Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 57 - Chương 57: Sở thích đáng sợ của ngài Tư

Chapter 57 - Chương 57: Sở thích đáng sợ của ngài Tư

Lúc đăng ký, anh ngồi trong xe nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh của cục dân chính, có thể nhìn rõ hết thảy bên trong.

Lúc Quý Thần bước vào, vẻ mặt chờ mong của cô khiến anh suýt không nhịn được mà xuống xe.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không xuống.

Anh sợ, khi đối diện với cuộc hôn nhân không chân thành này mình sẽ không kìm được mà nói ra những lời độc ác. Sau đó, cái bản tính kiêu ngạo của anh lại xuất hiện làm anh quay người bỏ đi.

Nghĩ tới đây, trong mắt Tư Chính Đình hiện lên sự ảm đạm.

Cho tới bây giờ, cô vẫn không biết anh xem trọng cuộc hôn nhân này thế nào, chờ mong cô bao nhiêu, nhưng… cô thì sao?

Lúc đối mặt với anh thì... hư tình giả ý.

Anh cảm thấy sâu trong lòng anh ẩn giấu một con dã thú mang tên Trang Nại Nại.

Mỗi lần nghe thấy cô nói chuyện với mình bằng giọng lấy lòng, hay bắt gặp sự tính toán ánh lên trong mắt cô, con dã thú này sẽ chồm ra quấy nhiễu suy nghĩ của anh, khiến anh phát điên.

Nhưng với người khác... cô lại cười chân thành đến vậy.

Hôm nay, lúc nhìn cô cười nói với Quý Thần, anh thậm chí còn có cảm giác ghen ghét, muốn thế chỗ cậu ta ngay lập tức. Nhưng bây giờ ngẫm lại, mới thấy anh đáng thương và buồn cười đến mức nào.

Năm năm trước, rõ ràng họ rất yêu nhau.

Nhưng cô gái này, sao lại có thể không tim không phổi với anh như thế?!

Nghĩ đến đây, hai tay Tư Chính Đình bỗng siết chặt lại, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Trong mắt anh hiện lên vẻ bắt buộc phải có được.

Bất kể thế này, lúc này đây, anh sẽ không thả cô đi.

Trang Nại Nại, tôi đã xăm dấu ấn của mình lên người em, vậy thì bất kể là cơ thể hay trái tim em, đều chỉ có thể của một mình tôi!

***

Tư Chính Đình bình thường không thích bị người khác quấy rầy, nên trong biệt thự cũng không có nhiều người hầu.

Đến tối, nhóm người này lại càng không dám lên tầng của chủ, khiến cho cả căn biệt thự trở nên yên tĩnh lạ thường.

Trang Nại Nại nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.

Tuy bình thường cô là người có tính cách như đàn ông, nhưng đến thời khắc này trái tim cô vẫn không thể kiểm soát được mà đập mạnh.

Cô khẩn trương đến nỗi không thể làm gì khác.

Vì thế bèn ném điện thoại đi rồi tung mình lên giường ôm chăn, ngẩn người.

Cô dỏng tay nghe ngóng, bên ngoài vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Vậy tối nay, liệu Tư Chính Đình có về không?

Nghĩ tới đây, đôi mắt Trang Nại Nại hiện vẻ buồn bã.

Anh không về nhà, là vì… có cô sao?

Trang Nại Nại bực bội vò rối tóc, vùi đầu vào chăn của anh.

Mùi hương mát lạnh trên người Tư Chính Đình lập tức xộc vào mũi, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Mùi hương này đột nhiên lại khiến Trang Nại Nại cảm thấy… rất dễ chịu.

Cô hít sâu một hơi, tâm trạng đầy nôn nóng đột nhiên an ổn lại.

Cô thở dài, bắt đầu quan sát phòng ngủ của anh.

Đồ đạc trong phòng cũng giống như con người anh, lấy màu trắng đen làm chủ đạo, đơn giản nền nã.

Chỉ là… hình như chiếc giường này, không giống phong cách thiết kế của căn phòng này lắm?

Đây là một chiếc giường lớn màu trắng, kiểu dáng châu Âu, kích thước 3mx3m. Ga trải giường lại có... hoa văn màu hồng và trắng xen kẽ. Trên đầu còn có rèm ngủ lớn màu trắng, rất mộng mơ.

Thử nghĩ xem, nếu buông rèm xuống, lại kết hợp thêm ánh đèn trần màu vàng bao trùm, người ngủ trên giường sẽ y như… một nàng công chúa vậy?

Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại liền rùng mình.

Nghĩ đến cảnh, Tư Chính Đình nằm trên chiếc giường này, mặc váy ngủ màu hồng nhạt, lúc ngủ lại thỉnh thoảng nở nụ cười tuyệt đẹp…

Ôi mẹ ơi!

Không ngờ Tư Chính Đình lại có sở thích này!

Đúng là rợn cả người!