu - "Bệ hạ làm thế chỉ muốn Nguyên Phi biết trong này cô ta không phải cái gì cũng có thể làm chủ, càng muốn Lê Sát biết bệ hạ đã không cần dựa dẫn vào ông ta quá nhiều nữa." - nhắc đến Nguyên Phi thì ánh mắt Nhật Lệ nổi lên một tia căm hận.

Thấy được điều đó Yên Chi nói ngay - "Lệnh bà yên tâm, Lê Ngân đại nhân tuy ngoài mặt vẫn cùng phe với Đại Tư đồ, nhưng đã âm thầm thu thập tội chứng của ông ta. Đợi khi thời cơ thuận lợi sẽ đưa chúng cho Ngự Sử đại vạch tội ông ta. Một khi Đại Tư đồ ngã, lệnh bà lo gì không có ngày trả thù được Nguyên Phi chứ? Nhưng trước tiên lệnh bà cần phải hàn gắn lại với bệ hạ, người và bệ hạ không thể xa cách mãi được!"

Nhật Lệ hít sâu một cái - "Được ta nghe lời người. Vì trả mối thù giết con này, việc gì ta cũng làm."

Một lúc sau thì thánh giá của Hoàng đế cũng đến cung Khánh Phương.

"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ."

Nhật Lệ định vái lễ thì Hoàng đế ngay lập tức đỡ lại.

"Miễn lễ. Trẫm đến trễ nàng đợi có lâu không?"

"Bệ hạ chịu đến cung Khánh Phương là thần thiếp vui rồi, nào dám than trách."

"Vậy" - Hoàng đế nhỏ giọng - "Đêm nay trẫm ở lại với nàng."

Nhật Lệ cười, ra vẻ ngượng ngùng - "Xem ra bệ hạ không chỉ định đến để dùng bữa thôi đâu nhỉ?"

~***~

"Xem ra sau bữa tối ở cung Khánh Phương. Bệ hạ rất vui" - Nguyễn Cung nhìn Hoàng đế đang nằm trên võng, nói.

"Phải trẫm rất vui, lâu nay thấy Lê Chiêu Nghi còn u uất, trẫm nghĩ nàng ấy còn canh cánh chuyện mất con trong lòng. Nay thấy nàng ấy vui vẻ trở lại trẫm cũng thấy an tâm phần nào" - Rồi Hoàng đế bắt đầu căn dặn - "Ngươi đến Nội Vụ Phủ chọn một vài đồ tốt đem đến cung Khánh Phương. Coi như là bù đắp cho Lê Chiêu Nghi những ngày qua."

"Dạ." - Nguyễn Cung tuân mệnh đi thẳng đến Nội Vụ Phủ.

-Còn tiếp-