Từ sáng sớm trên dưới phòng Thượng Thiện đã vô cùng tất bật, bọn nội quan phải luôn tay luôn chân để chuẩn bị cho kịp bữa sáng.
Bữa sáng vừa được đưa đi đến các cung các điện chúng lại phải lao vào chuẩn bị tiếp bữa trưa. Công việc vốn đã mệt mỏi, lại cộng thêm tiếng quát mắng hạch sách của bọn nội quan đứng đầu càng khiến chó gà không yên.
"Ta nói cho các ngươi biết, lệnh bà ở cung Khánh Phương đang mang thai nên công việc ở đó phải đặt lên hàng đầu. Nếu bê trễ hay sơ suất là do các ngươi không muốn giữ đầu của mình." - Tiếng tên nội quan già lanh lảnh.
"Em chào chị Liễu Châu."
Thu Cúc thấy Liễu Châu đến liền mỉm cười, gật đầu chào. Tuy Nguyên Phi không xem trọng Thục Quyên nhưng cùng là phận nô tỳ nên Liễu Châu đối với Thu Cúc cũng có vài phần thân quen. Cô cười nhẹ đáp lễ, nói:
"Ừ, em đến đây làm gì thế?"
"Dạ là đến lấy ít bánh đậu xanh để lát nữa dùng bữa xong cho lệnh bà ăn nhẹ." - Thu Cúc thật thà còn giở dĩa bánh đậu xanh trong giỏ ra.
Lúc đó một đoàn người trên tay xách các thùng tôm, cá tươi đi ngang qua. Mùi tanh hôi lan ra khiến Thu Cúc và Liễu Châu phải đưa tay lên che mũi lại.
"Tanh thật đấy, không biết đi đâu mà toàn tôm, cá sống không biết." - Liễu Châu không chịu nổi lên tiếng.
"Còn đi đâu được nữa, Huệ Phi có thai thích ăn tôm, cá nên chúng được đưa đến đó để chế biến." - Thu Cúc nhanh nhảu nói tiếp - "Mà chị có để ý mấy món thủy sản lúc nãy chỉ có tôm cá mà không có cua không?"
Liễu Châu ngẫm lại rồi khẽ gật đầu - "Đúng là không có thật. Mà tại sao thế, chị nghe nói cua rất bổ mà."
Lại cái giọng điệu thật thà ban nãy, Thu Cúc nói tiếp - "Chị không biết đó thôi. Em nghe mấy cụ ở quê nói thịt cua rất có hại cho người mang thai, mà triệu chứng lại không rõ ràng nên cực kỳ nguy hiểm."
Liễu Châu nghe vậy thì thờ người ra suy nghĩ một hồi lâu rồi mới sực tỉnh.
"À ra là thế... À chị chợt nhớ ở cung Cảnh An còn có việc, chị đi trước nha, hôm nào rảnh chị em mình lại nói chuyện nha."
Liễu Châu nói chưa dứt lời liền chạy vụt đi. Thu Cúc nhìn theo trên môi hiện ra một ý cười hài lòng.
Cung Cảnh An.
Nguyên Phi đang ngồi dùng thiện bên thiên điện thì Liễu Châu tiến vào, cô liền ra hiệu cho tiểu cung nữ đang hầu thiện lui ra ngoài.
"Đến Ngự Thiện Phòng cả buổi, vừa về là làm ra vẻ thần bí rốt cuộc là có chuyện gì?" - Nguyên Phi buông đũa xuống, đưa chén trà lên môi nhấp mấy ngụm.
"Dạ lệnh bà thứ tội, nhưng thưa lệnh bà con đã tìm được cách để giải quyết ưu phiền của lệnh bà." - Rồi cô ghé sát tai Nguyên Phi - "Giải quyết cái thai của Huệ Phi thưa lệnh bà."
Nguyên Phi nửa tin nửa ngờ, hỏi lại - "Ngươi nói thật sao? Là cách gì nói mau."
Liễu Châu gật đầu - "Dạ thật, con biết được thịt cua có tác dụng tan bầm chống đông máu, triệu chứng lại không rõ ràng nên đối với thai phụ là cực kỳ nguy hại. Nếu chúng ta trộn thịt cua vào mấy món tôm, cá của Huệ Phi thì chắc chắn cái thai sẽ khó giữ."
