Ngay lập tức, hai má của Trang Nại Nại ửng hồng lên: "Thưa cô, chuyện này… không hay lắm đâu ạ."
Nói đến đây, cô lại nhìn về phía Tư Chính Đình.
Anh lúc đó liền cảm thấy chuyện này có vẻ không ổn.
Giáo viên thấy Trang Nại Nại biết xấu hổ, vẫn còn cứu được, nên cũng không quá nghiêm khắc, chỉ chân thành khuyên bảo: "Trang Nại Nại, cô ra đề nghị luận về "ước mơ". Nếu đây mà là kì thi đại học, giáo viên chấm bài có thể cho em 0 điểm đấy! Em có thể viết nghiêm túc hơn không?"
Trang Nại Nại nhỏ giọng chống chế: "Thưa cô, em viết rất nghiêm túc mà!"
Giáo viên dạy văn tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng: "Đến em còn xấu hổ, không dám đọc cho mọi người nghe thì nghiêm túc cái gì? Một bài văn đứng đắn nghiêm túc, sao không dám đọc cho mọi ngươi nghe?"
Trang Nại Nại chớp chớp đôi mắt to: "Em dám chứ, chẳng qua là em sợ bạn Tư Chính Đình xấu hổ thôi?"
Giáo viên dạy văn: "!!!"