(*) Thất Tử: Mất con
Ban chiều Hoàng đế truyền chỉ sẽ đến cung Cảnh An dùng cơm tối, Nguyên Phi vui mừng vô cùng. Cô đích thân đốc thúc bọn cung nhân nấu nướng, toàn là những món Hoàng đế thích. Xong việc cònòn đích thân ra ngoài đứng đợi Hoàng đế.
"Coi kìa sao nàng lại ra đây đứng chứ, nhỡ nhiễm lạnh thì sao."
Nhìn thấy Hoàng đế tiến vào Nguyên Phi liền hành lễ, rồi tiến lại ôm tay Hoàng đế, nói:
"Thần thiếp ngồi bên trong cứ bứt rứt không yên nên ra đây đứng đợi bệ hạ." - Nguyên Phi đổi giọng nũng nịu - "Thần thiếp cứ tưởng người quên thần thiếp luôn rồi."
Hoàng đế cười xòa - "Nàng ở bên trẫm lâu nhất, sao trẫm quên nàng được."
Ngồi vào bàn ăn, Nguyên Phi rót cho Hoàng đế ly rượu, nói - "Hôm nay bệ hạ dường như có chuyện vui chắc bữa ăn hôm nay sẽ ăn rất ngon rồi."
"Nàng tinh ý lắm. Từ những đầu năm Thiệu Bình bọn giặc cướp Chiêm Thành cứ quấy phá vùng biên ải phía nam, hôm nay Đại Tư đồ Lê Sát, cha nàng đã dẹp yên bọn chúng, còn bắt quốc vương Chiêm Thành đảm bảo cho phía nam Đại Việt yên ổn. Trẫm rất vui." - Hoàng đế cao hứng liền một hơi uống cạn ly rượu
"Vậy để thần thiếp kính bệ hạ một ly, gọi là chia vui." - Nguyên Phi rót đầy.
Hoàng đế cao hứng nâng ly cạn trong một hơi.
Hai người cùng dùng bữa trò chuyện rộn rã, từ lâu lắm rồi cung Cảnh An này mới lại tươi vui đến thế.
"Bệ hạ...bệ hạ..." - Nguyễn Cung hớt hãi chạy vào, hắn chạy nhanh đến mức khi quỳ xuống hai đầu gối còn lê một đoạn trên sàn, nghiêm trọng nói - "Bẩm bệ hạ...cung Khánh Phương...bà Huệ Phi xảy ra chuyện rồi ạ."
Nghe đến đây Hoàng đế liền buông đũa xuống, lộ rõ nét lo lắng, liền quay sang hỏi - "Huệ Phi thế nào? Nói rõ cho trẫm". Sắc mặt Nguyên Phi cũng thay đổi .
"Dạ bẩm...bà Huệ Phi nửa canh giờ trước chợt thấy đau bụng đã truyền Thái Y đến xem, nhưng không bớt, Thái Y nói có dấu hiệu sinh."
"Cái gì? Cái thai mới 4 tháng đã sinh sao?" - Nguyên Phi cũng bất ngờ.
"Đến cung Khánh Phương ngay!" - Hoàng đế tức tốc đi lên kiệu.
"Thật tình, lâu lắm ta với bệ hạ mới ngồi chung vui vẻ như vậy..." - Tặc lưỡi một tiếng cô quay qua nói với Liễu Châu - "Ngươi đến Ngự Thiện Phòng thu xếp đi. Ta cũng đi cung Khánh Phương một chuyến."
"Dạ, nô tỳ đi liền ạ."
Hoàng đế và Nguyên Phi đến cung Cảnh An thì chốc sau Thục Quyên cũng đến. Cả cung Khánh Phương náo loạn cung nhân ra tẩm điện liên tục, tiếng bà mụ gọi nước nóng cứ vang lên.
"Trần Hạo, khanh nói cho trẫm nghe rốt cuộc Huệ Phi bị gì?"