Nguyên Phi ngần ngại - "Nhưng lỡ bại lộ thì mưu hại Hoàng tự là tội tru di, hơn nữa đó chỉ là đứa trẻ còn nằm trong bụng. Ta e..."
"Lệnh bà." - Liễu Châu cắt ngang - "Nhưng nếu lệnh bà không làm thì mai này Huệ Phi sinh ra Hoàng tử càng đắc ý. Tư Khấu Lê Ngân cha cô ta sẽ càng ỷ thế lấn lướt Đại Tư đồ, xin lệnh bà nghĩ cho đại cuộc."
Nguyên Phi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, suy nghĩ một hồi, cô nói -"Được rồi. Vậy thì chúng ta cứ cho từng chút từng chút thịt cua vào mỗi bữa, thời gian lâu cũng được, miễn là kín kẽ và có tác dụng. Ngươi đến Ngự Thiện Phòng tìm tên nội quan phụ trách đồ ăn bên cung Khánh Phương giao việc đi, tìm được rồi thì ta sẽ kêu cha ta để ý người nhà của hắn, đảm bảo tên đó sẽ không quay lại cắn chúng ta."
"Lệnh bà anh minh, nô tỳ đi làm ngay." - Liễu Châu ngay lập tức lui ra.
Nguyên Phi đưa đôi mắt đượm sầu nhìn mặt hồ Huỳnh Tương lặng sóng phía xa xa, trong đầu cô không ngừng hiện lên một câu hỏi:"Rốt cuộc ta làm như vậy là đúng hay sai?"
Như thường lệ, Hoàng đế lại đến cung Khánh Phương dùng bữa.
"Hôm nay tiền triều nhiều việc nên trẫm đến trễ, nàng đợi có lâu không?" - Hoàng đế ân cần đỡ Nhật Lệ ngồi xuống rồi mới an vị ở đối diện.
"Bệ hạ đến dùng bữa với mẹ con thần thiếp hàng ngày dù có đợi thêm một lúc cũng không sao?" - Nhật Lệ tươi cười, ngón tay trắng nõn thon dài của cô xoa nhẹ trên bụng.
Hai người vừa dùng bữa vừa trò chuyện rôm rả.
"Nàng mang thai có vất vả lắm không?"
"Dạ chỉ mới hơn một tháng thôi nên cũng không ốm nghén nặng quá, thỉnh thoảng có hơi đau đầu, mệt mỏi nhưng nhờ Trần Thái Y y thuật mát tay nên không sao, còn giúp thần thiếp ăn uống ngon miệng hơn."
"Vậy thì tốt, Trần Hạo là người đứng đầu Thái Y Viện, Thái Y cận thân của trẫm, có gì không ổn cứ gọi hắn."
Hoàng đế gắp một miếng chả tôm đặt vào chén Nhật Lệ - "Nàng ăn đi, trẫm nghe nói tôm rất tốt cho thai nhi."
Hoàng đế dùng bữa xong cũng vẫn ở lại uống với Nhật Lệ chung trà rồi mới về điện Hội Anh.
"Lệnh bà vào trong thôi kẻo lạnh." - Yên Chi khoác cho chủ cái áo rồi cẩn thẩn dìu Nhật Lệ vào tẩm điện.
Nhật Lệ ngồi xuống trước gương, nhẹ nhàng rút cây trâm hồng ngọc chạm chùm hoa thạch lựu trên tóc xuống, Yên Chi cũng giúp cô tháo đôi hoa tai đặt xuống bàn rồi lại tỉ mẩn dùng chiếc dùng chiếc lược ngà voi chải những đường lược thật nhẹ nhàng trên mái tóc đen huyền óng ả của Nhật Lệ, giúp cô thư giãn bội phần.
"Mẹ đã tìm được cách để cho ta có thể sinh ra Hoàng tử chưa?" - Nhật Lệ thư thái nói.
"Dạ lệnh bà yên tâm, phu nhân đã thỉnh về một thầy đồng cao tay, ở trong phủ làm phép chắc chắn sẽ giúp lệnh bà sinh ra Hoàng tử."
