Trang Nại Nại bước ra khỏi bồn tắm mở tủ để áo, sau đó cô liền… ngẩn người!
Bên trong quả thật có ít nhất hai mươi bộ đồ ngủ.
Nhưng mà!!!
Ai nói cho cô biết, tại sao số đồ ngủ này, không phải quá ngắn thì lại là đồ ngủ tình thú các kiểu chứ?
Trang Nại Nại đóng ngăn tủ lại, cầm khăn tắm quấn lấy người, sau đó đi ra ngoài xem.
Ủa, không có ai?
Vậy chắc cô nghe nhầm rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, cô mới chỉ ngâm người mười phút, sao Tư Chính Đình lại có thể về nhanh vậy?
Thế là, Trang Nại Nại lại thoải mái chạy về phòng vệ sinh.
Nhưng...
Đóng cửa phòng vệ sinh xong, cô vừa quay lại liền trông thấy một người cao lớn đang đứng bên trong!
Tư Chính Đình vào phòng cũng không lên giường luôn, mà trong phòng chỉ bật đèn đầu giường nên anh cho rằng Trang Nại Nại ngủ rồi, mới định vào phòng vệ sinh rửa mặt một cái. Không ngờ anh vừa vào, liền nghe tiếng bước chân loạt soạt.
Trong nháy mắt, cả người Tư Chính Đình cứng lại.
Trang Nại Nại nghe thấy tiếng bước chân của anh nên sang đây xem sao?
Vì thế, anh không lên tiếng, cứ đứng vậy nhìn Trang Nại Nại rón ra rón rén bước vào và đóng cửa phòng tắm lại, sau đó…
"A a a...!"
Trang Nại Nại lập tức hốt hoảng hét lên rồi lui ra sau một bước, không ngờ lại giẫm trúng chân mình... rồi ngã xuống!
May Tư Chính Đình nhanh tay lẹ mắt tóm lấy tay cô.
Trang Nại Nại nhanh chóng lấy lại thăng bằng, nhưng cô vốn dùng tay giữ khăn tắm, lúc hoảng loạn quên mất lại buông ra.
Kết quả là, khăn tắm bị buông lỏng, liền rơi xuống đất.
Trang Nại Nại: "…"
Tư Chính Đình: "…"
Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột, hai người đều không kịp có phản ứng.
Trang Nại Nại sửng sốt vài giây rồi mới hoàn hồn lại, cô luống cuống che hai tay trước ngực mình! Nhưng bỗng ý thức được gì đó, cô lại lập tức dịch tay xuống dưới!
Không biết tại sao, trong tình huống xấu hổ như vậy mà cô còn nghĩ tới một mẩu chuyện cười trên mạng. Mẩu chuyện đó viết, vào lúc này nơi nên che nhất phải là mặt!
Trang Nại Nại quả thật là rất hoảng loạn, cô vội ngồi thụp xuống: "A a a a... anh mau đi ra ngoài! Anh... anh... anh…"
Cô vớ lấy cái khăn tắm đã ướt vì rơi xuống đất, quấn lên người mình.
Cứ tội nghiệp mà nhìn Tư Chính Đình như vậy.
Tư Chính Đình đã nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt thờ ơ, không có chút biểu cảm gì.
Thấy dáng vẻ này của anh, bất kể là là sự xấu hổ, hay ngượng ngùng của cô đều biến mất trong nháy mắt!
Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác thất vọng.
Dù người đàn ông này không thích cô, nhưng dẫu gì cô cũng coi là một người đẹp. Nhìn thấy cơ thể của cô mà anh lại không có chút phản ứng nào sao?
Trong lúc rối rắm, cô lại thấy anh không hề chớp mắt đi qua người cô để ra ngoài, cực kì quân tử.
Trang Nại Nại: "…"
Việc này... quá tổn thương danh dự phái nữ của cô!
***
Tư Chính Đình không hề có biểu cảm gì đi ra ngoài, nhưng ngay lúc anh vừa đóng cửa phòng tắm lại, hai tai liền đỏ dần lên.
Dù chỉ thoáng qua, nhưng anh vẫn thấy đôi chút cảnh xuân trắng muốt. Năm năm không gặp, cô đã bớt đi vẻ trẻ con và trưởng thành rồi.
Tư Chính Đình bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh đi đến cạnh bàn cầm một ly nước lạnh lên uống. Nhưng sâu trong lòng anh, lại có thứ gì đó đang thiêu đốt hừng hực.
Trong phòng tắm, Trang Nại Nại lấy lại tỉnh táo sau đó đứng dậy, tìm quần áo để mặc.
Khăn tắm đã bẩn, lại còn ướt.
Vậy cũng chỉ còn mấy bộ đồ ngủ kia!