"Bẩm bệ hạ, lệnh bà sinh non, xuất huyết khá nhiều nhưng tạm thời thì không sao." - Trần Thái Y trán đầy mồ hôi.
"Còn long thai?" - Hoàng đế trầm giọng.
"TThần vô năng, xin bệ hạ giáng tội." - Trần Thái Y dập đầu.
"Mà đang yên đang lành sao lại sinh non cơ chứ. Có phải đã ăn phải thứ gì không sạch sẽ chăng?" - Vừa dứt câu mọi ánh liền đổ dồn về Nguyên Phi.
"Nguyên Phi sáng suốt, Huệ Phi đích thực đã ăn phải một thứ tính hàn, có tác dụng chống ứ huyết đông máu. Còn cụ thể đó là gì thần phải xem qua thức ăn hàng ngày của Huệ Phi cũng như là trao đổi với Ngự Thiện Phòng."
"Được rồi! Nguyễn Cung, ngươi đi theo giúp Trần Hạo đi!"
Hai người kia hành lễ rồi lui đi. Hoàng đế nhìn đăm đăm xuống sàn, không biểu cảm, không suy chuyển cứ như pho tượng.
"Bệ hạ, người phúc lớn như trời, con cái rồi sẽ có nữa mà! Xin người đừng bi thương quá." - Thục Quyên an ủi Hoàng đế.
"Nguyên Phi, Trịnh Tuyên Vinh. Hai người ở lại an ủi Huệ Phi, trẫm về điện Hội Anh trước đây." - Giọng Hoàng đế lạnh như bưng, dứt khoát đứng dậy rồi đi ra kiệu.
"Lệnh bà, lệnh bà tỉnh rồi." - Yên Chi lên tiếng - "Người đâu đem thuốc vào."
Thục Quyên và Nguyên Phi nhìn nhau, không ai bảo ai cùng đi vào trong.
"Em tỉnh rồi à! Em làm mọi người lo lắm." - Nguyên Phi lên tiếng trước .
Thục Quyên bưng chén thuốc đưa cho Yên Chi - "Chị còn yếu, hãy uống thuốc trước đi."
Nhật Lệ cau mày nhìn bọn, cái điệu bộ quan tâm tình cảm này khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ. Cô toang ngồi dậy nhưng cảm thấy trong người không còn chút sức.
"Lệnh bà còn yếu không nên cử động đâu ạ!" - Yên Chi đỡ lấy Nhật Lệ
"Nguyên Phi, Trịnh Tuyên Vinh... Có chuyện... chi thế này? Sao hai người lại.... ở đây?" - Nhật Lệ cất giọng yếu ớt.
"Huệ Phi à, em phải thật bình tĩnh. Tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." - Nguyên Phi nói với giọng quan tâm nhất có thể.
"Rốt cuộc. .là có chuyện gì?"
"Chị Huệ Phi à...long thai...chị phải thật bình tĩnh nha... Long thai....mất rồi." - Thục Quyên xúc động.
Nhật Lệ há hốc, hai mắt cô trân tráo nhìn Nguyên Phi rồi Thục Quyên, đáp lại cô chỉ là những tiếng thở dài, cái lắc đầu. Nhìn qua Yên Chi thì con bé còn chẳng dám đáp lại, nó quay sang hướng khác khẽ lau đi giọt nước mắt. Nhật Lệ hiểu ra điều gì đó, cô run run đưa tay sờ bụng mình rồi mọi thứ vỡ toạc, cô gào lên:
"CON...CON TA!!!!"
Nhật Lệ gào đến khi lạc cả giọng, nước mắt cô rơi lã chã. Đứa con bé bỏng mới hôm nào cô còn vuốt ve âu yếm nay chẳng còn. Nhật Lệ muốn ngồi dậy, cô muốn chạy đi tìm Trần Hạo để nghe ông ta nói rằng chỉ là nhầm lẫn, đứa bé vẫn an yên trong bụng cô. Nhưng những tiếng gào thét ban nãy để lấy đi hết phần sức lực cuối cùng còn lại của cô, cô chỉ có thể nắm đó, đưa tay xoa bụng mà khóc nấc lên từng hồi.