Yên Chi dứt lời đột nhiên cả tẩm điện im bặt, một cơn gió đột ngột thổi mạnh vào khiến đám nến trong cung lòe đi xém tắt, Nhật Lệ còn đang thư thái thì liền bật dậy, nghiêm trọng nói:
"Cái gì mà làm phép, mẹ đúng là hồ đồ. Hoàng gia kiêng kị nhất là mấy chuyện quỷ thần, sao lại làm như vậy chứ!"
Yên Chi bị thái độ của Nhật Lệ làm cho bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đỡ Nhật Lệ ngồi xuống, nhẹ nhàng nói - "Lệnh bà bình tâm, phu nhân làm việc này rất kín kẽ, trên dưới phủ Tư Khấu hầu như không có người biết, đến cả đại nhân còn không hay nữa là. Chắc chắn không bại lộ đâu."
"Nhưng, nhưng mà..."
Nhật Lệ định nói thì bị Yên Chi chặn ngang - "Không lẽ lệnh bà không muốn sinh Hoàng tử sao?"
Nhật Lệ tạm thời dịu lại, giọng vẫn lo lắng - "Vậy nói mẹ ta phải cẩn thận một chút, còn cha ta là bậc thức giả sẽ không chịu mấy chuyện quỷ thần này đâu nên cứ tạm thời giấu ông ấy vậy."
Đêm nay trời trong đến lạ, những ngôi sao cứ lấp lánh như những viên ngọc điểm suýt cho tấm nhung đen, mặt trăng phủ ánh sáng bàn bạc lên từng ngọn cỏ đang đung đưa theo làn gió đêm lạnh buốt. Hoàng đế ngồi trên kiệu, nét mặt hắn cực kỳ vui vẻ, khóe môi cứ cong lên ý cười không thể hạ xuống.
"Đêm nay bệ hạ có vẻ rất vui." - Nguyễn Cung cun cút đi theo bên dưới, nói.
"Phải, trẫm thấy Huệ Phi và đứa con trong bụng khỏe mạnh trẫm rất vui, nếu là Hoàng tử thì thật là tốt." - Rồi Hoàng đế nhận ra gì đó nói - "Sao hôm nay lại đi đường này? Chẳng phải bình thường đều là đi qua hồ Ngọc Dịch bên tả Ngự Hoa Viên sao?"
"Dạ, giờ này gió lớn, nên nô tài mới cho đi đường này. Tuy xa hơn một chút nhưng khuất gió hơn." - Nguyễn Cung đối đáp vô cùng hoàn chỉnh nên Hoàng đế cũng không hỏi nữa.
Hoàng đế cứ ngồi trên kiệu, mắt nhắm nghiền thư thả tận hưởng cái mát lạnh cuối thu đầu đông. Đi thêm một lúc thì có tiếng tỳ bà vọng đến.
"Tương Tư khúc?" - Hoàng đế khẽ mở mắt - "Đây là đâu vậy?"
Nguyễn Cung vờ ngó nghiêng rồi nói - "Dạ phía trước Chiêu Diên điện của Trịnh Tuyên Vinh."
"Đến đó đi." - Hoàng đế ngay lập tức tươi tỉnh lại.
Chiêu Diên điện.
Thục Quyên đang ngồi trong phong đình, ngón tay cô thanh thoát trên những dây đàn, tấu lên những thanh âm đượm buồn.
"Trẫm không nhớ là nàng biết đàn tỳ bà."
Hoàng đế không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Thục Quyên, Thục Quyên vô cùng bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hành lễ:
"Thần thiếp xin vấn an bệ hạ."
"Miễn lễ." - Rồi Hoàng đế cởi chiếc áo lông hắc hồ của mình choàng cho Thục Quyên - "Trời lạnh thế này mà nàng còn ra đây đàn, ăn mặc lại phong phanh thế này. Thôi ta vào trong."
"Nô tỳ vấn an bệ hạ."
Thu Cúc hành lễ xong liền giúp Thục Quyên treo cây tỳ bà lên giá, rồi lại nhanh nhảu đi chuẩn bị hai tách trà gừng - "Nãy giờ bệ hạ và lệnh bà ở ngoài gió rồi, hãy uống trà gừng cho ấm người. Nô tỳ xin cáo lui."
