Trang Nại Nại mở cửa ngăn tủ tìm bộ có nhiều vải nhất trong đó mặc vào.
Dù là thế, nhưng cặp đùi trắng nõn của cô vẫn lồ lộ ra bên ngoài.
Cô bồn chồn cọ chân, thế này đúng là ngại muốn chết!
Nhưng mà... vừa rồi cô trượt chân, anh còn chẳng thèm liếc thì mặc thế này có sao chứ?
Nghĩ vậy, dũng khí trong lòng Trang Nại Nại lại căng đầy trở lại và mới dám bước ra khỏi phòng tắm.
Tư Chính Đình đang ngồi trên ghế salon, ôm laptop xử lý công việc.
Trang Nại Nại liền lặng lẽ ra ngoài, hồn nhiên không biết dáng vẻ của mình lại khiến yết hầu của Tư Chính Đình chuyển động nhanh hơn.
Anh quả thật đã xem nhẹ cô rồi!
Trang Nại Nại thở dài, dùng hai tay kéo áo ngủ xuống, muốn che thêm một chút. Hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù Tư Chính Đình không có hứng thú với cô, nhưng cô cũng không thể mặc như vậy đi long nhong trong phòng được!
Trang Nại Nại đảo mắt, nhìn về phía tủ quần áo ở trong phòng.