Phòng làm việc của Tư Chính Đình ở tầng cao nhất.
Lúc này, anh đang cúi đầu phê duyệt văn kiện, nhưng áp suất trong phòng rất thấp, làm cho cả đám thư ký bên ngoài cửa sợ hãi.
Trợ lý Quý Thần đi tới, các cô thư ký đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, đưa toàn bộ văn kiện trong tay cho Quý Thần, sau đó chạy biến đi.
Quý Thần thở dài, sắp xếp lại các văn kiện rồi để bên ngoài cửa, sau đó nhìn hộp cơm trong tay mình.
Anh ta lặng lẽ đi vào đặt hộp cơm lên bàn Tư Chính Đình.
Tay cầm bút ký tên của Tư Chính Đình dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn, sau đó lạnh lùng mắng một câu: "Nhiều chuyện."
Quý Thần lập tức xin lỗi, trịnh trọng mở miệng: "Là lỗi của tôi, thưa ngài."
Sau đó nói tiếp một câu: "Thức ăn còn lại trong hộp không bị rơi ra, vẫn có thể ăn được. Nếu ngài không thích thì tôi sẽ đem đi vứt."
Tư Chính Đình thấy anh ta thật sự cầm hộp cơm đi ra ngoài thì nhíu mày, hừ một tiếng: "Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm à?"
Lúc này Quý Thần mới dừng bước, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra đặt lại hộp cơm lên bàn, cúi đầu nói: "Vâng, thưa ngài, tôi sẽ đi làm việc ngay."
Sau khi Quý Thần đi, Tư Chính Đình nhìn cái hình hoạt hình trên hộp cơm.
Cùng một kiểu dáng với hộp cơm của năm năm trước, vẫn là con cáo Ali đáng yêu làm các động tác kì lạ, nhìn rất thú vị và trẻ con.
Cũng giống như cảm giác mà cô mang đến, vui vẻ sôi nổi, còn có cả kiên trì bền bỉ.
Tư Chính Đình ngẩn người.
Lát sau, một đôi đôi tay thon dài mở hộp cơm ra.
Một nửa trứng gà, vài lát chuối tiêu và một miếng bánh khoai tây xắt sợi.
Anh gắp từng món bỏ vào trong miệng của mình.
Dù thức ăn đã lạnh ngắt, nhưng cái mùi vị quen thuộc này vẫn giống y như trong trí nhớ của anh...
Anh có cảm giác cổ họng mình đang nghẹn lại.
***
Trang Nại Nại bị đuổi ra khỏi tập đoàn Đế Hào lần nữa.
Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh lầu một mang thái độ thấy nhưng không thể trách. Trang Nại Nại có vẻ hơi xấu hổ, tâm trạng cũng hơi thất vọng.
Vốn cứ nghĩ rằng cầm hộp cơm tình yêu là có thể đi vào cửa, nhưng giờ xem ra… Tư Chính Đình thật khó chơi mà!
Phải làm sao đây?
Đến trưa, Tư Chính Đình vẫn không ra ngoài, Trang Nại Nại cắn răng giả làm nhân viên giao cơm đi vào tập đoàn Đế Hào.
Nhưng mới vừa vào liền chạm mặt Quý Thần.
Trang Nại Nại: "..."
Khóe môi Quý Thần ngóe một cái.
Cô Trang, cô đang khảo nghiệm thị lực của chúng tôi sao?
Buổi chiều, Trang Nại Nại tiếp tục giả làm nhân viên chuyển phát nhanh đi vào, lại bị vệ sĩ chặn lại, cứ thế xong đời.
Có vệ sĩ ở đó, cô không thể tới gần Tư Chính Đình trong vòng mười thước.
Làm sao kết hôn được đây?
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đến sáu giờ rưỡi tối. Bởi vì đã vào mùa thu nên sắc trời tối sớm, bên ngoài cũng dần ảm đạm.
Đêm ở thành phố Bắc Kinh lung linh mọi ánh đèn.
Trang Nại Nại đứng dưới ánh đèn đường gọi điện thoại, màu vàng của đèn chiếu lên mặt cô, làm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc sáng lúc tối.
"Nại Nại, cậu quyết định rồi sao? Nếu cậu thật sự làm vậy thì ngài Tư sẽ không tha cho cậu."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Lâm Hi Nhi.
Trang Nại Nại nhếch môi cười, vẫn là dáng vẻ vô lo vô nghĩ: "Không sao đâu! Tốt xấu gì thì mình cũng là người cũ của anh ấy mà. Dù sao cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt mình chứ?"
Mặc dù giọng điệu cô nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại cực kì loạn.
Làm như vậy chính là khiêu chiến giới hạn của Tư Chính Đình.
Nhưng…
Đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi.
Tối nay phải nắm được Tư Chính Đình.
Nếu không ngày mai sẽ không có năm mươi vạn tệ.
Vậy... mẹ cô biết phải làm sao đây?