"Trẫm không nhớ là nàng biết đàn tỳ bà." - Nhấm nháp tách trà gừng ấm nóng, Hoàng đế nói.
"Dạ, dạo gần đây thần thiếp nhàn rỗi nên mới tập đàn thôi ạ."
Thục Quyên mỉm cười, đôi môi tươi thắm của nàng quyện với cái ánh đỏ ma mị của đôi hoa tai mã não ở dưới ánh sáng nhẹ nhàng của nến càng khiến dung nhan cô thêm phần kiều mị khiến Hoàng đế si mê nhìn cô một hồi lâu rồi mới nói:
"Vậy từ nay nếu nàng bận hầu hạ trẫm rồi thì nàng còn nhà rỗi để tập đàn không?"
Thục Quyên ra vẻ ngại ngùng, bẽn lẽ nói - "Nếu bệ hạ thích nghe, thì dù có bận rộn cách mấy thần thiếp cũng sẽ cố gắng tập luyện để đàn hay hơn nữa."
Thoáng chốc đã qua ba tháng, cây trong Ngự Hoa Viên đã rụng lá, chỉ còn trơ lại thân cây cùng vài chiếc lá yếu ớt bám lại cành báo hiệu một mùa đông lạnh lẽo lại sắp buông xuống Cấm Thành.
Cung Cảnh An.
Nguyên Phi ngồi ở chính điện, tay mân mê chuỗi ngọc châu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cửa điện đang rộng mở.
Liễu Châu cho thêm ít than vào chậu, nói - "Giờ này vẫn còn sớm lắm, các bà kia vẫn chưa tới vấn an, lệnh bà đâu cần ngồi đợi trước như vậy."
"Ta không đợi bọn họ, ta đợi hệ hạ." - Nguyên Phi buông ra một tiếng thở dài não nề - "Đã ba tháng, bệ hạ không ở cung Khánh Phương thì cũng ở Chiêu Diện điện. Cả thềm cửa cung Cảnh An người cũng chưa chạm chân tới."
"Bẩm lệnh bà, Trịnh Tuyên Vinh đến rồi." - Liễu Châu tiến lại bẩm.
"Cho cô ta vào đi." - Nguyên Phi nói, rồi cô ngồi ngay ngắn lại, chỉnh trang thật ngay ngắn.
"Em xin vấn an chị Nguyên Phi." - Thục Quyên hành lễ, vẫn là cái bộ dạng cung kính thường ngày.
"Miễn lễ, ngồi đi." - Nguyên Phi đưa chén trà lên môi nhấp mấy ngụm. Đợi Thục Quyên an tọa, cô nói tiếp - "Ta tưởng cô được thánh ân soi chiếu mà lóa mắt không nhớ đường tới cung Cảnh An nữa chứ. Không ngờ mấy tháng qua cô vẫn vấn an không sót ngày nào cũng thật là đáng quý."
Thục Quyên cười, nhẹ nhàng nói - "Chị quá lời rồi, đó là bổn phận của em. Em được như ngày hôm nay cũng là nhờ chị chiếu cố cho, em nào dám quên mà thất lễ."
Nguyên Phi tay lần chuỗi ngọc châu, nói - "Nếu ai cũng được như cô này thì Cấm thành này thanh nhàn hơn rồi."
"Chị nói thế là không phải rồi." - Thục Quyên xởi lởi - "Phải như chị Huệ Phi chứ, sắp sinh Hoàng tử nên ngày nào bệ hạ cũng hên cạnh ấy mới là có phúc trong Cấm thành này."
Thục Quyên định nói tiếp thì quan sát thấy ánh nắt sắc lẹm mà Nguyên Phi đang nhìn mình nên liền rụt lại - "Em lỡ lời, chị thứ lỗi."
Nguyên Phi nhanh chóng khôi phục bộ dáng lãnh đạm, nhoẻn miệng cười một cái - "Cô nghĩ Huệ Phi có phúc, ta lại không nghĩ vậy đâu."
-Còn tiếp-