"Em đừng bi thương quá! Con rồi sẽ có nữa mà." - Nguyên Phi định đưa tay đến an ủi.
"Cô không cần... ở đây giả nhân... giả nghĩa...nhất định là cô hại con ta...nhất định là cô." - Nhật Lệ kích động hất tay Nguyên Phi ra, cô chỉ thẳng mặt nàng ta mà nói.
Nguyên Phi nghe vậy thì cả giận đứng phắt dậy - "Huệ Phi, ta thấy cô mới mất con nên đến an ủi, không ngờ cô còn không biết tốt xấu."
"Chị Nguyên Phi bớt giận, chị Huệ Phi đang bi thương quá độ, lời nói không hay cũng là lẽ thường" - Thục Quyên nhẹ nhàng khuyên giải .
"Ta thấy Huệ Phi đau lòng vì con nên sẽ không chấp nhất. Hãy lo mà tịnh dưỡng đi." - Nguyên Phi nén giận bỏ đi.
"Chị Huệ Phi hãy lo tịnh dưỡng, em xin về trước." - Thục Quyên cũng hành lễ rồi lui về.
"Đêm nay hẳn là có nhiều người sẽ không ngủ rồi" - Thục Quyên nhìn lên nền trời, cười giễu.
Đêm đó, Nhật Lệ cứ nằm khóc rấm rứt đến khi lịm đi. Nguyên Phi cũng đứng ngồi không yên cho đến khi Liễu Châu về báo người nhà của Lý Thằng, tên nội quan làm việc cho cô ở Ngự Thiện phòng đã bị Lê Sát bắt. Còn Hoàng đế cũng chẳng có nổi một khắc tịnh tâm, hai lộ Lạng Sơn, Nam Sách bất ngờ bùng lên dịch bệnh. Hoàng đế cùng các đại thần nghị sự đến mặt trời đứng bóng mới ngơi đi một chút.
Nguyễn Cung và Trần Hạo đi vào, ậm ừ một lúc mới dám lên tiếng:
"Nô tài tham kiến bệ hạ."
"Vi thần tham kiến bệ hạ."
"Miễn lễ cả đi" - Hoàng đế chầm chậm chuyển mình, giọng nói đầy mệt mỏi -"Trần Hạo, rốt cuộc Huệ Phi đã ăn phải thứ gì?"
"Bẩm bệ hạ, sau khi thần xem xét thức ăn của bà Huệ Phi thì phát hiện trong chả tôm mà lệnh bà ăn hàng ngày trong suốt ba tháng qua đã bị thêm vào thịt cua, chính thứ này đã hại long thai trong bụng lệnh bà." - Trần Hạo vừa nói thì Nguyễn Cung dâng dĩa chả tôm lên.
Hoàng đế xem qua dĩa chả rồi lên tiếng - "Trẫm thường nghe nói thịt cua rất tốt cho sức khỏe. Sao lại có hại long thai của Huệ Phi."
"Bệ hạ thông tuệ, thịt cua có vị mặn, mùi tanh, tính hàn, hơi độc, tác dụng liền gân, nối xương, trị nhiệt tả, ngộ độc, lở ghẻ, đặc biệt là tiếp thêm sinh lực, tăng cường lưu thông máu, chống đông ứ máu. Chính cái "tiếp thêm sinh lực, tăng cường lưu thông máu, chống đông ứ máu" này đã làm hại đến long thai. Hơn nữa Huệ Phi uống trà hàng ngày, tuy là trà nhạt, bình thường thì không sao nhưng cộng với thịt cua gây hại lớn đến dạ dày khiến cho Huệ Phi suốt mấy tháng liên tục đau bụng, nôn mửa."
