Trang Nại Nại bập bập môi, lắc đầu quăng cái suy nghĩ vừa rồi đi.
Người ta vẫn nói giường thế nào thì nội tâm thế ấy, bây giờ xem ra quả là biết người biết mặt mà không biết lòng. Không ngờ bề ngoài Tư Chính Đình trông rất đàn ông, nhưng nội tâm lại yếu đuối như vậy.
Trang Nại Nại tiếp tục đi dạo trong phòng.
Chỉ một phòng ngủ thôi mà đã khoảng hơn 200m2.
Trang Nại Nại bỗng cảm thán, lúc vào nhà họ Cố cô đã nghĩ nơi đó quá xa hoa, nhưng bây giờ, so sánh với nơi này… quả thật là kẻ trên trời người dưới đất.
Đi loanh quanh trong phòng, cô cứ thế tiến vào nhà vệ sinh, sau đó thì bị nội thất bên trong làm cho choáng ngợp, nhất là chiếc bồn tắm mát xa cỡ lớn kia!
Hai mắt Trang Nại Nại sáng ngời.
Cô không chịu nổi sự hấp dẫn, bước đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài, không hề có lấy một ánh đèn xe phía xa nào, điều này cho thấy Tư Chính Đình sẽ không về trong chốc lát.
Thế là, Trang Nại Nại chạy nhanh vào phòng vệ sinh, xả nước nóng vào bồn tắm rồi trượt cả người vào bồn như một con cá…
Ồ?
Bên cạnh lại còn chuẩn bị sẵn cánh hoa hồng!
Trang Nại Nại cảm thấy đãi ngộ này quá perfect rồi!
Được nước ấm bao trùm, xương cốt toàn thân dần thả lỏng ra, quả là rất khoan khái.
Cảm giác dễ chịu cùng tiếng nước chảy róc rách, khiến Trang Nại Nại không chú ý tới tiếng xe bên ngoài.
Tư Chính Đình bước vào biện thự, quản gia lập tức ra đón.
Quản gia là một người đàn ông trung niên 50 tuổi, dáng vẻ rất hiền hòa.
Ông cúi đầu, báo cáo với Tư Chính Đình: "Sau khi ăn cơm xong, thiếu phu nhân vẫn đợi ngài trong phòng ngủ."
Tư Chính Đình cởi áo khoác, một người hầu bước lên nhận lấy, anh nới lỏng cà vạt rồi hỏi: "Ăn gì?"
Quản gia sững người, rồi giải thích: "Ăn hai bát cơm, vài miếng thịt kho tàu, hai cái cánh gà, nửa con cá, còn uống một chén canh vịt."
Nghe quản gia báo cáo, Tư Chính Đình không kìm được mà giật giật mắt, cô nhóc này thế mà vẫn không thịt không vui... Hơn nữa, năm năm không gặp, sức ăn lại ngày càng lớn!
Nghĩ lại cảnh mình ngồi ngoài xe chịu đói chịu lạnh, cô ấy thì lại ăn uống ngon lành ở trong biệt thự, Tư Chính Đình hừ lạnh đi lên tầng.
Quản gia vẫn đi theo sau, giải thích: "Cậu chủ, chiếc giường ngài yêu cầu đã được chở tới đây và đổi xong rồi. Ga trải giường vẫn dùng cái trước đây của cậu, sẽ không khiến thiếu phu nhân nhận ra… chiếc giường này là được thay cho riêng cô ấy."
Tư Chính Đình dừng chân, mãi lâu sau mới lạnh như băng nói: "Chú Lý, chú nhiều lời quá."
Quản gia lập tức ngậm miệng.
Sau đó, ông ngẩng lên liếc Tư Chính Đình ho khan một tiếng rồi nói: "Cậu chủ, đêm nay là đêm tân hôn của cậu, tôi đã dặn dò rồi, đêm nay không cho phép ai lên tầng hai, cậu có thể tận hứng… à, còn nữa, trong ngăn kéo thứ ba bên phải ở phòng ngài, tôi có để ít đồ trợ hứng."
Tai Tư Chính Đình đỏ lên, anh quay đầu nhìn quản gia với ánh mắt cảnh cáo.
Quản gia lập tức cúi thấp đầu, hai tay đặt nghiêm chỉnh trước ngực, muốn đứng đắn chừng nào thì có chừng đó: "Đây là do phu nhân dặn dò."
Tư Chính Đình day trán, bước lên tầng.
***
Trang Nại Nại đang mơ màng ngâm người trong phòng tắm, chợt nghe một tiếng cạch ở bên ngoài, cô lập tức mở bừng mắt.
Có người vào?
Trang Nại Nại hoảng hốt đứng dậy.
Lúc nãy, vì tắm rửa nên cô để hết quần áo ở bên ngoài, bây giờ trong phòng vệ sinh chỉ có khăn tắm. Nhưng cô nhớ rõ ràng, quản gia nói tủ trong phòng tắm có chuẩn bị sẵn áo ngủ?