Bên ngoài biệt thự nhà họ Tư, một chiếc xe con màu đen không hề nổi bật trơ trọi đỗ ở đó.
Tài xế ngồi trên ghế lái không dám thở mạnh, anh ta nhìn người đàn ông ngồi im lìm suốt từ trưa vẫn chưa nói lấy một câu qua kính chiếu hậu.
Anh ngồi đó nhìn vào khoảng không, để lộ ra vài phần cô độc.
Rõ ràng, lúc chiều nay ở cục dân chính, là ngài Tư bắt nạt cô Cố.
À không, bây giờ có lẽ phải gọi là phu nhân.
Nhưng bây giờ nhìn lại, sao anh ta lại có một cảm giác như thể người bị phụ bạc, sỉ nhục là ngài Tư?
Cảm giác cô độc của ngài ấy khiến người khác thấy rất áp lực.
Nhưng mà... cô độc? Cô đơn?
Lái xe lắc đầu vứt ý nghĩ quái lạ này đi.
Từ trước tới nay, ngài Tư luôn sát phạt quyết đoán, sao cái từ này lại có thể hình dung ngài ấy được?
Bỗng, cửa xe bị gõ mấy tiếng.
Kính xe vừa hạ xuống, khuôn mặt của trợ lý Quý Thần liền hiện ra.
Anh ta nhìn Tư Chính Đình với vẻ quái lạ: "Ông chủ, sao ngài chưa xuống xe?"
Tư Chính Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy lạnh lẽo quét qua Quý Thần, khiến anh ta lập tức thấy rợn gáy.
Quý Thần nuốt nước miếng, cố gắng nói: "Ông chủ, đã muộn rồi, ngài nên về nhà."
Tư Chính Đình không nói gì, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào Quý Thần, hệt như một ngọn núi đang đè lên anh ta.
Quý Thần bị nhìn mà sợ run lên: "Ông chủ?"
Ánh mắt của Tư Chính Đình vẫn không thay đổi: "Cười một cái."
Quý Thần: "…"
Sao anh ta lại có cảm giác như đang bị đùa giỡn?
Hơn nữa, cái yêu cầu quái đản này là cái quỷ gì thế!
Nhưng khí thế của ông chủ lúc này quá mạnh mẽ, anh ta dám chống lệnh sao?
Quý Thần thức thời nặn ra một nụ cười.
Tư Chính Đình quét mắt nhìn khuôn mặt của anh ta, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Sau đó anh thu mắt lại, mãi lâu sau mới nhả ra ba chữ: "Xấu muốn chết."
Quý Thần: "…"
Anh ta biết mà! Chẳng phải vì cô Cố khen anh ta một câu hay cười sao?
Tư Chính Đình nhìn về phía trước thêm một lúc nữa mới mở cửa xuống xe.
Quý Thần cúi đầu, đi theo sau anh.
Tư Chính Đình đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, Quý Thần đang cúi đầu không chú ý, nên vượt lên ngang qua người anh.
Đúng lúc này, Tư Chính Đình đột nhiên túm chặt tay anh ta.
Trong nháy mắt, Quý Thần cảm thấy tay mình sắp gãy rồi!
Cái sức mạnh đó!
Anh ta nghiêng đầu thì thấy ánh mắt ông chủ nhìn mình như sắp tóe lửa, anh ta mới nhớ ra, hình như… hôm nay cô Trang đã kéo cánh tay này?
Quý Thần lập tức dở khóc dở cười, nhưng thật sự là quá đau, nên anh ta đành nhắc nhở Tư Chính Đình: "Ông chủ?"
Có vẻ Tư Chính Đình lúc này mới hoàn hồn, anh từ từ buông tay Quý Thần ra rồi nói: "À, không cẩn thận, hơi dùng sức."
Quý Thần: "!!!"
Nhịn đến nỗi mồ hôi lạnh toát đầy trán, Quý Thần cười xòa: "Không sao ạ."
"Quý Thần này, làm việc cho tôi, có phải cậu rất vui không?" Tư Chính Đình bỗng hỏi.
Cái câu hỏi xảo trá này!
Có thể nói không sao?
Quý Thần tiếp tục cười: "Vâng, thưa ngài."
"Ừ, dù vậy thì cũng không cần lúc nào cũng biểu hiện ra mặt đâu." Lời nói lạnh như băng, tạo cảm giác vang vọng.
Quý Thần lập tức ngưng cười: "Tôi hiểu rồi, thưa ngài."
Được rồi, sau này lúc đứng trước mặt ngài Tư tuyệt đối không thể cười!
Tư Chính Đình lúc này mới thỏa mãn bỏ qua cho trợ lý của mình mà bước về phía trước.
Tư Chính Đình bỗng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình thật trẻ con, thật buồn cười. Nhưng, anh tuyệt đối không thừa nhận là anh ăn dấm, mà còn là loại dấm cực kì chua nữa.