Hoàng đế đập tay lên bàn, giọng đầy tức giận - "Huệ Phi ăn thịt cua mấy tháng, liên tục đau bụng nôn mửa. Khanh thân là Thái Y mà không biết sao? Hả?"
"Bệ hạ thứ tội. Trước đó bệ hạ sai thần điều chế "thuốc thụ thai" cho Nguyên Phi và Huệ Phi, thần đã nói thuốc đó có hại cho cơ thể. Huệ Phi uống thuốc đó mấy năm nên cơ thể yếu là chuyện bình thường. Thần dù có khám được bà Huệ Phi cơ thể yếu đi thì cũng nghĩ là do thuốc thôi ạ!" - Trần Hạo quỳ xụp xuống nói.
"Ngự Thiện Phòng có biết Huệ Phi không được ăn thịt cua không?" - Hoàng đế dịu giọng lại hỏi Trần Hạo.
"Dạ thần có nói với Ngự Thiện Phòng ạ."
"Vậy tại sao lại có thịt cua trong đồ ăn của Huệ Phi? Không lẽ bọn nội quan để nhầm?" - Hoàng đế nhìn qua Nguyễn Cung.
"Bẩm bệ hạ." - Nguyễn Cung bẩm tấu - "Nô tài điều tra ra Liễu Châu, cung nữ cận thân của bà Nguyên Phi mấy tháng nay thường đích thân đến Ngự Thiện Phòng, còn gặp riêng một nội quan tên Lý Thắng, chính là tên chuẩn bị món chả tôm hàng ngày cho bà Huệ Phi. Nô tài đã dụng hình hỏi cung thì hắn nhất quyết không khai, chỉ nói là mình nhầm lẫn, để lẫn thịt cua vào thôi. Sau đó nô tài cử người ra ngoài đến nhà hắn điều tra thì mới biết cả nhà hắn đã bị gia binh trong phủ Đại Tư đồ đưa đi rồi ạ!"
Hoàng đế hất đổ dĩa chả trên bàn, dù cố kiềm chế nhưng giọng nói vẫn lộ cái giận dữ - "Hay, hay lắm! Cha con Nguyên Phi trong ngoài ăn ý, đã đoạt đi một đứa con của trẫm, còn làm hết sức lộ liễu. Bọn họ căn bản không coi trẫm ra gì!"
Chợt bên ngoài điện Hội Anh có tiếng ồn ào. Là Nhật Lệ, sắc mặt cô nhợt nhạt đến đáng thương.
"Lệnh bà, lệnh bà không vào được đâu." - đám cung nhân đang giữ Nhật Lệ lại.
"Tránh ra, ta phải vào gặp bệ hạ." - Nhật Lệ một mực đòi vào bên trong điện Hội Anh.
Một cung nhân đi vào báo - "Bẩm bệ hạ, bà Huệ Phi một mực đòi đây. Chúng nô tài đã ngăn lại nhưng không được."
"Cho Huệ Phi vào đi! Trần Hạo, khanh lui đi."
"Thần cáo lui."
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ." - Nhật Lệ thần sắc mệt mỏi, đến cả giọng nói cũng uể oải.
"Miễn lễ đi, nàng còn yếu sao không nghỉ ngơi lại đến đây?"
"Kẻ thù giết con còn chưa bị trừng trị thích đáng, sao thiếp có thể nghỉ ngơi."
"Bệ hạ!" - Nhật Lệ lại quỳ xuống - "Chính tai thiếp nghe Trần Hạo nói Liễu Châu là người sai khiến tên Lý Thắng bỏ thịt cua vào chả hại con thiếp."
"Nghe? Nàng nghe được gì?" - Hoàng đế thoáng có tia sợ hãi.
"Thì thiếp nghe Liễu Châu hay gặp riêng tên Lý Thắng, cả nhà của hắn cũng bị Đại tư đồ giữ." - Nhật Lệ có chút bối rối.
"Huệ Phi à!" - Hoàng đế đỡ cô dậy - "Không phải đâu, chuyện tên Lý Thắng cho thịt cua vào chả làm hại long thai của nàng là thật. Nhưng không liên quan đến Nguyên Phi đâu. Còn chuyện Đại tư đồ..." - Hoàng đế ngập ngừng một lát - "À là chuyện triều chính, nàng không được phép biết."
Nhật Lệ lui ra xa Hoàng đế, mặt tràn đầy thất vọng - "Bệ hạ sao người có thể nói vậy? Người bị hại chết là con của người! Sao người có thể bao che cho bọn chúng như vậy. Người là Hoàng đế sao lại có thể hèn nhát như thế!"
"HUỆ PHI!!!" - Hoàng đế thét lớn - "Nàng biết mình vừa nói gì không? Ngôn hành như thế sao xứng với ngôi Tam phi?"
"Thấy con mình bị hại mà thiếp không làm gì được thì thiếp không cần ngôi Phi này đâu bệ hạ."
"Được nếu nàng nói thế..." - Hoàng đế quay qua Nguyễn Cung - "Truyền chỉ ý của trẫm, Huệ Phi Lê thị, ngôn hành thất thố không hợp đạo lẽ làm thê thiếp. Nay giáng làm Chiêu Nghi để cảnh tỉnh mà suy xét lại bản thân mình."
"Người đâu, đưa Lê Chiêu Nghi về cung cho trẫm."
"Bệ hạ..." - Nhật Lệ mở to mắt, trân tráo nhìn Hoàng đế dù chân đang bước theo lực dìu đi của đám cung nhân.
"Bệ hạ xin nguôi giận." - Nguyễn Cung đặt chén trà xuống - "Lệnh bà tuy ăn nói có hơi không phải phép nhưng cũng là do bi thương quá độ. Bệ hạ đâu cần phạt nặng vậy!"
"Trẫm biết là nàng ấy đau lòng, nhưng lúc này trẫm không thể động đến Nguyên Phi khi Lê Sát còn là cây đại thụ trong triều. Nên vậy đành phải để Nhật Lệ chịu thiệt một chút, chỉ có như vậy Nguyên Phi và Lê Sát mới ỷ y rằng chuyện này đã trót lọt. Từ đó mà trẫm sẽ dễ dàng bắt gọn mẻ lưới này!"
Hoàng đế chợt thở dài - "Nguyễn Cung, bên phía cung Khánh Phương ngươi lo liệu thật tốt, đừng để Nhật Lệ chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa. Còn tên Lý Thắng đày đến Lam Kinh làm khổ sai quét dọn Hoàng lăng, tuyệt đối phải giữ mạng cho hắn, nếu có xảy ra chuyện gì trẫm sẽ hỏi tội ngươi."
"Dạ nô tài xin đi ngay ạ, xin bệ hạ yên tâm."
Cung Cảnh An.
"Thật sao? Bệ hạ thật sự giáng vị cô ta luôn sao?" - Nguyên Phi đầy bất ngờ khi nghe Liễu Châu bẩm báo chuyện ở điện Hội Anh.
"Dạ không sai, sau khi Lê Chiêu Nghi vu oan cho lệnh bà, thất thố với bệ hạ đã bị giáng vị ngay." - Liễu Châu rót chén trà hoa cúc cho Nguyên Phi.
"Vậy xem ra chuyện này đã làm rất trót lọt, nói với cha ta thả người nhà của tên Lý Thắng ra đi." - Nguyên Phi cầm chén trà lên đầy đắt ý - "Lê Nhật Lệ ơi Lê Nhật Lệ cô thật sự quá coi thường Ngọc Dao này rồi! Cô nghĩ dăm ba lời buộc tội đó của cô sẽ lật đổ được ta sao? Đúng là nằm mơ giữa ngọ."
-Còn tiếp